Tôi tưởng đó là điều bất khả thi.
Đôi khi, tôi mơ thấy những giấc mơ kì lạ
Nó là một giấc mơ mà trong đó, tôi đang xem một thứ được gọi là TV.
Tôi không biết đây có phải là một phép thuật hay không,nhưng mà chiếc hộp được gắn một mảnh kính kia, đang phản chiếu những con người khác nhau? Trong đó, tôi nhìn thấy những cô gái mang trên mình những những bộ đồ kì lạ và để lộ đôi chân mình.
Khi tôi tỉnh giấc, nó làm tôi băn khoăn rằng liệu mình có muốn để lộ chân không kể từ khi tôi có những giấc mơ như thế.
Và còn bí ẩn hơn, tại sao tôi lại có thể hình dung ra TV, một tạo vật không thể nào tồn tại trong thực tế được ?
Tôi còn nhìn thấy hình ảnh của một người khác, người không phải tôi đang phản chiếu trên tấm gương
Tôi đang không mặc chiếc đầm nào cả. Tôi ở trong gương, người thậm chí còn không mặc một chút đồ lót nào cùng với mái tóc đen thẳng và một đôi mắt đen.
Hiện giờ, tôi có một mái tóc màu marron glace và có đôi mắt màu xanh xám. Tôi tự hỏi sẽ như thế nào nếu tôi sở hữu đôi mắt và mái tóc đen rồi nhìn vào hình ảnh gương mặt mình đang được phản chiếu trên thứ đồ bằng bạc được đánh bóng.
Nhưng tôi không có ước muốn như thế.
Hơn nữa, người được phản chiếu trong gương kia mang lại cho tôi chút hoài niệm. Tôi tự hỏi có phải đó là do cô ấy nhìn giống với người mẹ quá cố của tôi không.
Khi tôi bắt đầu có những giấc mơ, cách suy nghĩ của tôi đã dần thay đổi.
Nó bắt đầu từ khi tôi bị xa lánh bởi người vợ thứ 2 của cha, người luôn đối xử lạnh nhạt với tôi cùng với 3 người hầu luôn đi theo những ai quyền lực hơn.
Tôi, Kiara Patorishield lúc đó đã được 7 tuổi
Bởi vì tôi luôn khóc một mình trong phòng, khi bắt đầu thấy những giấc mơ――Tôi, có lẽ đã trở nên dũng cảm hơn.
Đầu tiên, tôi ngừng hi vọng rằng cha tôi sẽ đến cứu tôi.
Cho tới giờ, tất cả những gì tôi làm là khóc trong lặng lẽ,thế nhưng cha tôi đã say đắm cô vợ trẻ kia đến mức chấp nhận cách mà tôi bị đối xử.
Lúc đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng một thứ còn đau đớn hơn gần như làm tôi sụp đổ.
Khi cha tôi qua đời, tôi đã trở thành người hầu cho gia đình đó.
Bà ta bảo rằng do tôi không phải con ruột của bà nên bà ta sẽ không mua quần áo mới cho tôi. Họ ném cho tôi một bộ đồ người hầu bám toàn bụi bặm, thứ còn không hợp mắt chút nào và hơn nữa, nhiều thứ trong phòng tôi đã bị lấy mất.
Mặt khác, người vợ hai mua những bộ đồ bằng lụa cho con trai bà ta, người được sinh ra trước khi bố tôi mất. Những người hầu khác, vì luôn sợ hãi với người quyền lực cao hơn nên thậm chí còn không thèm an ủi tôi.
Kể cả như thế, tôi vẫn không gục ngã chỉ vì những kí ức đẹp về một “gia đình” mà tôi có trong giấc mơ.
Tôi cố gắng chịu đựng, nghĩ rằng người vợ hai và đứa em kế kia không phải gia đình của mình.
Nhưng cách sống đó đã kết thúc chỉ sau 3 tháng.
Tôi đã được nhận nuôi bởi một quý tộc xa lạ.
Tôi được đưa cho những bộ quần áo đẹp, được đối xử tử tế bởi những người hầu.
Người quý tộc đã nhận nuôi tôi, Bá tước Patorishield, mong muốn có một cô con gái để dùng làm quân cờ nhằm mở rộng tầm ảnh hưởng của bản thân.
Vì đó là một điều quan trọng nên chưa bao giờ tôi không được ăn uống đầy đủ trong ngôi nhà của người đã nhận nuôi tôi.
Tôi được đưa cho những bộ quần áo đẹp và đồng thời cũng được những người hầu phục vụ tận tình.
Thế nhưng, không có thứ gì là tình yêu ở đây cả.
Kể cả vậy, tôi đã vào được ký túc xá của trường dòng, và sau ba năm tôi đã có thể sống như mội nữ quý tộc bình thường và được học cách ứng xử và tác phong của một cô dâu đúng nghĩa.
Tôi nghĩ rằng nhiêu đó thôi là đã quá đủ rồi.
Tôi đã thanh thản hơn trước. Giấc mơ lạ trở nên xa cách dần nên tôi nghĩ rằng nó xuất hiện vì tôi đã từng muốn trốn tránh hiện thực.
“Dường như mình đã coi thường chuyện này quá rồi...”
Trong kí túc xá của ngôi trường, tôi cúi đầu và thở dài.
Trong căn phòng ký túc xá của mình, tôi nhìn thấy một bức thư được gửi từ người đã nhận nuôi mình và sốc đến mức tôi đã gần như hét toáng lên. Trong khi bản thân cố chịu đựng nó, cảm giác tuyệt vọng đã ập đến với tôi.
Trong lá thư có viết rằng tôi sẽ phải cưới một ông già gấp đôi tuổi mình.
Không những thế, tôi có nghe tin đồn rằng lão đã có ba đến bốn người vợ lẻ và rất khó để tán tỉnh trong khi tóc lão đã chuyển bạc rồi.
Tôi đã từng tới thăm gia đình nhận tôi về như một cô con gái nuôi và đã trông thấy lão một lần 3 năm về trước rồi…...mặt lão ta trông y như một con Ếch ương beo vậy.
Mặc dù tôi không muốn khoe khoang về khuôn mặt mình, nhưng tôi chỉ mới 14 tuổi thôi. Nhưng ít nhất tôi cũng có thế mơ về bạn đời của mình, đúng không!?
Người nhận nuôi tôi, Bá tước Patorishield nói rằng tôi sẽ làm lễ cưới trong thời gian ngắn, nên họ sẽ đón tôi sớm thôi.
Liệu tôi có đáng khen không khi mà tôi đã không hét lên “Đùa à!” khi tôi đọc lá thư.
Suy nghĩ lại thì Bá tước Patorishield từng bảo rằng ông ấy nhận nuôi tôi để tôi có thể trở thành một người hầu trong cung điện hoàng gia. Đó là tại sao tôi đã nghĩ rằng đó là việc tôi phải làm sau khi tốt nghiệp….Tôi đã quá ngu dốt.
Nếu bạn muốn trở thành một người hầu của nữ hoàng, bạn phải là một người phụ nữ đã có chồng.
Nếu bạn là con gái của một quý tộc, kể cả khi bạn đang trong một tình huống mà bạn có thể sẽ trở thành người hầu của đức vua, bạn sẽ vẫn được đối xử như con gái hoặc con trai của quý tộc đó.
Chính sách của của đất nước là không chấp nhận những đứa con ngoài giá thú, và nhờ đó chẳng còn mối quan tâm nào có thể đe dọa tới tình trạng của nữ hoàng và tất cả những vấn đề đối với sự kế vị ngai vàng đều rất nhỏ.
Kể cả khi đó là chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp và ngăn việc gia đình mình khỏi việc bị dòm ngó. Nhưng tôi không muốn phải kết hôn chỉ để có một công việc, lại càng không muốn bị nhà vua để ý tới, người có thể sẽ yêu cầu tôi làm thê thiếp của ông ta. Tôi muốn chạy thật xa khỏi đây…..đó là những gì tôi nghĩ.
Những rào cản về tâm lý khi làm việc trong cung điện là quá cao.
Kể cả khi trở thành hầu gái của nữ hoàng, tôi cũng không thể khiến cho trái tim mình thổn thức vì tình yêu được, và danh tiếng của nữ hoàng là rất lớn.
Hơn nữa, Nữ hoàng tới từ một quốc gia láng giềng, và có vẻ như nước láng giềng kia đang trong tình trạng bất ổn. Có vẻ như họ thường xuyên đi xâm lược những quốc gia khác.
Họ bảo rằng vì nữ hoàng là người hoàng tộc, em gái của quốc vương nước làng giềng nên Vương quốc Faruzia vẫn an toàn thế nhưng có nhiều người vẫn còn cảnh giác.
Nếu như tôi trở thành người hầu của một vị nữ hoàng như thế, nếu có một cuộc xâm lược nổ ra, liệu tôi có phải đứng về phe của nữ hoàng? Liệu tôi có trở trở thành một kẻ phản quốc?
Con đường trước mắt tôi là một con đường hoàn toàn tăm tối.
Tôi không thấy một tý ánh sáng nào trong con đường đó cả
Tôi không muốn làm một công việc độc ác ――!
Ngay khi tôi nghĩ vậy, những gì sống lại trong kí ức của tôi là giấc mơ mà tôi có hồi còn bé.
Và những ký ức từ những giấc mơ cứ nổi lên như bong bóng vậy.
Bản thân khác 14 tuổi của tôi đang sống ở đất nước nhật bản,trên một hành tinh gọi là Trái Đất
Hình dáng mà tôi thấy chính là cô gái có đôi mắt và mái tóc màu đen tôi từng gặp nhiều lần trong mơ.
Mặc dù có nhiều tòa nhà cao tầng, tôi vẫn sống trong một thị trấn yên bình nào đó.
Tuy chỉ có những kí ức tới năm tôi 14 tuổi, tôi vẫn nhớ tới trò chơi mà tôi thường xuyên chơi và tôi ngừng thở trong phút chốc.
Tôi đã từng rất thích những trò chơi nhập vai.
Những cảnh chiến đấu diễn ra rất nhanh, và các bước ngoặt, bước di chuyển dễ hiểu nên nó rất hợp với tôi.
Trong những trò chơi nhập vai ấy, có một trò chơi về nhân vật chính đã chiến đấu để giành lại vương quốc đã bị chiếm đóng.
Tên của đất nước đó, 'Vương quốc Farzuia', đã đc sử dụng
Nhân vật chính đã trỗi dậy để cứu lấy đất nước, nơi mà những người hoàng tộc đã bị giết hại và đất nước bị chiếm đóng bởi nước láng giềng , bằng cách chiến đấu chống lại những kẻ thù của đất nước và nữ hoàng, kẻ đã đưa chúng đến.
Trong trò chơi, từng có một tên pháp sư đã đứng lên chống lại nhân vật chính.
Tay sai của nữ hoàng độc ác Marianne, Kiara Credias.
Người mà tôi sắp cưới là một lão già nào đó có tên là Credias.
Một khi tôi cưới lão ta, tôi sẽ có cùng tên với lão......
Chờ đã! Đừng bảo rằng tôi sẽ trở thành nhân vật phản diện nhé!?
Ngay bây giờ, có một tình huống hoảng kinh hoàng đang diễn ra trong đầu của tôi.