Watashi no Hatsukoi Aite ga Kiss Shiteta

bầu trời và biển cả và mặt đất và... (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đang nghĩ—không vì lý do nào cả, nhắc cho bạn—là cuộc đời tôi không thể nào tồi tệ hơn được nữa, khi mà tôi đột nhiên bắt đầu tự hỏi liệu tôi có đang trở nên giống mẹ của mình theo những cách tệ hại nhất không. Tiếng động duy nhất mà tôi nghe được ở trong căn phòng nhỏ bé là tiếng quay của cánh quạt trong khi tôi ngồi ở trên tấm futon chống cằm lên tay mà không làm gì hết.

Cảm thấy khó chịu trước cái nóng oi bức đã tới quá sớm của mùa hè, tôi nằm ườn ra theo một cách không nữ tính chút nào, và đó là khi chuyện đó xảy ra.

Giữa đêm muộn, tiếng mẹ tôi trở về nhà xen vào tôi và cánh quạt đang quay. Trong khi tôi đang định đứng dậy và chào bà ấy, thì tôi nhận thấy có điều gì đó khác biệt. TIếng chân của mẹ bằng cách nào đó đã nhân ba lên trên đường về nhà. Tôi dựa người vào và cố lắng nghe tiếng động chồng lên nhau đang dần to lên. Họ đang hướng về phía tôi, và tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với họ bởi vì tôi không thể đứng dậy do đôi chân tôi từ chối cử động.

Với cả hai tay đặt ngay ngắn ở trên cái futon, tôi ngó đầu qua cánh cửa đang mở và nhìn ra ngoài căn phòng.

Đi đầu là mẹ của tôi, người vừa đi vào vẫn như mọi khi.

Nhưng theo sau bà ấy là một người phụ nữ mà tôi không quen biết—thực ra là hai người.

Một người với mái tóc bồng bềnh và một người nhỏ tuổi hơn.

“Thứ lỗi vì đã làm phiền.”

Tiếng chào khô khan của người nhỏ hơn tới được tai tôi và khiến tôi bừng tỉnh lại.

Họ là ai vậy ?

Hai người phụ nữ đi cùng mẹ tôi đều hoàn toàn lạ lẫm với tôi. “Mẹ về rồiiiii !” mẹ tôi thông báo thay cho lời chào với tôi, và---như thế đang nắm bắt lấy cơ hội---người phụ nữ với mái tóc bồng bềnh, quay sang nhìn tôi và nói, “Chào buổi tối.” Cả mái tóc và giọng nói của cô ấy đều có vẻ quá suồng sã để thuộc về một người mà bạn có thể trông cậy vào. Người cô ấy rất gầy, và cái cảnh tượng về đôi chân mảnh khảnh đó khiến cho tôi cảm thấy lo lắng về khả năng đứng vững của cô ấy.

…Vậy thì, hai người này là ai đây?

“À, đây là một người bạn của mẹ.”

Như thể đọc được tâm trí tôi, mẹ tôi ôm lấy vai của người phụ nữ tóc bồng bềnh. Người phụ nữ tóc bồng bềnh cười nhẹ, trả lời, “Ồ, vậy là chúng ta vẫn còn là bạn ư ?” Cô ấy trông không có nhiều năng lượng lắm, nó rất khó để biết được xem cô ấy có đang thực sự cười hay không. Nó không phải là một tiếng cười dễ chịu, và tôi cảm giác như tôi sẽ cảm thấy bệnh mỗi khi nghe thấy nó.

“Còn cô gái này là con gái của cậu ấy.”

Đứng ở bên cạnh, cô ấy khiêm tốn cúi chào mẹ tôi. Mẹ tôi đáp lại cô ấy với một nụ cười vô tư. Ngay sau đó, cô ấy liền nhìn về phía khác. Tôi có thể thấy từ cử chỉ đơn giản đó rằng thái độ của cô ấy không có vẻ gì là thân thiện.

Con gái cô ấy…từ từ, cô ấy có con gái? Tôi nhìn lại về phía người phụ nữ tóc bồng bềnh. Trông cô ấy không có vẻ gì là kiểu người mà bạn sẽ nghĩ là lại có con gái.

Người phụ nữ trông như một mảnh giấy trăng mỏng manh sẽ bị một cơn gió nhẹ thổi bay đi mất, vẫn đang mỉm cười với tôi.

“Cô đoán rằng con là con gái của cậu ấy ?”

“À, vâng…”

Tâm trí tôi đang trống rỗng, không có một thứ gì khác mà tôi có thể nói. Nói ngắn gọn là, bà ấy chỉ đang rủ bạn qua chơi?

…Nó khá là hiếm thấy, mấy thứ như vậy.

Thăm bạn bè cũng tuyệt vời các thứ đấy, nhưng sao cả con gái của cô ấy cũng đi cùng?

“Kể từ hôm nay, chúng ta sẽ sống cùng nhau.”

“…Hở?”

Tôi đang gặp vấn đề trong việc cố hiểu thứ tôi vừa mới nghe, như thể đầu tôi đột nhiên được lấp đầy bởi gọt bút chì vậy.

Sống cùng nhau?

…Hả?

Tôi biết rằng có một thứ gì đó đang chạy vòng vòng trong tâm trí tôi, nhưng tôi không thể biết được nó là gì.

Lục cục lục cục, tôi đang vặn cái gọt bút chì ở trong đầu và cố ép chúng lại hết với nhau. Đến cái lúc mà chúng bắt đầu ra được hình thù gì đó, thì thời gian đã tiếp tục chạy đối với tất cả mọi người chỉ trừ mình tôi.

“Rất vui được gặp con,” người phụ nữ với mái tóc bồng bềnh nói trong khi mẹ tôi đặt tay lên trên vai và dẫn cô ấy ra khỏi khòng.

“Không phải là cậu hơi gầy quá rồi à?”

“Ừ, tớ cũng muốn lên cân một chút. Nhưng có lẽ là do cơ địa như thế rồi.”

“Nếu thế thì, từ bây giờ cậu sẽ được vỗ béo!”

Giọng của mẹ tôi, với một tông rất vui tươi, giờ đây cảm giác thật xa cách. Nhưng mà mẹ có biết nấu ăn đâu, và rất nhiều giọng nói không tên khác đang phản đối loạn xạ hết trong đầu tôi. Tôi từ chối bình tĩnh lại, như thể có những sợi chỉ vô hình đang tung bay khắp nơi ở ngay trước mắt tôi vậy. Không có một cách nào để cho tôi có thể giải quyết chuyện này cả.

“Không, không, không.”

Tất cả mọi việc đều xảy ra quá đột ngột và ngoài tầm kiểm soát của tôi, biểu cảm trên mặt tôi vẫn chưa bắt kịp được với tình hình hiện tại. Mặc dù phải nói thạt, kể cả khi chúng có theo được rồi, thì tâm trí tôi vẫn còn đang trôi lềnh bềnh ở đâu đó trên trần nhà nên tôi cũng chả cảm thấy được gì đâu.

Thứ quen thuộc duy nhất còn lại chỉ còn tiếng quay của cánh quạt.

“Xin lỗi vì đã làm phiền.”

Người bé hơn---một cô gái nhỏ tuổi hơn---chào tôi một câu đơn giản trước khi đi vào từ ngưỡng cửa mà cô ấy vẫn đang đứng. Tôi đoán cậu ấy có lẽ là bằng tuổi tôi, hoặc là ít hơn một hai tuổi gì đó. Sau khi nhìn quanh căn phòng như thể đang chắc chắn rằng mọi việc đều ổn, cậu ấy đi đến một góc phòng rồi ngồi xuống. Tôi dõi theo gương mặt của cậu ấy với mắt mình, nhưng cậu ấy thậm chí còn không them nhìn tôi.

Tôi không phải là một người quá cao nhưng dường như có một sự khác biệt chiều cao đủ lớn để tôi có thể nhanh chóng cảm thấy rằng cậu ấy thật nhỏ bé. Mái tóc đen đã được nhuộm nâu cũng với một chút ánh vàng ở chân tóc. Mái tóc đó đủ dài để che lấp bờ lưng thon gọn của cậu ấy, và một chút trông có vẻ như là xoăn tự nhiên. Trông nó hơi bù xù, nhưng màu tóc và độ sáng của nó nói lên rằng mái tóc đó đã được chăm sóc tương đối tốt.

Đôi mắt cậu ấy nhìn tệ hơn kha khá. Lông mày nhíu lại khi cậu ấy nhăn mặt, và tôi không thể biết có phải cậu ấy có thị lực tệ hay không. Liệu đấy có phải là do độ dày của long mi, hay chỉ đơn giản là hình dạng của long mày? Tôi không thực sự hiểu lắm. nhưng mà đại khái thì đấy là những ấn tượng của tôi.

Tôi không chắc mình nên miêu tả nó như nào, nhưng đôi mắt cậu ấy như thể chúng đã quen với việc nhìn xuống.

Chúng rất tối và nhạt màu, ấy vậy mà bằng cách nào đó chúng vẫn có thể tỏa ra ánh sáng tựa như ở dưới đại dương sâu thẳm.

Cậu ấy lấy một bộ quần áo để thay ra từ trong túi hành lý nhỏ và rời khỏi phòng mà không thèm liếc nhìn tôi nổi một cái. Một làn sóng giận dữ nổi lên xung quanh tôi cùng với ý chí của riêng nó, bằng cách nào đó mà nó đang dần được hình thành. Tôi rất ghét những giấc mơ kiểu như này, hoặc là tôi tưởng vậy. Nếu như đây thực sự là một giấc mơ, tôi ước rằng nó có thể kịch tính hơn một chút. Mặt khác, tôi không thực sự muốn điều này là sự thật.

Đằng nào thì, tôi cũng ghét nó.

Mùi hương của hai người lạ mặt phảng phất trong căn phòng, bám lấy lấy cả hai bên của tâm trí tôi.

Tôi nghĩ về những gì mình nên làm trong khi ngồi khoanh tay trước đùi. Không may thay, tôi không nghĩ ra được điều gì cả. Sau một hồi, tôi nghĩ đến việc phản đối với mẹ tôi. Tôi đứng dậy và chuẩn bị đi chất vấn bà ấy, nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng cười to lớn của bà ấy từ phòng khác bên cạnh, và tôi đột nhiên cảm thấy như một con ngốc, vậy nên tôi liền ngồi lại xuống.

Mỗi lần tôi cố đối đầu với bà mẹ đó của tôi, thường thì tôi sẽ không chiến thắng.

“Chuyện…chuyện gì…đang xảy ra vậy?”

Dù tôi có tức giận đến vậy, ngay giây phút này điều mà tôi thấy thực sự quan trọng chính là tìm ra cách để đối phó với tình huống hiện tại. Tôi chống tay lên cằm trong khi nhìn chằm chằm vào bức tường phía trước. Gạt bỏ phần tóc mái đang che khuất đôi mắt của bản thân, tôi tiếp tục tập trung vào một điểm duy nhất cho đến khi tầm nhìn trở nên lu mờ. Tôi nhanh chóng lấy tay lau đi mồ hôi ở trên trán của bản thân, thứ mà dường như đang được tạo ra không phải vì nhiệt độ mà là bởi một thứ gì đó khác.

Mà ngay từ đầu thì tại sao họ lại sống ở đây ? Trong nhà của chúng tôi ? Thế còn nhà của họ ? Nó đang được sửa sang lại ? Hay có một lí do nào đó khiến họ không thể về nhà ? Mà thậm chí họ có nhà riêng không ? Có thể nào họ là người vô gia cư ? Tôi đoán là---không, thực ra, tôi biết là có những người như vậy.

Liệu việc làm bạn với mẹ tôi có biến cô ấy thành một yankee ? Trông cô ấy không giống lắm với tôi. Nhìn vẻ ngoài thì cô ấy giống một cái rèm cửa mỏng manh thì hơn. Đây có lẽ là lần đầu tiên mà mẹ tôi rủ bạn về nhà. Một người bạn, chỉ vậy thôi. Nghe cũng tuyệt vời đấy, nhưng tại sao lại phải mang theo cả con gái của mình chứ ?

Trong khi đang ngồi yên ở chỗ, tôi nhìn xung quanh một lượt. Từ ngữ hoản hảo nhất để miêu tả sẽ là “chật chội”. Một cái futon được trải ra ở không gian mà ban đầu được dùng để làm nhà kho, cùng với vài đồ đạc cá nhân---thậm chí còn không đủ chỗ để đặt một cái bàn học. Bạn có thể nằm thẳng xuống sàn theo chiều dọc, nhưng mà nếu như muốn xoay người sang hướng khác thì sẽ phải co chân lại. Trong một cái không gian như này, tôi không muốn nghĩ về những thứ sẽ xảy ra khi phải sống với một người khác. Tôi nghĩ rằng cậu ấy có thể ngủ ở trong phòng khách, nhưng nếu như cậu ấy được đặt vào đây vì lí do nào đó khác như tuổi chẳng hạn…thì tôi còn lựa chọn nào khác ư ? Tôi thực sự không thể tưởng tượng được bản thân làm mình làm mẩy và dùng bạo lực để đuổi họ đi.

Dù rằng tôi đang bắt đầu theo được với tình hình hiện tại, thì khi nhắc đến giải pháp cho vấn đề này, tôi chỉ có thể bó tay chịu trói.

Một lúc sau, cậu ấy quay trở lại phòng tôi như thể một điều rất đỗi bình thường. Nhìn cậu ấy hoàn toàn thoải mái sau khi thay đồ sang một chiếc áo phông đơn giản cùng một chiếc quần short và cái khăn tắm quấn quanh đầu. Sau khi nhìn vào tôi và chiếc futon, cậu ấy dừng bước một chút. Sau khi chải xong tóc của bản thân, cậu ấy ngồi lại xuống vào đúng chỗ lúc trước.

Hai bàn chân được duỗi thẳng và chĩa về phía tôi. Kể cả những ngón chân của cô ấy trông cũng thật nhỏ bé, và dù tôi không muốn phải công nhận nhưng tôi suýt nữa là đã nghĩ rằng trông chúng thật dễ thương rồi. Khi tôi dần nhìn lên phía trên, tôi nhận ra những điểm còn khiến tôi thấy hứng thú hơn.

Làn da nhợt nhạt trước đó giờ đây đã trở nên ửng đỏ nhờ nước tắm, và một lần nữa những ấn tượng của tôi về cậu ấy lại thay đổi một chút.

Ánh nhìn trong mắt cậu ấy đã trở nên dịu dàng hơn và cảm giác thoải mái hơn nhiều, hai gò má hơi đỏ tạo cảm giác như một chiếc đèn lồng giấy vậy, và tôi có thể vẻ ngoài hấp dẫn của toàn thể khuôn mặt cậu ấy một cách rõ ràng hơn. Bờ môi cậu ấy đặc biệt nhìn rất thu hút, chúng có một vẻ tươi tắn được ẩn giấu đằng dưới cái biểu cảm buồn bã, giờ đây đã được phô ra bên ngoài. Tôi không chắc rằng đây là do tự nhiên hay là vì cậu ấy đã chăm sóc chúng rất tốt, nhưng mọi phần trên cơ thể của cậu ấy đều cảm giác rất xinh đẹp. Hay có lẽ là nổi bật. Tỏa sáng ? Tôi không biết phải miêu tả chúng như nào, nhưng tất cả chúng đều có một vẻ đẹp riêng.

Khi tôi nhận ra, tôi đã phải nín thở một chút.

Nó thể hiện việc tôi đã nhìn chằm chằm vào cô gái ấy đến mức nào, và--- Không, không, tôi lắc đầu.

“Này, cho tớ mượn quạt được không ?”

Cậu ấy đột nhiên mở lời với tôi, lưng tôi đột nhiên tự thẳng đứng lại.

Được thôi, tôi gật đầu bâng quơ, thậm chí còn không biết mình vừa đồng ý với điều gì. Đáp lại câu trả lời của tôi, cậu ấy cúi người ở trước cái quạt và bắt đầu làm khô tóc. Thay vì dùng gió thổi như thể, sao cậu ấy không dùng một cái máy sấy đi ? Nếu như cậu ấy không có thì có thể mượn của tôi mà, tôi không thấy phiền khi cho cậu ấy mượng đâu.

Mà cô gái này, rốt cuộc là ai cơ chứ ?

Mái tóc của cậu ấy đung đưa theo làn gió nhẹ, tôi chỉ có thể quan sát trong khi chiếc khăn tắm tiếp tục di chuyển.

Nó không thực sự là một vấn đề to tát gì, nhưng khi nhìn cậu ấy một cách kĩ lưỡng từ bên cạnh thì tôi còn nhận thấy một điều nữa: ngực cậu ấy khá là lớn so với cỡ người. Không phải tôi đang so sánh hay gì đâu. Thật đấy.

Sau khi làm khô được tóc của bản thân, điều đầu tiên cậu ấy làm là di chuyển về phía bên kia của căn phòng. Sau đó, cậu ấy lấy một quyển sách giáo khoa từ bên cặp rồi mở nó ra. Chống tay xuống rồi khom người lại, cậu ấy đặt quyển sách lên sàn và bắt đầu đọc nó. Đằng đó định học trong cái tư thế đấy thật à ? Tôi hoàn toàn cạn lời. Cậu ấy đang thực sự nghiêm túc, và đây chỉ là một cái tư thể đặc biệt thôi à, hay là cậu ấy thực sự là một đứa ngốc vậy ?

Tại sao nhìn cậu ấy lại có thể bình tĩnh như vậy ? Cậu ấy quen với cái kiểu như này rồi à ? Cái thứ này là…bình thường với cậu ấy ?

Năm phút sau, cậu ta buông ra một cái ngáp. “Thôi thì…” cậu ấy lẩm bẩm trong khi bỏ quyển sách sang bên cạnh, cuốn cái khăn ra xung quanh người, và rồi nằm bệt xuống như một con vật vậy. Một người trong chúng tôi nằm trên sàn mà không có gối, trong khi người còn lại thì ngồi đó và nhìn chằm chằm. Không ai trong chúng tôi cử động cả.

Không phải tôi, cũng không phải cậu ấy.

Chỉ còn lại tiếng nói chuyện phát ra từ phía bên kia cánh cửa, như tiếng ồn ào của phố xá bận rộn ở đằng xa.

Cậu ấy thực sự định ngủ ở ngay đó à? Tôi ngầng lên nhìn trần nhà, thứ mà đột nhiên cảm giác còn nhỏ bé hơn cả trước đây. Cô gái đang nằm quay mặt vào trong góc phòng khá là, ừ thì…bé, và điều đó thật là may mắn. Nhưng liệu nó có đủ không ? Tôi nhìn quanh phòng để tìm một vị cứu tinh nào đó, nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là ánh điện bên trên. Tôi nhìn lên, tôi nhìn xuống, tôi nhìn vào cô gái mà trông như đã chìm luôn vào giấc ngủ rồi, và rồi tôi buông ra một tiếng thở dài trước khi tắt điện của căn phòng.

Không phải là tôi đang cố tỏ ra quan tâm hay gì, chỉ là tôi không muốn phải thức thêm một giây phút nào trong đêm nay nữa.

Cái cảm giác khi tâm trí của tôi bị quẳng qua quẳng lại vẫn tiếp diễn. Tai tôi cứ ù ù còn đôi mắt của mình thì hoàn toàn tràn ngập trong bóng tối. Kể cả khi đã nằm xuống chiếc futon, tôi cảm tưởng như bản thân đang trôi nổi giữa biển khơi vậy. Chưa cả đi ngủ mà tôi đã đang trong cơn mơ rồi, và nó thì lại là một cơn ác mộng.

Không có cơn gió mạnh nào, cũng không có một giọt mưa. Tuy vậy, dường như đã có một đám mây đen hình thành ở phía trên tôi được rất lâu rồi. Tôi nhận ra rằng người ta thực sự không thể làm được gì khi phải bắt gặp những tình huống bất ngờ như này. Nằm bệt xuống đệm, tôi tự ngẫm lại về sự bất lực của bản thân.

Nhưng tôi không tài nào ngủ được, và mắt tôi lại tiếp tục mở thao láo.

Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, mắt tôi tiếp tục bị thu hút bởi cậu ấy, bởi cái người xâm lăng bé nhỏ này ?

Nó như kiểu cậu ấy không hề quan tâm tới tình hình hiện tại một chút nào, nó còn không khiến cậu ấy chớp mắt.

Truyện Chữ Hay