Tôi bước đi trong con hẻm tối tăm, chật hẹp, không một tiếng động. Trong màn đêm tĩnh mịch, không một bóng người lảng vảng. Rác rưởi ngổn ngang khắp nơi, mùi hôi thối bốc lên làm ô nhiễm không khí.
"Haaaah..."
Tôi hít một hơi cái mùi khó chịu này qua lớp khăn quàng dày. Tôi thậm chí không còn thấy phiền, cái lạnh tê tái xung quanh có vẻ khiến tôi dễ chịu hơn. Điều này đã thành thói quen lâu rồi. Ít nhất, tôi thích nó hơn nhiều so với không khí ấm áp, tươi vui ban ngày.
"...Gừr rừ..."
Tiếng gầm gừ khẽ vọng đến.
"..."
Tôi đạp mạnh chân, lao về phía trước. Thoát khỏi con hẻm nhỏ, tầm nhìn mở rộng... và tôi thấy nó.
"Gừừừ rừừ rừừ..."
Một đóa Hoa Tội Lỗi - con quái vật hình cây cối sinh ra từ tội lỗi của loài người. Trên thế giới này, chẳng một ai vô tội cả. Có những người rũ bỏ được mũi dùi buộc tội, đơn giản vì họ đã quên. Nhưng, tội lỗi không biến mất. Nó ẩn sâu, âm ỉ lớn dần trong tiềm thức con người cho đến khi phá vỡ rào cản và phun trào ra ngoài, kết thành hình thù như thế này. Cuối cùng, khi mang một hình hài ghê tởm, nó trở thành đóa Hoa Tội Lỗi thật sự, rình rập con người trong đêm tối.
"...! Cứ- cứu tôi...!"
Một người phụ nữ, chân tay gãy nát vì dây leo của Hoa Tội Lỗi, thều thào kêu cứu. Tôi chẳng đoái hoài, chỉ chăm chú nhìn con quái vật.
"Ảnh thuật."
Tôi chỉ tay về phía chân Hoa Tội Lỗi, về phía cái bóng. Ngón tay vừa nhấc, bóng của nó liền vươn mình khỏi mặt đất. Tôi có thể điều khiển bóng tối theo ý muốn. Đây là minh chứng cho thân phận Iscariot của tôi - những kẻ bị nhiễm chướng khí từ Hoa Tội Lỗi, đứng ngoài vòng luân hồi bởi chính tội ác của mình. Mối hận thù và tổn thương tâm lý cháy bỏng bên trong trao cho ta sức mạnh siêu nhiên.
"[Ảnh nhân]."
Nhận lệnh của tôi, cái bóng quấn lấy thân hình nhớp nháp của Hoa Tội Lỗi, trói chặt những sợi dây leo.
"A...!"
Thoát khỏi quái vật, người phụ nữ ngã khuỵu.
"- Vặn."
Cùng với lời nguyền, cái bóng của chính Hoa Tội Lỗi bắt đầu bị siết chặt như thể vắt giẻ lau.
"Gừ rừ...Gừ rừ...!"
Hoa Tội Lỗi gầm gừ cho đến giây phút cuối, khi toàn thân bị nghiền nát - nó bị xé thành trăm mảnh, xác chết chẳng khác gì đống rác ven đường.
"..."
Cứ để nó đó, cuối cùng rồi cũng sẽ tan thành hư vô. Để đề phòng, tôi dùng bóng tối quan sát xung quanh, kiểm tra xem có thêm con quái vật nào không – chỉ có một con duy nhất, thế là tôi thả lỏng cơ thể căng thẳng, chỉnh lại vị trí khăn quàng.
"A! Rin-sama, cuối cùng em cũng tìm thấy anh!"
Tiếng một cô gái ồn ào vang lên từ phía con hẻm.
"Anemone..." Tôi quay người lại, khó chịu. Cô bé đứng đó, hai tay ôm hai lon nước trái cây.
Dáng người nhỏ nhắn chưa đến ngực tôi, điểm nổi bật nhất là mái tóc đỏ dài thướt tha. Gương mặt còn nhiều nét trẻ con, nhưng có lẽ khi trưởng thành, cô bé sẽ rất xinh đẹp.
"Đừng hấp tấp thế chứ! À thì... em không nên chần chừ giữa nước cam và nước nho, nhưng mà..." Cô bé mắng nhiếc tôi với gương mặt giận dỗi, song vừa nhìn thấy người phụ nữ bất tỉnh thì tái mét.
"Ch- Chị không sao chứ?!" Cô bé đẩy mấy lon nước vào tay tôi rồi vội quỳ xuống bên người phụ nữ.
Nạn nhân vẫn đau đớn vì thương tích.
"Cô bé bị Hoa Tội Lỗi tấn công. May mắn là chưa hoàn toàn bị nuốt chửng, nên chướng khí có lẽ chưa xâm lấn tâm trí."
"...!"
Tôi tóm tắt tình hình, Anemone đặt tay lên người phụ nữ, hỏi "Chị có đau ở đâu không?"
"Tình trạng thế nào?"
"Nội tạng có vẻ ổn, hồi phục hoàn toàn là có thể."
"Tốt. Cứ làm đi." Tôi gật đầu, đặt một tay lên vai Anemone.
Cô bé sở hữu nhiều năng lực hỗ trợ mạnh mẽ. Nhưng nếu tôi không trợ giúp, thì không cách nào sử dụng chúng được. Muốn chữa trị người khác, buộc phải có tiếp xúc thân thể thế này. Dù khá phiền toái, nhưng sức mạnh cũng rất lớn, nên cô bé được hoạt động như cộng sự của tôi dù không thuộc Iscariot. Mà nói thật... tôi không muốn cô bé đi theo chút nào.
"...Phù. Xong rồi." Anemone thở phào sau khi hoàn tất.
Tay chân gãy của người phụ nữ đã lành lặn. Ngay cả những vết thương nhỏ cũng biến mất sạch sẽ, đủ thấy tay nghề cô bé không tồi.
"Ưm..."
Dù vậy, sức lực mất đi chưa thể phục hồi, cô ấycòn không tự đứng vững nổi. Di chuyển một mình trong tình trạng này rất khó.
"Chuyện còn lại cứ để đội dọn dẹp của Golgotha lo. Đi thôi."
"Vâng? A, vâng!"
Tôi định bỏ đi, kéo theo Anemone, lúc đó...
"Cả- Cảm ơn... đã cứu tôi..."
Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ vang sau lưng. Anemone thoáng định quay lại, nhưng tôi siết chặt tay kéo cô bé bước tiếp. Rẽ thêm vài khúc cua, xác nhận xung quanh vắng vẻ, tôi mới ngồi xuống chiếc tủ điện gần đó.
"Này."
"Hả? Ư- ưm!"
Tôi đẩy lon nước trái cây cho cô bé.
"Uống đi. Dùng nhiều năng lực quá rồi đúng không? Nghỉ một chút."
"V- Vâng ạ..."
Anemone gật đầu, dùng khăn tay lau chùi tủ điện rồi ngồi xuống cạnh tôi.
"Rin-sama cũng uống đi."
"Uống hết đi."
"Em không thể uống cả hai..."
Lần sau mua ít thôi - là điều tôi muốn nói, nhưng chắc cô bé có mua sẵn phần cho tôi mất rồi. Tôi đành miễn cưỡng nhận một lon."...Ngọt quá."
"Rin-sama không thích đồ ngọt sao?"
"...Không hẳn."
Tôi uống một hơi cạn lon nước, rồi bóp méo nó trong tay.
"Thế là bao nhiêu con rồi nhỉ?"
"À, tính riêng tối nay thì Rin-sama đã tiêu diệt 29 đóa Hoa Tội Lỗi."
Anemone kiểm tra ứng dụng báo cáo trên điện thoại rồi đáp.
"...Nhiều thật."
Nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ sáng. Hoa Tội Lỗi bị thu hút bởi Đấng Cứu Thế, nên hầu hết các Iscariot đều được phân công tại 23 khu vực của Tokyo. Khu vực của tôi là Shinjuku. Tỷ lệ xuất hiện của Hoa Tội Lỗi tăng mạnh, vài tiếng mà diệt gần ba mươi con thì có gì đó bất thường. Không chỉ vì tôi mạnh hơn, chắc chắn phải có nguyên do khác. Tỷ lệ bất thường này... đáng ra phải khiến tổ chức Golgotha để tâm. Nhưng đối với tôi... thật sự chẳng quan trọng.
Tôi đâu có hứng thú cứu người. Lý do gia nhập tổ chức là để thoải mái dùng khả năng siêu nhiên, tiện tay diệt hết lũ khốn kiếp đó. Nên xét theo hướng ấy, Hoa Tội Lỗi xuất hiện dày đặc lại là chuyện có lợi...
"Không biết... người đó sẽ ổn chứ?"
Anemone lẩm bẩm điều gì đó.
"Em đã chữa lành vết thương cho cô ấy rồi mà. Đừng bận tâm nữa."
"Nhưng mình đã bỏ mặc cô ấy sau khi trải qua chuyện nguy hiểm đến vậy..."
"Đội dọn dẹp sẽ lo cho cô ấy. Ký ức sẽ bị xóa sạch, nhanh thôi cô ấy sẽ chẳng nhớ gì đâu."
"Dù vậy..."
"Dạo này Hoa Tội Lỗi xuất hiện rất nhiều, nhớ không? May mắn là chúng ta đến kịp đó." Tôi nhún vai, thậm chí chẳng nhìn cô bé.
Đáp lại, Anemone bất ngờ áp sát mặt vào tôi.
"Rin-sama, em có đề nghị."
"...Gì vậy?"
"Như lúc trước. Dùng em làm mồi nhử Hoa Tội Lỗi đi."
"Và cũng như lúc trước, không đời nào."
"Nhưng tại sao?!" Cô bé nhảy khỏi tủ điện, phản ứng như không thể chấp nhận. "Anh biết đấy, bất kể chuyện gì, cơ thể em cũng không chết, nên sẽ hoàn hảo cho..."
"Đừng tự nguyền mình thế, đồ ngốc." Tôi cảnh báo, khiến cô bé hốt hoảng che miệng lại. "Với cả... cô trông đáng nghi lắm. Không ai mắc bẫy đâu," tôi nói rồi quay mặt đi, đứng dậy.
Lon nước rỗng trong tay rơi xuống mặt đất, chìm vào bóng tối.
"Về thôi."
Nhưng Anemone lại giữ chặt khăn quàng của tôi.
"Rin-sama! Em chưa nói xong mà!"
"...!"
Trong lúc nóng giận, tôi hất vai cô bé ra.
"Nhưng tôi nói xong rồi. Đừng có đặt câu hỏi."
"Nhưng...!"
Dù tôi đã gằn giọng, cô bé vẫn không chịu bỏ qua. Tôi hiểu rõ đây là lòng tốt của Anemone, rằng cô bé muốn hạn chế thương vong đến mức thấp nhất. Nhưng chính vì vậy nên...
'Đội trưởng Kageyama, xin hãy trả lời.'
Giọng nói từ máy truyền tin vang lên trong tai tôi.
"Có chuyện gì?"
'Một hang ổ Hoa Tội Lỗi đã xuất hiện trong tòa nhà bỏ hoang.'
"Những người khác thì sao?"
'Một Iscariot bị thương. Đơn vị tạo kết giới đang ở hiện trường, nhưng chỉ trụ được thêm năm phút tối đa.'
"Gửi tọa độ cho tôi."
Tôi nhận tọa độ của tòa nhà và quay sang Anemone.
"Em cũng nghe rồi đấy. Đi thôi."
"Vâng..." Cô bé khẽ gật đầu, ôm lấy eo tôi.
Ngay khi đó, những cái bóng dưới chân tôi bắt đầu dâng lên, cuộn trào như sóng.
"Bám chắc vào nhé."
Anemone siết chặt vòng tay như để đáp lại, tôi liền phóng ra một làn sóng bóng tối. Lướt trên làn sóng này, tôi có thể vượt qua mọi địa hình một cách dễ dàng, lao vút lên bức tường tại con hẻm phía sau, rồi nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác. Cách di chuyển này vừa giúp tôi tránh tai mắt người thường, vừa tiến đến mục tiêu vô cùng nhanh chóng.
"Ngay đằng kia, nhỉ?"
Trong tầm mắt, tôi thấy tòa nhà được bao bọc bởi một kết giới. Đương nhiên, đi vòng từ cửa chính dưới tầng trệt quá mất thời gian, nên...
"Ta nhảy thẳng xuống."
"Vâng!"
Xác nhận câu trả lời của cô bé, tôi tạo một mặt phẳng nghiêng bằng bóng tối, và đẩy mạnh về phía trước.
"...!"
Hưởng lợi từ lực hấp dẫn, chúng tôi lao thẳng xuống mái tòa nhà, xuyên qua rào chắn, và sẽ dộng mạnh xuống nền bê tông - chỉ là không. Thay vào đó, cơ thể cả hai hòa vào bóng tối, trượt qua lớp mái nhà như chất lỏng và tiến vào bên trong.
"Gừ rừ rừ rừ..."
"Gừ rừ... gừ rừ rừ..."
Ngay khi đặt chân vào tòa nhà, chúng tôi bị chào đón bởi tiếng gầm gừ xé ruột của Hoa Tội Lỗi, kèm theo cái mùi bùn pha ngọt đặc trưng, đến buồn nôn. Nhìn qua khung cửa sổ, đây hẳn là một tòa nhà năm tầng... và tất cả đều nhét đầy Hoa Tội Lỗi?
"... Chậc!" Tôi vô thức tặc lưỡi.
Cảm xúc cuộn trào trong lồng ngực tôi là sự căm ghét tột độ - và khoái cảm thuần túy.
"Nhắm mắt lại đi, Anemone."
"Rin-sama...!"
Tôi cảnh báo Anemone, rồi triệu tập mọi bóng tối trong tầm với về phía mình. Lũ quái vật khốn kiếp... chẳng biết ngán là gì, bị giết bao nhiêu lần vẫn cứ xuất hiện... Nhưng thế cũng tốt, càng cho ta lý do để tận diệt.
"Gừ rừ rừ rừ..."
Một con bị xé thành mảnh vụn.
"Gừ rừ rừ...gừ rừ..."
Một con bị nghiền nát thành bột thịt.
"Gừ rừ... gừ rừ rừ..."
Một con thủng lỗ chỗ như tổ ong.
Ahh...Thật tuyệt vời. Miệng tôi được che bởi chiếc khăn trùm, nhưng nở thành một nụ cười điên cuồng. Mỗi khi được phá huỷ những tên quái vật khốn nạn này, tôi lại cảm nhận được một tia vui sướng len lỏi trong tràn ngập hận thù. Khi nào tôi nhận ra điều đó nhỉ? Cảm giác này tương tự như lúc chúng ta còn nhỏ, thỏa mãn khi giẫm nát một tổ kiến bằng bàn chân. Nhưng khi trưởng thành, người ta học cách kiềm chế những ham muốn đó. Và tôi cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, với những đóa Hoa Tội Lỗi này thì hoàn toàn khác. Dù giết bao nhiêu hay phá huỷ bấy nhiêu, tôi chẳng hề cảm thấy chút tội lỗi nào. Chỉ khi nào được xẻ nát những tên khốn kiếp ấy tôi mới cảm thấy mình có lý do để tồn tại. Trả thù chính là lý do duy nhất tôi được sinh ra. Vậy nên, những đóa Hoa Tội Lỗi thân yêu - liệu các ngươi có chịu khổ sở vì ta không?
"...Haha!" Một tiếng cười thoát ra từ môi tôi.
Chẳng lẽ bây giờ các ngươi sẽ khóc lóc than van sao? Lũ quỷ quái kia đã cướp đi quá nhiều từ ta rồi. Vậy thì, hãy lấp đầy cái khoảng trống này trong lồng ngực ta bằng những tiếng rên la khiếp đảm của các ngươi đi.
*
"Phù..."
Sau khi kết liễu toàn bộ Hoa Tội Lỗi trong tòa nhà, tôi bước ra ngoài, dựa người vào lan can. Đội dọn dẹp của tổ chức cũng đã tập trung trước tòa nhà, có lẽ đang xử lý hậu quả của cuộc tàn sát tôi gây ra. Tôi nghỉ ngơi đôi chút, ngắm họ làm việc, còn Anemone thì ngừng nói chuyện với những người lớn để tiến về phía tôi, ngồi xuống bên cạnh.
"..."
"Vẫn còn giận anh à?"
"Không hề?"
Chắc chắn là đang giận dỗi rồi.
"Vừa nãy em còn hỏi thăm tình trạng của người phụ nữ đó, đúng không? Cô ấy sao rồi?"
"Vết thương đã lành, không có dấu hiệu bất thường về tâm trí. Mới đầu đội viên còn thấy cô ấy hoảng loạn, nhưng giờ đã bình tĩnh hơn nhiều."
"Vậy à."
Tức là mọi việc ổn thỏa, vậy mà cô bé vẫn khó chịu ra mặt. Mà thôi, tôi chẳng đời nào cân nhắc cái ý tưởng dùng Anemone làm mồi nhử. Thế nên, phải đổi hướng hoàn toàn để dỗ dành cô bé thôi...
"Mà này, hình như đợt trước em có nói muốn đi thủy cung đúng không?"
"...!"
Vừa nghe thấy từ Thủy cung, tai cô bé giật giật thấy rõ.
"Có rảnh tôi dắt em đi được không?"
"A-Anh đừng mơ lấy lòng em dễ vậy..."
"Vậy là không muốn đi?"
"Em đâu có nói thế!" Cô bé hét lên, rồi như nhận ra sai lầm của mình, liền che miệng lại.
Anemone lầm bầm điều gì đó rồi lườm tôi. Tôi đặt tay lên đầu cô bé, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Xin lỗi, anh là đội trưởng Kageyama đúng không ạ?"
"Hửm?"
Lúc này, một thanh niên với một cánh tay quấn băng tiến lại gần. Ở đây thì hẳn là người của tổ chức... chỉ là, tôi chưa từng thấy cậu ta bao giờ.
"Anh bị thương phải không?" Anemone hỏi trước cả khi tôi kịp đáp.
"À... một con Hoa Tội Lỗi tấn công tôi lúc tôi sơ hở."
"Cho em xem, em chữa được."
"Kh-Không, không cần đâu..."
"Đừng ngại. Cho em xem nào!"
Chàng trai tỏ ý từ chối, nhưng Anemone nhất quyết không buông tha, nên cậu đành miễn cưỡng đưa cánh tay ra. Biết dù có nói gì cô bé cũng sẽ dùng năng lực, tôi đặt tay lên lưng cô bé hỗ trợ.
"Cả-Cảm ơn chị nhiều lắm, Rin-sama!"
"Ừm."
Nhờ vậy, Anemone đã chữa lành hoàn toàn cho thanh niên. Vì tập trung cao độ nên cô bé im lặng một lúc khá lâu. Trong khi đó, chàng trai có vẻ lúng túng, không biết phải bắt chuyện thế nào.
"...Cậu là lính mới được điều đến đây sao?"
Không muốn bầu không khí gượng gạo này kéo dài, tôi đánh tiếng trước.
"V-Vâng ạ! Em mới hoàn thành huấn luyện tháng trước, nên..."
"Ra vậy."
Xem ra tôi đoán đúng. Mấy tuần trước có nghe loáng thoáng về việc đội sẽ có thêm thành viên mới, nhưng tôi quên béng mất. Thậm chí tên cậu ta tôi cũng không nhớ. Trong lúc đang chật vật tìm lại trong trí nhớ, cậu ta tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Xin lỗi, nhưng anh là... Đệ Nhất Tông Đồ trong Thập Tam Tông Đồ đúng không ạ?"
Thập Tam Tông Đồ là hệ thống xếp hạng các Iscariot trong tổ chức Golgotha. Tùy vào năng lực, mỗi Iscariot sẽ có một thứ hạng, và những kẻ đứng đầu, vượt trội so với số còn lại, là một phần của Thập Tam Tông Đồ. Ghế càng thấp thì chứng tỏ kẻ đó càng mạnh.
"...Tôi nghĩ là vậy, đúng."
"Em biết ngay mà! Anh còn hạ gục gần như toàn bộ Hoa Tội Lỗi xuất hiện trong khu vực của mình một tay đúng không? Quả đúng là người sử dụng bóng tối mạnh nhất tổ chức!"
Tôi gật đầu, cố ý tỏ vẻ không muốn bàn về chuyện này, nhưng hình như anh chàng kia không nhận ra, lại càng thêm phần phấn khích.
"Em muốn được như anh! Trở nên cực mạnh, rồi cho lũ Hoa Tội Lỗi đó biết tay...!"
"...Cậu chắc nên bỏ cuộc đi."
"Hả?"
"Xong rồi đấy!"
Anh tân binh ngơ ngác trước câu trả lời của tôi, nhưng chưa kịp hỏi rõ ý nghĩa ẩn sau lời nói mơ hồ đó, Anemone đã hoàn tất việc trị thương.
"Trời còn lâu mới sáng. Cậu thấy ổn hơn rồi thì quay về tuần tra tiếp đi, nhé?"
"À... Dạ!"
Tôi ra lệnh cho anh ta rồi đứng dậy khỏi lan can.
"Đi thôi, Anemone."
"R-Rin-sama! Chờ em với!"
Cô bé tất tả chạy theo. Còn gương mặt của anh chàng tân binh lúc đó ra sao... tôi chẳng buồn ngoái lại xem.
"Xem ra anh có thêm một người hâm mộ nữa đấy."
"..."
"Sao lúc nãy anh lạnh lùng với cậu ta thế?"
Tất nhiên, tôi đâu có lý do gì để trả lời câu hỏi đó... nhưng theo phản xạ, miệng tôi lại tự động mở ra. Gần như thể bản thân muốn thanh minh bào chữa.
"Với tôi, trở nên mạnh hơn đồng nghĩa với việc vĩnh viễn mất đi thứ gì đó quan trọng."
Sức mạnh ban cho các Iscariot sinh ra từ lòng căm thù với Hoa Tội Lỗi, mức độ của nó tùy thuộc vào những gì họ đã mất vì chúng. Tuy nhiên, điều này dựa trên giá trị của mỗi cá nhân, theo quan điểm chủ quan, chứ không phải đánh giá khách quan. Và để đạt được sức mạnh thực sự, quá trình đó buộc mỗi người phải đánh mất điều gì đó có ý nghĩa tương đương.
"..."
Ký ức kinh hoàng trỗi dậy trong tâm trí, tôi kéo cao chiếc khăn che miệng mình. Muốn nhiều hơn nữa... Muốn tàn sát nhiều Hoa Tội Lỗi hơn nữa. Giết hết chúng để trả thù cho những gì chúng đã cướp đi từ tôi.
"..."
Bình minh còn xa vời. Và để tìm kiếm những kẻ sẽ chết dưới tay mình, tôi một lần nữa hòa vào màn đêm tăm tối.