Sáng nay, khi tôi đang chuẩn bị quần áo để đi ra ngoài, có ai đó đột nhiên gõ cửa phòng tôi.
“…… Jaim, nếu nhóc còn tự tiện xông vào sau khi gõ cửa phòng thì anh sẽ không để nhóc yên đâu.”
Tôi nghe thấy một giọng nói yếu ớt và lo âu.
“L-Là mình đây.”
“……Saeyeon? Sao vậy?”
Tôi thực sự vô cùng bất ngờ. Hôm nay đang là cuối tuần nên bình thường Saeyeon sẽ ngủ nướng, và bởi chúng tôi dự định sẽ ăn sáng và ra ngoài vào buổi chiều, tôi nghĩ mình không cần phải gọi cô ấy dậy sớm làm gì, nhưng cũng chính con sâu ngủ nướng Saeyeon đang đứng ngoài kia á?
“C-Cậu mở cửa ra được không?”
“Tại sao? Bây giờ tôi đang bận thay đồ.”
“Thế thì mình vào luôn đây.”
“Khi tôi bảo tôi đang thay đồ là tôi đang dùng thì hiện tại tiếp diễn đó má! Tôi có nói mình thay đồ xong rồi đâu! Kyaa! Kyaa!”
Khoan, chờ đã, đây là Saeyeon mà, đúng không? Đằng nào suy nghĩ của cô ấy cũng rất trẻ con và chúng tôi đã ngắm nghía hết hàng họ của nhau rồi, vậy tại sao tôi phải cuống lên làm gì?
Ngay khi tôi nghĩ vậy và ngừng la hét, Saeyeon mở cửa và ló mặt vào.
“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah?!”
Tôi đã hét như chưa bao giờ được hét. Hét to không kém gì hồi hét chửi MU thua Palace ở phút 90+. Cái quái gì thế kia? Lạy chúa lòng lành.
“C-C-C-C-Cậu, cậu, làm gì với cái mặt của mình vậy?!”
“Ehehe…… Mình thử trang điểm đó. Nhìn thế nào? Trông mình có xinh không?”
Trang, điểm? Chứ không phải hóa trang tạo hiệu ứng ghê rợn à? Đây không phải kỹ xảo điện ảnh đó chứ?
Khuôn mặt đang bẽn lẽn cười của Saeyeon quả là một kiệt tác. Không, còn khướt nó mới thành kỳ quan thế giới được. Đừng nhìn về phải này. Tôi đang nói cậu đấy, quay mặt ra hướng khác đi.
Đôi mắt to viền đen đậm trông không khác gì mắt gấu trúc. Đừng có liên tưởng tới thứ gì dễ thương chỉ vì tôi nói cô ấy trông giống gấu trúc. Thay vì dễ thương thì trông chúng đen tuyền đen đậm như một con gấu trúc thực thụ. Mắt cô ấy vốn đã to lắm rồi, nên lớp trang điểm kia chỉ làm vẻ ngoài của cổ thêm kỳ dị hơn.
Mặt cô ấy trắng bệch còn hơn bạch tuyết. Đừng nghĩ tới thứ gì lãng mạn chỉ vì tôi so sánh với bạch tuyết. Trông không khác gì bức tranh chỉ độc một màu trắng.
Đôi má của cổ được tô điểm với sắc tối màu hồng đào bởi vai trò của chúng là làm nổi bật cặp má. Tôi sẽ nói lại một lần nữa, nhưng chỉ vì tôi bảo chúng màu hồng đào không có nghĩa mấy người nên liên tưởng tới một sắc màu tự nhiên nào đó. Cái đó……Cái đó…… A, tôi chẳng biết đó là cái méo gì nữa.
Tôi thậm chí còn không dám đề cập tới cặp môi đỏ đậm kinh hoàng được pha trộn với đủ thứ tạp nham. A, chết tiệt! Cuối cùng thì tôi vẫn đề cập đến nó.
Saeyeon mỉm cười với khuôn mặt như vậy. Chắc là cô ấy đang mỉm cười…
“Jiaro, mình mới hỏi cậu thấy thế nào về mình mà.”
Chiêm ngưỡng khuôn mặt này lâu hơn dù chỉ một giây thực sự không hề tốt cho trí não chút nào. Huyết áp tôi đang sắp tụt xuống mức báo động rồi. Khăn giấy…… Ề, không còn cái nào. Tôi phải nhanh chóng lột rửa cái kia càng sớm càng tốt.
“……A, ai quan tâm chứ, mau đến đây. Tôi sẽ lau mặt cho cậu.”
“S-Sao cậu lại muốn tẩy trang mặt mình? Đã lâu lắm rồi mình mới trang điểm đấy.”
“Lâu lắm cái đầu nhà cậu. Đây là lần đầu tiên của cậu, đúng không?”
“Ừm thì, đúng là như vậy……Nhưng mình vẫn làm đẹp mà……”
Saeyeon nghiêng người qua lại để tránh né tay tôi và lên tiếng. Cậu mà cứ làm vậy thì tôi sẽ khó tẩy trang cho cậu lắm đấy, cậu biết không? Tôi bực bội hét lên vì tôi đang cảm thấy ngày càng phiền phức.
“Nếu cậu tính trang điểm thì làm tử tế vào cho tôi nhờ! Cậu tính trở thành cái gì đấy? Cậu có phải là ma đâu!”
Saeyeon rốt cuộc cũng dừng lại sau khi nghe những lời đó.
May quá, cơ hội của tôi đây rồi. Tôi nhanh chóng quay đầu cô ấy lại và lau mặt cổ bằng áo phông của mình.
“Thật tình, sao cậu lại nghịch đồ trang điểm khi cậu vẫn còn là một đứa trẻ không biết làm gì với chúng? Nếu cậu tính vẽ nghệch ngoạc lên đâu đó thì dùng giấy vẽ đi. Giờ thì, quay mặt đối diện ra đây đi.”
“……”
Sau khi Saeyeon quay đầu trong im lặng, tôi hoàn tất việc lau mặt cho cổ. Mặc dù trông vẫn khá lôi thôi vì tôi mới chỉ lau qua nhưng cũng đã tốt hơn trước rất nhiều.
“Trời ạ, giờ thì tôi phải đi giặt lại cái áo rồi.”
“Trông mình… xấu lắm à?”
Dường như đó là một cú sốc với Saeyeon bởi cô ấy nói lắp bắp trong sự bực bội và đang nhìn tôi bằng cặp mắt kỳ lạ chỉ chực chờ bật khóc. Tôi thở dài.
“Ừm. Trông không hợp với cậu chút nào. Mà quan trọng hơn, giờ vẫn còn quá sớm để cậu trang điểm. Tập trang điểm khi cậu lớn hơn chút nữa đi.”
“……Nhưng mình, đã là người lớn rồi, mon. Mình thậm chí còn có con gái, mon.”
“Rồi rồi. Giờ thì, đi ăn sáng thôi.”
Tuy đang là buổi sáng nhưng mọi dấu hiệu buồn ngủ trên cơ thể tôi đều đã biến mất. Thực sự thì, tôi không nghĩ bây giờ mình nên ăn sáng, nhưng ít nhất tôi cũng muốn xóa bỏ ký ức về những chuyện vừa rồi bằng việc ăn thứ gì đó.
Trong lúc nghĩ như vậy, khi tôi chuẩn bị đặt tay lên đầu Saeyeon như tôi vẫn thường làm.
Bộp, Saeyeon gạt tay tôi ra.
“……Saeyeon?”
“……Mình sẽ về nhà trước. Jiaro, cậu có thể dành thời gian để thay đồ.”
Chà, nếu cô ấy đã nói vậy. Ngay khi tôi định quay đầu ngược lại, tôi nhớ ra một chuyện.
“A, nhớ nhắc Jaim nấu cơm nhé. Nếu cậu dậy rồi thì chắc Jaim cũng vậy, phải không?”
Đáp lại những lời của tôi, Saeyeon nhăn mày và hét lên.
“……Jiaro, cậu là đồ ngốc!”
Sau sự kiện đó, Saeyeon cứ liên tục hành xử như vậy.
Nanda thở ra một hơi dài sau khi nghe tôi trình bày.
“Jiaro, cậu thực sự…… thôi kệ đi.”
“Cái giọng điệu đó là sao?”
Tại sao cứ mỗi khi tôi nói gì đó, mọi người ai cũng phải thở ra một hơi dài trước? Nanda liếc về phía Nabom-sunbae một lúc trước khi làm bộ mặt nghiêm túc kỳ quái và nói.
“Jiaro, tôi chỉ hỏi để biết thôi, nhưng cậu có để ý Nabom-sunbae luôn trang điểm mỗi khi đi ra ngoài không?”
“Sao tôi phải làm vậy?”
“Chà, cũng chẳng có vấn đề gì nếu cậu không biết. Dù vậy, tôi nghĩ cậu nên dùng cái đầu của mình một chút thì tốt hơn.”
“Được rồi, cái giọng điệu lúc trước của cậu là sao? Nếu cậu có gì muốn nói thì nói thẳng ra đi.”
“Ồ, nhìn lại rồi anh mới để ý đến bộ trang phục xinh xắn của em, quý cô nhỏ. Xin lỗi vì giờ anh mới nhận ra. Phải chăng em mặc như vậy để chuẩn bị gặp anh?”
Vậy ra cậu ta tính ngó lơ tôi. Nanda vẫy tay và đi về phía Jaim. Tôi có thể trông thấy Jaim, người đang nghiến răng và la hét với Nabom-sunbae, hoảng loạn khi thấy Nanda và vội vã chỉnh lại thái độ của mình.
“Saeyeon, cậu ổn chứ?”
Giờ thì, vì đây là lúc thích hợp và do tôi cũng không có gì để làm, tôi tiến đến chỗ Saeyeon và nói chuyện với cổ. Nếu cô ấy cứ tiếp tục hờn dỗi như thế này thì tâm trạng cô ấy sẽ tiếp tục tệ đi cho đến hết ngày.
Khi tôi ngồi xuống cạnh Saeyeon, cô ấy phồng má và dịch ra xa chỗ tôi một chút như thể cô ấy muốn cho tôi biết cô ấy ghét tôi đến mức nào.
“Hưm. Mình đã chủ động trang điểm vì hôm nay mình được ra ngoài chơi với cậu và Jaim, nhưng cậu lại tẩy hết nó đi và bảo đấy là vẽ bậy. Jiaro xấu tính!”
Đúng như tôi nghĩ, cô ấy vẫn còn bực bội về chuyện đó.
“Tô bẩn lên mặt không giống với trang điểm đâu.”
“……Cậu nên ngừng tỏ ra xấu hổ và cứ việc khen mình xinh nếu trông mình thực sự xinh.”
Sau khi nói vậy, Saeyeon liếc nhìn tôi với đôi má đỏ hồng. Thôi được rồi. Tôi thở dài một hơi và nói cho cô ấy nghe đều cô ấy muốn.
“Được rồi. Cậu rất xinh, cậu rất quyến rũ, nên xin cậu đừng tức giận nữa.”
“Thật sao? Ehehe……”
Cậu thực sự vui lên chỉ bởi câu nói đó thôi sao? Cô có tổ lái hơi gắt không vậy, cô gái?
Như một bông hoa héo tàn lâu ngày được tưới nước, Saeyeon mỉm cười rạng rỡ trên khắp khuôn mặt. Trong lúc dùng hai tay xoa xoa má mình, Saeyeon liếc về phía tôi và lên tiếng. Cậu làm vậy trông đáng yêu lắm.
“Ưm, Jiaro, vậy giữa mình và Nabom-unnie, ai xinh hơn?”
“Hả? Tự dưng cậu nói cái gì vậy?”
Tôi hoàn toàn không biết cô ấy đang tính ám chỉ điều gì. Saeyeon dùng hai tay chống cằm tạo dáng bông hoa và nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Nabom-sunbae.
“Nabom-unnie rất xinh đẹp và trưởng thành, nhưng Jiaro, cậu tẩy trang cho mình vì cậu nghĩ không cần chúng mình cũng vẫn xinh đẹp, phải không? Vẻ đẹp tự nhiên mộc mạc khi không có trang điểm thì vẫn luôn tốt hơn, phải không? Phải không?
Cuối cùng, Saeyeon chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt lấp lánh tràn trề hy vọng.
……Giờ nghĩ lại, nếu tôi bảo mình không có chút quan tâm nào thì sẽ là nói dối.
Cơ mà, ngay khi tôi đang định trả lời cô ấy.
Bộp. Cánh tay tôi cảm nhận được một sự mềm mại diệu kỳ.
“Giờ thì, chúng ta đi thôi, Jin Jaro-hoobae. Bởi mọi người đều đã ở đây hết rồi, việc cần làm còn lại duy nhất đó là tận hưởng niềm vui, phải không?”
“N-Nabom-unnie?! Chị tới đây từ khi nào vậy?”
Bộp. Một cảm giác mềm mại khác chạm tới bàn tay tôi.
“Đi thôi bố! Thay vì khoác tay với mụ đàn bà kỳ quặc kia, hãy cũng tận hưởng ngày đi chơi gia đình với vợ và con gái bố đi!”
“J-Jaim?”
“Chờ đã! Đừng có chạy! Nhóc không thấy phía trước có rất nhiều người à? Anh mày ngã lộn cổ mất! A, xin lỗi! Xin thứ lỗi! Jaim, nhóc đừng có kéo anh nữa!”
Tôi nghe thấy giọng của Saeyeon vang lên phía sau trong lúc bản thân bị kéo đi với hai tay bị khóa chặt.
“M-Mình cũng muốn khoác tay hoặc nắm……”
“Tôi chỉ có hai tay thôi, cậu biết không?! Mà quan trọng hơn, cậu giúp tôi một chút được không?!”