“Mình yêu cậu, Kosaki. Hãy hẹn hò với mình nhé?”
“Eh? … Eh!? … Eeeh!?”
Tận dụng cơ hội ở một mình cùng nhau, tôi tỏ tình với Kosaki.
Do tôi chỉ nghĩ ra mỗi câu tỏ tình tiêu chuẩn như vậy, nên tôi đành dứt khoát nói ra.
Rốt cục thì mình cũng chẳng giỏi viết lách, tôi nghĩ về điều đó bằng thái bộ bình thản đến kinh ngạc.
Dường như lúc đầu Kosaki vẫn không hiểu tôi đang nói gì, nhưng dần già bộ não rối bời của cậu ấy cũng nhận ra rõ ý tôi.
“Eh? Yêu… không phải như bạn bè ư?”
“Yup. Tình yêu lãng mạn đấy”
“… Vậy ra chuyện Rei-chan thích con gái là thật à?”
“Mình cũng không biết có phải mình chỉ thích con gái hay không. Nhưng ngay bây giờ người mình yêu là cậu, Kosaki”
Tôi không thể lùi bước được.
Vì Kosaki không giỏi chịu áp lực, nên nếu có thể tôi muốn lợi dụng đà của cuộc nói chuyện để khiến cậu ấy gật đầu.
Tôi tiếp tục nói.
“Kosaki không vui vẻ khi ở cạnh mình ư?”
“Không đâu!”
“Cậu ghét mình ư?”
“Mình không ghét cậu. Nhưng…”
“Chẳng lẽ cậu cũng nghĩ như mình ư?”
“C-có lẽ là vậy, nhưng…”
Thế nhưng, Kosaki vẫn chưa nói ra câu trả lời tôi muốn.
Tôi bắt đầu cảm thấy bối rối.
Chính vì vậy tôi mới vui mừng với câu tiếp theo Kosaki nói.
“Mình cần thêm chút thời gian… mình nghĩ vậy. Nếu mình không trả lời ngay thì có sao không?”
“Không đâu. Thế còn tốt hơn là bị từ chối ngay tại đây, xin cậu hãy suy nghĩ cẩn thận nhé”
“Ừm. Cảm ơn cậu”
“Không đâu. Mình mới là người phải cảm ơn cậu vì đã lắng nghe yêu cầu đường đột vừa nãy”
Không hiểu sao cả hai đều bật cười.
“Mà này, cậu có ngạc nhiên không?”
“Ừm, tất nhiên rồi. Bởi vì mình cứ mình nghĩ rằng cô gái Rei-chan muốn thổ lộ là Katano-san cơ”
“Shiiko-san?”
“Chẳng phải gần đây hai cậu rất thân thiết sao?”
“Ừ thì, quan hệ giữa hai bọn mình cũng không tệ”
Nhưng tôi hoàn toàn không có tình cảm đặc biệt với Shiiko-san.
“… Cậu có biết chuyện Katano-san thật ra là bạn thuở nhỏ của Misaki-chan không?”
“Ơ, thật ư?”
“Yup. MÌnh cũng không rõ, chuyện đó phức tạp lắm”
“Phức tạp thế nào cơ?”
“Mình chỉ có thể nói chừng đó thôi… Nếu hỏi Katano-san thì có lẽ cậu ấy sẽ trả lời rõ hơn cho cậu”
Mà thôi, tôi cũng không hứng thú.
“Bây giờ chúng ta phải đóng cửa thư viện đã. Cũng tới giờ về rồi nhỉ”
“À, đúng rồi. Rei-chan, cậu có thể lật tấm bảng treo trước cửa hộ mình được không?”
“Được thôi”
Khi chào tạm biệt Kosaki, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Dù tôi đã tỏ tình với cậu ấy, nhưng cả hai vẫn nói chuyện với nhau như bình thường.
Hơn nữa chúng tôi cũng không hề cảm thấy lúng túng.
Tôi nghĩ mình sẽ có cơ hội.
Tôi đã quá ngây thơ.
Ngây thơ đến mức lố bịch.
Tình yêu đầu đời đã khiến tôi vui sướng đến mức không còn quan tâm đến thế giới xung quanh.
Và ngày hôm sau tôi đã phải trả giá vì điều đó.
◆◇◆◇◆
“Chào buổi sáng”
Tôi luôn chào mọi người khi bước vào lớp.
Tuy bình thường đám Misaki không hề đáp lại tôi sau khi họ đuổi tôi ra khỏi nhóm, nhưng vẫn có một số học sinh thuộc phe trung lập đáp lại.
Cho tới hôm nay.
“?”
Hôm nay không một ai trả lời tôi cả.
Giờ nghĩ lại thì đáng lẽ lúc đó tôi đã phải nhận ra rồi, tuy nhiên tôi lại ngu đi vì còn phê pha sau màn tỏ tình hôm qua.
Tôi bối rối nghiêng đầu và đi về chỗ ngồi.
Và thứ đang đợi tôi ở đó là chiếc bàn phủ đầy những chữ cái nguệch ngoạc
“Cái gì… thế này?”
Tôi khô khốc kêu lên.
Trên bàn là hàng đống chữ được vẽ dày đặc bằng mực không phai.
Chỉ có một câu được viết đi viết lại trên đó.
――Oohashi Rei là một đứa đồng tính.
“!”
Tôi hoảng loạn đưa mắt tìm kiếm Kosaki.
Kosaki đang đứng bên cạnh Misaki, người đang cười một cách thô bỉ, cậu ấy nghoảnh mặt lờ tôi đi.
Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện.
Chắc chắn Kosaki đã kể cho Misaki chuyện hôm qua.
Nhắc đến việc đó, nếu có chuyện nghiêm trọng xảy ra ví dụ như được một người cùng giới tỏ tình, thì Kosaki chắc chắn sẽ muốn tìm người xin lời khuyên
Và vào lúc đó, cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu cậu ấy dĩ nhiên là Misaki.
Hơn nữa, việc người được hỏi là Misaki giải quyết chuyện này theo cách của mình là điều hiển nhiên mà ai cũng hiểu.
Đây không phải là lỗi của Kosaki.
Không, ý tôi không phải là cậu ấy vô tội 100%, tuy nhiên phần lỗi lớn nhất thuộc về bản thân tôi, kẻ đã hành động mà không thèm suy nghĩ.
Tôi cuối cùng cũng nhận ra sự thật tàn khốc trước mắt.
Thế giới thực không hề đẹp đẽ như trong tiểu thuyết.
Tình bạn không hề kéo dài mãi mãi.
Tình yêu đồng giới không dễ dàng được thấu hiểu
Và trên hết là, tình yêu không thể kết trái một cách dễ dàng.
Tôi không hề nhớ được chuyện xảy ra sau đó.
◆◇◆◇◆
“Rei-san, cậu ổn không?”
Điều đầu tiên tôi nhớ ra sau khi tỉnh lại là vẻ mặt lo âu của Shiiko-san.
Lúc đó buổi học đã kết thúc.
Bên trong lớp học bị nhuộm đỏ bởi ánh chiều tà, tôi đang ngồi trên bàn của mình.
Trước khi tôi nhận ra thì tất cả mớ chữ nguệch ngoạc trên bàn đã biến đi đâu mất.
Sau đó tôi mới nghe được rằng Shiiko-san đã yêu cầu đổi bàn cho tôi.
“Shiiko-san…”
“Thật kinh khủng. Không thể chấp nhận được”
Shiiko-san tỏ ra cực kỳ giận dữ.
Cô ấy đã giúp tôi chống đỡ mọi bất công và lời lẽ ác ý mà kẻ khác nhằm vào tôi.
“Cảm ơn, Shiiko-san”
“Cảm ơn ư…”
Mắt Shiiko-san ươn ướt khi cô ấy nói vậy.
Không lâu sau tôi biết vì sao cô ấy lại tỏ ra như vậy.
“Nè, Rei-san. Nếu không thể là Uchiyama-san, thì người đó có thể là mình không?”
Uchiyama-san là họ của Kosaki.
Tôi nhớ lại ngay lập tức, tuy nhiên tôi vẫn chưa hiểu rõ ý của Shiiko-san.
“Mình yêu Rei-san”
Có lẽ nhận ra tôi vẫn chưa hiểu, Shiiko-san lặp lại lời vừa nãy theo cách đơn giản hơn.
Lần này, mặc dù khả năng thấu hiểu của tôi đã chạm đáy, nhưng tôi vẫn hiểu cậu ấy muốn nói gì.
“Mình ư…?”
“Ừm”
Shiiko-san gật đầu định ôm lấy tôi.
Nếu đây là tiểu thuyết thì chắc hẳn tôi đã đem lòng yêu Shiiko-san rồi.
Tuy nhiên lúc đó cảm xúc của tôi đã trở nên lạnh giá, tôi không thể cảm thấy gì cả.
Ngược lại ý nghĩ kỳ lạ “A, ra lần đầu Shiiko-san nói chuyện với mình chỉ là để tách mình khỏi nhóm Misaki.” hiện lên trong đầu tôi.
Tôi đẩy Shiiko-san ra.
“… Rei-san”
“Mình xin lỗi”
Nói xong tôi bỏ chạy khỏi phòng học.
Quá nhiều chuyện đã xảy ra, tôi đã chạm đến giới hạn của bản thân.
Tôi không muốn suy nghĩ thêm bất kỳ điều gì nữa, nên tôi chỉ đơn giản là rời khỏi đó.
Khi về đến nhà, tôi chỉ biết nhốt mình trong phòng khóc lớn mà quên cả bữa tối.
Lúc đó tôi đã nghĩ rằng thế giới này không có gì khác ngoài sự tàn độc.
◆◇◆◇◆
Sau đó tôi nghỉ học một thời gian.
Dĩ nhiên là tôi đã khiến cha mẹ mình phải lo lắng, thế nhưng tôi lại sợ hãi không dám nói ra, tôi sợ đến họ cũng sẽ xa lánh tôi như lũ bạn cùng lớp.
Vì vậy tôi không thể nói với bố mẹ về việc mình bị bắt nạt (Nếu nó có thể được gọi là vậy) là lý do tôi không muốn đến trường.
Đến khi nghỉ học được một tháng tôi mới chịu mở lòng với cha mẹ.
“Ra là vậy…”
Ban đầu khi nghe chuyện của tôi, mẹ tỏ ra kinh ngạc, nhưng rồi lập tức hồi phục và ôm chặt lấy tôi.
“Có thể cha mẹ không thể hoàn toàn thấu hiểu con. Nhưng cha mẹ sẽ luôn đứng về phía con”
Tôi không bao giờ quên lời mẹ tôi nói lúc đó.
Nếu không nghe được những lời đó, thì hẳn tôi đã không bao giờ hồi phục nổi.
Cha tôi thì bày ra vẻ mặt phức tạp và không nói gì cả, nhưng vài ngày sau, ông đã dẫn tôi đến buổi hội nghị liên quan đến những người đồng tính.
Tôi đã rất vui khi biết rằng cha đang cố giáo dục lại mình vì tôi.
Nhờ vào sự hỗ trợ của cha mẹ mà hai tháng sau tôi đã có thể đi học lại bình thường.
Lắng nghe câu chuyện từ những người đồng tính giống mình, tôi cảm thấy như mình đã được giải thoát khỏi thứ gì đó.
Tôi luôn khắc cốt ghi tâm rằng ngoài kia còn có những người không thể sống thoải mái vì lo lắng về việc tình yêu đồng tính của bản thân, tôi cảm thấy mình thực sự rất may mắn.
Tuy nhiên, câu chuyện về mối tình đầu vẫn luôn là một vết sẹo mãi tồn tại trong trái tim tôi.