Trong khoảng thời gian rời Nhật Bản, Mai vẫn thường xuyên nhắn tin cho tôi.
Sau khi tắm xong, tôi lấy mẫu mỹ phẩm được cho hôm trước ra xài thử. Đúng như tôi nghĩ, hàng xịn nó khác hẳn với loại đơn giản tôi hay dùng mà…
Thử xong, tôi cầm điện thoại lên rồi bật ứng dụng nhắn tin.
Phải có cả đống ảnh nhỏ chụp khi ở nhà hát, hay tạo dáng trước một quán cà phê. Cảm giác như đang xem chụp hình độc quyền cho tạp chí ấy.
[Thế nào, cậu say đắm tôi rồi chứ?]
Thấy dòng tin đậm mùi tự tin thái quá đấy, tôi thở dài.
“Rồi rồi. Chúc cậu làm việc thuận lợi nha.”
Rồi đột nhiên nhỏ gọi tôi, có hơi bất ngờ nhưng tôi vẫn nhấc máy.
“A-Alo.”
“Sao vậy? Giọng cậu nghe lạnh lùng thế. Hay là do cậu quá cô đơn và nhớ tôi nên mới tỏ ra hờn dỗi để thu hút sự chú ý không? Dễ thương thật đấy, Renako.”
“Cậu bị ảo à!”
Dù tôi mắng thế, nhưng hình như chả có tác dụng gì cả vì nhỏ đang cười khúc khích. Chúng tôi hay đùa như thế đấy.
“Đừng lo, tôi đang buộc tóc lên mà, nên giờ là bạn thân của cậu đấy.”
Cô ấy nói thế thì sao tôi có thể lạnh nhạt nổi. Thật không công bằng mà.
“Trời ạ… À đúng rồi, hôm trước tớ mới thấy cậu trên TV. Thực lòng mà nói tớ thấy cậu ngầu lắm á.”
“Vậy sao, nghe cậu nói vậy làm tôi thấy ngượng ghê. Vậy cậu lại đổ tôi rồi nhỉ?”
“Chúng ta đang là bạn mà, đúng không?”
Nhỏ lại sắp vượt qua cái ranh giới kia rồi, nên tôi lớn tiếng.
Nghĩ đến việc nhỏ dành thời gian gọi cho tôi khi đang ở tận Pháp, cảm giác râm ran trên môi tôi chẳng chịu dừng lại. Đây hẳn là ảo giác rồi, đúng vậy, vì tôi đã thoa son dưỡng lên mà.
“Thế, cậu bên đó sao rồi? Công việc suôn sẻ chứ?”
“Đương nhiên rồi, tôi mà lại.”
“Ước gì tôi có thể nói thế, chứ có khi họ chả thật sự cần đích danh tôi ở đây đâu.”
“…Sao lại thế?”
“Vì việc của tôi chỉ là ngồi một chỗ và cười mỉm, rồi nói vài ba câu họ muốn nghe. Thi thoảng thay đồ rồi tạo dáng vài kiểu, vậy thôi.”
“Tớ không thực sự hiểu nhưng mà… đó cơ bản là những việc mà người mẫu phải làm chứ? Giá trị của từng người phụ thuộc vào chính họ mà…”
Một khoảng lặng kỳ lạ trước khi cô trả lời câu hỏi của tôi.
“Giá trị duy nhất của tôi ở đây, là con gái của mẹ tôi.”
“Eh?”
Khi tôi thốt lên ngạc nhiên, bầu không khí kỳ lạ nơi cô biến mất.
“Không có gì đâu, quên đi. Tôi nói nhảm rồi. Cứ quên đi nhé.”
Tôi bĩu môi khó chịu.
“…Làm như tớ quên được dễ thế ấy, vì bây giờ chúng ta là bạn thân mà phải chứ? Làm sao tớ có thể lờ đi những gì cậu mới nói được. Vì dù đang ở thật xa, tớ vẫn cảm nhận được sự cô đơn của cậu.”
Những lời tôi chẳng thể nào nói với Ajisai-san hay những cậu trai trong lớp, với Mai lại thật dễ dàng. Tại sao lại như thế, tôi cũng không hiểu nổi bản thân nữa.
Fuu, tôi có thể nghe thấy tiếng nhỏ cười đầu dây bên kia.
“Aa, đúng là tôi thật lòng yêu cậu mất rồi…”
Nghe tiếng thì thầm ấy, trong giây lát tôi không biết nên nói gì.
“Không có chuyện gì to tát đâu, chỉ là tôi muốn than thở một chút thôi.”
“Ừ-ừm. Không sao đâu. Cậu cứ nói thoải mái đi. Tuy chúng ta không ở trên sân thượng nhưng cậu nói gì tớ cũng nghe. Nào nào, tỏ lòng với Renako onee-chan đi.”
Tôi trêu nhỏ bằng kỹ thuật mới thó được từ Ajisai-san.
“Renako onee-chan hả… Nếu tôi mà có một người chị như cậu, thì chắc ngày nào tôi cũng làm nũng mất.”
“Tớ mà có em gái như cậu thì chắc ngày nào cũng trầm cảm vì bị so sánh mất…”
“Vậy thì cậu có thể làm nũng với tôi mà, phải không?”
“Thế là quá phụ thuộc vào nhau còn gì…”
Mai cười lớn. Xấu hổ thật đấy, tôi không nên ăn nói như chị cả lần nữa.
“Với tôi, người yêu là một thứ cực kỳ đặc biệt.”
Tôi muốn hỏi sao đột nhiên lại quay qua chủ đề này vì nó nguy hiểm quá, nhưng giờ tôi chẳng thể làm gì ngoài lắng nghe.
”Đó là người quan trọng không thể thay thế, trân trọng nhau từ tận đáy lòng. Với tôi, người đó chính là cậu.”
“À thì, cái đó là-“
”Cậu luôn hỏi tại sao tôi chọn cậu. Ngày hôm đó, lúc ấy, tại nơi đó, cậu đã ở bên cạnh tôi. Với tôi, ngày hôm ấy gặp được cậu chính là định mệnh.”
Dù cái lý thuyết đó họạt động vì chuyện nó đã là như vậy.
Tôi phải thừa nhận, hôm đó khi chúng tôi ngã từ sân thượng xuống, là cô ấy cứu tôi, cứ như phép màu ấy. Nhưng nếu lỡ một ngày, đến lúc nào đó Mai nhận ra “Đây không phải định mệnh” thì sao?
Thú thực, tôi muốn trân trọng Mai như “một tồn tại quý giá”, tôi đã luôn nghĩ thế… có lẽ vậy.
“…Thế tức là không ai có thể thay thế tớ sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Chẳng ai trên thế giới này có thể thay thế cậu cả.”
Dù tôi nghĩ là phải có hàng đống đấy.
“…Mà thôi, cứ gác chuyện tớ qua một bên. Với tớ thì, cũng chẳng ai thay thế được Mai đâu.”
“Thật chứ?”
Nhỏ có vẻ sẽ phiền muộn nếu tâm trạng cứ như thế này, nên tôi cố gắng khẳng định “Thật chứ sao không?”
Không phải vì nhỏ là một siêu mỹ nhân, hay một cô vợ quốc dân, chẳng cái nào cả.
“Một người con gái tiếp cận người khác cục súc như thế, trần đời này chẳng có ai ngoài cậu đâu.”
…Ngay lúc này, tôi đang khá bối rối vì chẳng thể đoán được khi nào thì mình rơi vào lưới tình. Có thể là bất cứ lúc nào.
Đương nhiên là tôi sẽ không nói gì rồi! Rơi từ sân thượng xuống là quá đủ rồi!
”Cảm ơn nhé. Tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi… cậu đúng thật là người tốt mà.”
Nhỏ thì thầm với tôi, chẳng thấy cái năng lượng như mọi khi đâu cả. Nghe những lời đơn giản mà thành thật kia khiến tim tôi như tan chảy. Hiểu rồi, khoảng cách giữa hai đầu dây thực sự nguy hiểm mà.
Tôi nhanh chóng đổi chủ đề.
“Tớ bình thường thôi mà, được chứ? Hoàn toàn bình thường. D-Dù sao thì, bên đó đang là mấy giờ rồi? Cậu đang làm gì thế?”
“Bên này đang đầu giờ chiều. Tôi vừa mới chụp hình xong. Ngắm ảnh cậu lúc chờ đến lượt khiến tâm trạng tôi tốt lên kha khá đấy.”
“Cậu chụp ảnh tớ từ lúc nào… Xấu hổ chết đi được…”
“Không sao đâu, lúc tôi kể cậu là người trong mộng của mình, ai cũng khen cậu dễ thương cả.”
“Làm thế còn khiến tớ xấu hổ hơn đấy!? Cậu nghĩ gì vậy hả!? Sao lại còn cho mọi người xem nữa cơ!?”
“Tôi muốn khoe rằng người yêu của mình tuyệt vời như nào.”
“Bạn bè! Là bạn bè!”
“Đằng ấy thì sao? Có chuyện gì xảy ra không?”
“Nghe người ta nói coi…”
Tôi kể với nhỏ buổi đi chơi đầu tiên với Ajisai-san.
“Hình như cậu ấy cũng hay chơi game nữa, nên mai sẽ qua đây chơi.”
Hehehe, quá tuyệt nhỉ.
Tôi đã quá phấn khích khi có thể độc chiếm Ajisai-san tận hai ngày liên tục. Thế nên đã không thể nhận ra tâm trạng đầu dây bên kia đã thay đổi.
”Hou. Chỉ hai cậu thôi sao?... Vậy à.”
Tôi muốn nói rằng chúng tôi luôn đi chơi với nhau khi ở nhóm mà, nên nếu đi chơi với Ajisai-san thì có sao đâu. Nhưng trước khi tôi kịp nói câu nào, nhỏ lạnh lùng thốt lên.
“…Ra là vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu là loại con gái đó.”
“Eh? Cậu đang nói cái gì…”
“Dù đã có tôi rồi, vẫn dẫn người con gái khác về phòng… vậy ra lâu nay cậu chơi đùa với trái tim tôi sao.”
“Khoan đã!? Tớ và Ajisai-san chỉ là bạn bè thôi mà!?”
“Ra cậu là kiểu gái hư mới bắt đầu yêu xa đã ngoại tình rồi!”
“Hiểu lầm hơi bị quá rồi đấy nhá!?”
Thật luôn, tôi chẳng biết cô hiểu lầm cái gì nữa!
“Mà dù sao thì, chúng ta đâu phải người yêu thực sự đâu, nên tớ muốn đi chơi với ai là quyền của tớ mà, đúng chứ!?”
Sao tôi lại làm ba cái chuyện thế này nhỉ. Giờ thì nghe giống bạn gái thật của nhỏ rồi đấy!
“Được thôi! Làm gì kệ cậu! Chúng ta dù sao cũng chỉ là bạn!”
“Tớ nói ngay từ đầu rồi mà!? Sao tự dưng phiền thế nhờ!”
Tôi thực sự không hiểu!
“Và tốt hơn cậu tự nhìn lại mình đi! Dù tớ đã nói không và từ chối rồi mà cậu vẫn cưỡng hôn tớ! Giờ thì trải nghiệm cái cảm giác người khác làm trái ý mình đi!”
“Hồi đó cậu đồng ý còn gì!”
“Cậu đang tự huyễn thì có!”
“Vậy làm gì thì làm đi! Tôi sẽ tự kiếm một chị đẹp bên này rồi đi hẹn hò cho đã, nghe chưa hả!?”
Ugh. Tôi chẳng thể đáp lại.
Tôi nhớ lại hàng loạt người đẹp xuất hiện trên chương trình hôm trước.
Họ thật xa vời, tôi hiện tại chẳng thể chạm tới nổi gót chân họ. Sự mặc cảm lại ngày càng chồng chất.
Nhưng dường như Mai còn ngạc nhiên với những lời nhỏ mới nói hơn cả tôi.
“…Không, tôi không đi đâu… Tôi đùa thôi, xin lỗi… Suýt chút nữa tôi đã vứt bỏ thể diện của Oozuka Mai rồi…”
“À, ừm…”
Tôi khẽ thở dài. Nhưng, tại sao? Sao tôi lại thở dài? Hơn nữa, sao tôi lại thấy… nhẹ nhõm?
”Nên giờ cậu cũng có thể nói thật được rồi. Chuyện Ajisai đến nhà cậu cùng chỉ là đùa thôi đúng chứ?”
”Cái đó thì là thật đấy.”
“Thật không thể tin nổi mà!”
“Lại nữa à!?”
Hôm ấy, cuộc gọi đã kết thúc trong tình trạng hai đứa như thể đang cãi nhau. Từ sau nụ hôn hôm đó, Mai càng lúc càng trở nên kỳ lạ…
…Cứ như này, tôi có linh cảm rằng một lúc nào đó hai đứa chắc chắn sẽ còn cãi nhau to hơn.
Yêu đương đúng thật là quá nguy hiểm mà, cái gì cũng ngày càng khó hiểu, nhất là Mai. Tôi chỉ muốn giải tán sớm cho lẹ thôi!”
***
Thứ Sáu, tuy Mai vẫn nghỉ học nhưng lại không hề ảm đạm nhưu những ngày trước. Ai cũng có kế hoạch đi chơi vào cuối tuần.
“Uwaaaaa, cháaaaan~ quáaaaa!
Nhưng vẫn có một người chán nản với tình thế này, một người cực kì thích Mai, Kaho-chan. Nhỏ gục mặt xuống bàn.
“Yên lặng đi cái đồ con nít 16 tuổi. Trời ạ, tôi vẫn chẳng hiểu Oozuka Mai tốt chỗ nào nữa.”
Nghe Satsuki-san nói, Kaho-chan bật dậy.
“Mọi người chả hiểu gì hết! Có dược cô vợ quốc dân trong lớp là phúc tổ mấy đời đấy biết không? Nghĩa là chúng ta cực kỳ may mắn đó! Tất nhiên ai cũng muốn cậu ấy ở đây rồi!”
Ajisai-san ngồi ngay bên mỉm cười, bắt chéo hai tay ra sau.
“Eeh, tớ nghĩ rằng mình đủ may mắn rồi. Nhỉ, Rena-chan?”
“Ừ-Ừm. Nhờ cậu ấy mà đồng phục trường mình oai hơn hẳn.”
“Không phải thế! Nè, Saa-chan!”
Satsuki-san né cái nhẹ khi Kaho-chan đột nhiên ôm tới.
“Không hẳn. Dù nhỏ đó có ở đây hay không, thì cuộc sống của chúng ta vẫn thế. Vẫn có những việc phải làm hằng ngày. Trái lại, cái đứa xấc xược ấy đi mất còn thoải mái hơn ấy chứ.”
“Thế mà trông ai đó cô đơn thật vì chả có ai cãi nhau cùng ấy ~?”
“……….”
“Ái đau! Wa-! Đừng lấy sách đánh tớ nữa mà!”
Kaho-chan vừa dẫm phải mìn rồi, nhìn Satsuki-san bực thế cơ mà. Xem cảnh đó, Ajisai-san chỉ mỉm cười vui vẻ.
Khi Mai không ở đây, có cảm giác thiếu cân bằng đến lạ, cứ như tai nghe hỏng một bên ấy. Nhưng lại khá yên bình.
Trong khi đó, không có nhỏ ở đây thì tôi chỉ đơn giản dành thời gian làm những việc mình nên làm… (Tôi đã mua nước cho Shimizu-kun và Fujimura-kun để cảm ơn cùng như xin lỗi họ lần nữa. Hai người đó đúng là tốt thật đấy.)
…Nhưng mà, chờ đã… Có khi nào lí do chính khiến thanh MP của tôi tụt không phanh là do khi có Mai ở đây, tôi đã quá lo lắng mà trở nên như thế không!?
***
Cuối cùng thì tiết chủ nhiệm đã kết thúc. Hôm nay là ngày tôi đã hứa với Ajisai-san.
“Được rồi, về nhà thôi Rena-chan!”
“Ừm, về nào!”
Cô ấy là người bạn thứ hai tôi mời đến nhà trong tháng này sau Mai. Cũng không quá nếu nói tôi đã ra mắt cao trung thành công đâu.
Trong tâm trí tôi, một Mai mini xuất hiện, bĩu môi mà nói, “Không thể tin được mà!”
Tôi phẩy tay xua nhỏ đi. Còn giờ thì tôi đang đi bộ về cùng Ajisai-san.
Tôi cảm thấy cực kỳ hạnh phúc với khoảng thời gian cùng đi tàu. Hai đứa nói chuyện trôi chảy, nhưng đó là vì Ajisai-san có kỹ năng giao tiếp tốt thôi, đừng có hiểu lầm đấy Amaori Renako.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến nhà. Khi tôi mở cửa, đã thấy con em gái bên trong. Mọi hôm phải ở lại câu lạc bộ cầu lông cơ mà, sao hôm nay lại về sớm thế!
Nhưng chả sao cả, tôi nhìn Ajisai-san mỉm cười.
“Chị về rồi đây. Ah, hôm nay có bạn chị đến chơi nhé.”
Vừa nói tôi vừa hất tóc ra vẻ. Đúng như dự đoán, nó ngạc nhiên lẩm bẩm, “Uwa, chị gái xinh đẹp nào đây.”
“Rất vui được gặp em, em gái của Rena-chan nhỉ? Cảm ơn vì đã khen chị nha.”
Ajisai-san mỉm cười tươi rói, hình như con em gái mình bị quyến rũ mất rồi. Đó là bạn chị đấy nhé? Của chị đấy.
“Aa, vâng, em xin lỗi. Nãy em ăn nói thất lễ quá. Ừm, mong chị chiếu cố cho chị gái của em ạ, dù chị ấy chả có ưu điểm gì, chỉ là một con người bình thường hết sức thôi à.”
Huh. Con em gái mình chào hỏi mà nói cái gì nghe thừa thãi thế nhờ. Tôi đang mong đợi gì từ một đứa não cơ bắp cơ chứ.
“Vậy thì, bọn chị lên phòng chơi đây, nên đừng có phá đám nhé?” (Hất tóc)
“Ah, Ajisai-san, chúng ta trao đổi số liên lạc sau được không ạ?”
“Được chứ ~”
“Đừng làm phiền bọn chị là được!”
Chết tiệt. Mấy lúc này nhỏ em thật khó nhằn mà!
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng đứa em mình rời đi. Còn Ajisai-san thì nhìn bọn tôi nở nụ cười thiên thần.
“Đúng là em gái Rena-chan có khác, khác hẳn đám nhóc nhà tớ luôn. Xin xắn thật đấy nhỉ. Ehehe.”
“Có khi nào gu của nó cũng giống mình… ấy khoan, không có gì đâu, quên đi!”
Tôi đánh trống lảng bằng cách dẫn cô lên phòng mình.
“Vậy thì, chúng ta chơi gì trước đây.”
“Waa, tuyệt quá. Nhiều thật ha. Hơn hẳn đống ở nhà tớ luôn.”
“V-Vậy sao? Như này bình thường thôi mà phải không?”
Ừ thì, hồi sơ trung trốn học ngoài chơi game tôi còn biết làm gì đâu.
Aah, nhìn sang bên cạnh, Ajisai-san đang ở đó, ngồi trong phòng tôi. Vậy ra đây là hạnh phúc…
Ấy chết, không được! Đây không phải lúc để phấn khích. Sẽ thế nào nếu nhỏ nói [Sao cậu cứ nhìn tớ mãi thế? Phiền thật đấy…]?
Cơ mà Ajisai-san thì sẽ chẳng bao giờ nói thế đâu!
“Ah, vậy chơi cái này đi. Lần trước thấy tớ cũng muốn thử xem sao.”
Game cô ấy chọn không phải cái lần trước bọn tôi thấy trên biển quảng cáo, mà là game tôi mới chơi với Mai gần đây…
Mai lại bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi rồi, còn Ajisai-san thì mỉm cười tươi rói trước mặt tôi.
Ừm… ừm! Hôm đó nhỏ đã đánh bại tôi bằng một trò khác nữa! Với cả, chơi lại cùng Mai lúc nào mà chả được!”
“Vậy cùng chơi thôi!”
Như lúc Mai ở đây, chúng tôi ngồi ngay cạnh nhau đối diện với màn hình.
“Nói trước nhá, tớ chơi game dở lắm á, nên nếu cản trở cậu thì tớ xin lỗi…”
“Không sao, không sao mà. Cứ để đó cho tớ! Tớ sẽ không để chúng chạm được một ngón tay vào cậu đâu! Tớ sẽ hủy diệt chúng trước khi kịp hiện hình!”
“Vậy thì tớ hết việc làm mất?”
Chết, lỡ thả cửa quá rồi.
“V-Vậy thì tớ sẽ chừa lại mỗi con một phát bắn cho cậu.”
“Nào, cứ chơi bình thường thôi mà.”
Ajisai-san vỗ nhẹ vai tôi khi mỉm cười. Hí, skinship kìa… cô ấy thơm thật đấy.
“P-Phải rồi. Khi chơi game với bạn thì bình thường là tốt nhất nhỉ. Bình thường.”
Nhưng, bình thường là gì? Tôi đã bao giờ chơi game với ai khác ngoài Mai đâu!
Cầm điều khiển lên thôi mà mồ hôi đã đổ ầm ầm rồi. Tôi cứng nhắc bắt đầu trò chơi.
Nhưng vì chơi game với tôi là một hành động theo tự nhiên rồi, nên một khi bắt đầu tôi sẽ nắm bắt được mọi thứ, chơi mà không mắc bất kỳ sai lầm nào, dù là nhỏ nhặt nhất…
“Waa!”
“~!”
“Aah, xấu hổ ghê… tớ mới la toáng lên rồi…”
Cô vừa cười vừa vẫy tay, che đi gương mặt ửng đỏ.
Chịu. Như này thì bình tĩnh thế quái nào… Nhỏ dễ thương quá làm tôi cứ ngắm mãi từ bên này thôi…
Khi chơi cùng Mai, nhỏ toàn nói mấy câu kiểu, [Tôi cảm nhận đưuọc có gì đó mới xuất hiện… Được rồi. Cậu núp ra kia đi, để tôi lên trước.] Cứ như đang diễn tuồng ấy.
Không ổn không ổn, sao mình lại nghĩ về người con gái khác khi đang ở cùng Ajisai-san chứ!
“Rena-chan, cậu xử được hết luôn nhỉ. Cậu nhớ cả những nơi kẻ thù xuất hiện luôn sao?”
“Đâu có đâu, tại tớ ăn may, ăn may ấy mà!”
Vì cả buổi hôm đó toàn chơi game này…
“Cậu ngầu thật đấy Rena-chan.”
“Eh? À, nhân vật tớ đang chơi á? Ừm, nó tuyệt thật!”
Nguy quá. Suýt thì hiểu lầm rồi.
“Không đâu, tớ thực sự nghĩ Rena-chan chơi giỏi thế ngầu lắm á.”
Hửm? Chơi game giỏi mà ngầu á…? Tôi không thực sự hiểu tiêu chuẩn của cô ấy là gì nữa.
“N-Nếu cậu không ngại, thì lần sau muốn qua nhà tớ chơi không?”
“Eh, đi liền.”
“Thật chứ? Vui ghê.”
Nếu chơi game giỏi khiến cô ấy có hứng thú, thì thật mừng khi mình đã là một đứa hướng nội suốt ngày cắm mặt vào game.
“Nếu có một chị gái chơi game giỏi đến nhà, hẳn mấy đứa em tớ sẽ vui lắm. Chúng nó sẽ mê cậu như điếu đổ mất!”
À, ra ý cô ấy là thế… nhưng tôi có thể thấy được bầu không khí của người chị cả ở kia… Vậy ra em trai cô ấy thích những người chơi game giỏi sao, ra vậy...
“Ừm, tớ hỏi cái này tham khảo thôi nhé, Ajisai-san thích mẫu người như nào vậy?”
“Eh? Trông tớ giống kiểu người kén chọn lắm sao?”
“Không, ý tớ không phải thế… Chỉ là tò mò một chút thôi.”
Khi đến được checkpoint, chúng tôi bỏ điều khiển xuống nghỉ tay một lúc. Giống như Ajisai-san, tôi cũng nhìn vào khoảng không trước mặt mình.
“Sao đột nhiên cậu hỏi thế? Cậu đang để ý ai hả?”
“Eh? Ehhh? K-không, không có đâu.”
“Dựa theo kinh nghiệm của Ajisai đây, những ai hỏi về mẫu người của người khác, thì hoặc là họ thích người đó, hoặc là họ có người trong mộng nên muốn tham khảo.”
Cô ấy khoanh tay lại nói như thể thám tử.
“Theo giả thuyết của cậu, thì người tớ thích là Ajisai-san đấy…”
“Hợp lý rồi này… Eh, thật sao?”
Ajisai-san đỏ mặt, đặt tay lên che miệng.
“K-Không, không phải thế mà!?”
“A, vậy à. Eh, tớ đã bị bất ngờ đấy. Ehehe, tớ cứ tưởng là mình mới lần đầu tiên được một bạn nữ tỏ tình cơ.”
“Không phải đâu mà, được chưa!? Tớ chỉ… dù sao thì, không phải thế.”
Tôi đứng bật dậy bác bỏ. Nhưng nếu tỏ ra cự tuyệt thế này thì có khi phản tác dụng mất…
Ajisai-san ngướ lên nhìn tôi, “Eh? Tiếc thật nhỉ.”
“T-Tha cho tớ đi mà…”
Tôi ngồi xuống, híc, mặt tôi nóng bừng lên rồi. Cơ mà trông Ajisai-san lại có vẻ rất vui.
“Lẽ nào Ajisai-san thích trêu tớ lắm hả?”
“A, lộ rồi à?”
“Á à!”
“Kyaa.”
Tôi chỉ định đùa thôi, nhưng thế quái nào lại đẩy cô xuống sàn luôn.
Mái tóc rối tung, cô nằm dưới sàn nhà nhìn lên tôi. Sao có gì đó sai sai.
Uu, trông cứ như thiên thần sa ngã đang cám dỗ người khác ấy… như thể đang sống giữa ranh giới ánh sáng và bóng tối vậy! Nhưng nếu mạng sống của tôi rời vào tay Ajisai-san, thì chắc cũng không tệ lắm…
Ah! Vì Mai mà tôi đã trở thành một đứa con gái nghĩ vậy về bạn của mình rồi!
Không được! Nhỏ đã thay đổi tôi rồi sao!
“Uuu, xin lỗi nhé Ajisai-san.”
“Không sao đâu, đừng bận tâm mà, tớ tha thứ cho cậu, dù không biết sao cậu lại xin lỗi nữa.”
Cô giơ tay làm dấu OK, nhìn vậy khiến tôi muốn lao tới ôm chầm luôn, nhưng chắc chắn rằng con người hiện giờ của tôi đang chứa đầy những ý nghĩ đen tối, nên phải kiềm chế bản thân lại mới được.
Và khi ấy chuông cửa nhà tôi reo lên.
Tôi ngay lập tức quay người ra cừa, nhưng rồi nhớ ra còn em gái dưới nhà nữa, nên lại quay lại chỗ Ajisai-san.
“Như vậy có ổn không?”
“Không sao đâu, em gái tớ cũng ở đây mà.”
Ajisai-san chỉnh lại tóc, dễ thương thật đấy. Khi tôi đang tận hưởng cảm giác ấm áp từ việc ngắm Ajisai-san, đột nhiên có tiếng chân ầm ầm chạy lên phòng tôi.
“T-Từ đã, gì thế?”
Bam. Cảnh vừa phòng bật mở. Nghe tiếng động lớn, tôi quay lại theo phản xạ và thấy đứa em gái với vẻ mặt kinh hoàng.
“Chị hai…”
“G-Gì thế?”
“Không hiểu sao, trước cửa nhà mình xuất hiện một người trông như tài tử Hollywood ấy.”
Tôi nhăn mặt.
Hẳn là Mai rồi.
----------
Mai mini nè :3