Sau đó, đã có rất nhiều thứ xảy ra.
Trước hết, tôi báo cáo với Satsuki-san rằng mình đã làm lành với Mai, và sự trong trắng của Mai vẫn chưa bị cướp mất. Cô chỉ đơn thuần đáp lại, “Vậy à, thế thì tốt.”
Có hơi khó để hiểu được cảm xúc thật của cô khi cứ trả lời cộc lốc như thế, nhưng hẳn là cô ấy cũng mừng vì kết quả này.
“Dù nói thế, nhưng thực ra cậu cũng rất thích Mai nhỉ!”
Tôi cười cười trêu cô, nhưng rồi bị ăn một gáy sách vào đầu. Có vẻ như còn lâu tôi mới có thể đối đầu Satsuki-san được.
Kaho-chan thì, cô ấy vẫn hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Mai. Còn về Ajisai-san, tôi vẫn chưa qua nhà cô ấy chơi được. Và trên hết, chiến tranh lạnh đang nổ ra giữa Mai và Satsuki-san.
Mặt ngoài thì nhóm tôi trông rất bình thường, nhưng nội bộ thì cả đống vấn đề luôn.
Nhưng rồi, mỗi khi lên mạng xã hội, tôi lại tự hỏi liệu những con người trong tấm hình này có thật sự hạnh phúc chăng.
Khi tôi nói chuyện với Satsuki-san, khi trở thành bạn với Ajisai, bị Kaho-chan hiểu lầm, và trận chiến với Mai nữa.
Nhìn lại, tôi nghĩ rằng từ giờ mình chắc không cần phải liều mạng sống giả tạo ở đây nữa. Cuối cùng, tôi cũng đã có thể ra mắt cao trung đúng nghĩa rồi.
Tôi đã nghĩ vậy đấy…
Và cuối cùng, tháng Sáu cũng đến hồi kết.
Hôm nay là ngày trận đấu của chúng tôi kết thúc.
Sau khi Satsuki-san bảo rằng rất nhiều người cũng có chìa khóa lên sân thượng, chúng tôi quyết định sẽ nói chuyện ở nơi khác.
Và đó là nhà Mai.
Một căn biệt thự lớn đến lố bịch như lâu đài. Cô sống căn penthouse trên tầng 25. Ở đó có một thang máy đặc biệt nối thẳng xuống bãi đậu xe, và khi lên đến tầng này thì cũng là đến nhà cô luôn.
“Ghê thật…”
Cậu ta đang cố gạ mình đấy à? Đây không phải một trò chơi khăm đâu nhỉ?
Giọng Kaho-chan tự chạy trong não tôi, “Trông kìa! Tiền bạc! Quyền lực!”
“Sao thế? Phòng tiếp khách ở đằng này.”
“Đây là lần đầu tiên tớ đến nhà có phòng tiếp khách đấy…”
Sau giờ tan trường, Mai đã về nhà thay đồ trước rồi. Cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa mềm và quần dài. Còn tóc thì, đương nhiên là đang xõa xuống.
Chúng tôi đi qua một căn phòng trống trơn như thể sàn nhảy, và vào một căn phòng khác. Trên đường đi qua hành lang, có cả loạt tranh và mấy cái bình trông có vẻ đắt…
“Cảm giác như thể mới bị áp lực của Mai nuốt chửng ấy…”
“Hahaha, vậy thì chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau rồi.”
“Nhân cách biến thái thế!?”
Tôi hét lên khi thấy cô ôm bụng cười vui vẻ.
Trong phòng tiếp khách có hai chiếc ghế sofa lớn và một cái bàn ở chính giữa. Lúc tôi chuẩn bị ngồi xuống đối diện Mai, cô kéo tay tôi lại ngồi xuống bên cạnh.
“Có phải chúng ta nói chuyện gì nghiêm túc như thể ký hợp đồng đâu. Cứ ngồi qua đây đi.”
“Ừ-ừ, được thôi…”
Ngồi gần nhau như này khiến tôi khó mà bình tĩnh nổi. Hơn nữa, cô còn nắm tay tôi, tay còn lại đặt trên đùi tôi nữa chứ. Tớ không phải là mèo đâu!
“Không còn ai khác ở đây à?”
“Có hai người giúp việc, nhưng họ đều bận việc ở ngoài cả rồi. Mama cũng còn lâu mới về. Nên nếu cậu muốn ở lại, thì đêm nay chỉ có hai ta thôi.”
“Không, không cần đâu! Xong việc tớ sẽ về luôn!”
“Huh, lạnh lùng ghê ha.”
Híii! Nhỏ hôn vào cổ tôi kìa!
“D-Dừng lại, dừng mau! Cậu không được làm thế! Chúng ta phải nói chuyện tử tế đã!”
Tôi rũ tay nhỏ ra, rồi lui xa để giữ khoảng cách. Mai nhún vai chán nản.
“Vậy thì, quay trở lại vấn đề chính. Một tháng nay chúng ta đã trải qua nhiều chuyện rồi.”
“Ừ-Ừ, cậu nói đúng.”
“Chúng ta đã đồng đều dành thời gian làm người yêu và bạn thân.”
“Xạo vừa thôi nha! Sau vụ om xòm đó cậu toàn xõa tóc ra!”
“Và cả hai ta đều có nhiều điều chưa kịp bày tỏ.”
“Đương nhiên là nhiều rồi! Thời lượng làm bạn thân quá ít đấy! Này, đừng có bơ tớ!”
Vẫn là Mai của mọi khi. Không, kiểu như, từ hồi biết tôi có ý với mình, nhỏ càng lúc càng trơ trẽn.
Dù hồi đó tôi nói vậy là vì nhỏ… Cơ mà, giờ hối hận cũng đã muộn!
“Vậy thì, bây giờ.”
Mai đưa tay ra giục tôi.
“Nói tôi nghe câu trả lời của cậu đi.”
“…Ừm.”
Cuối cùng ngày này cũng tới.
Mai cười đắc thắng, tự tin rằng mình nắm chắc phần thắng rồi.
Vì tôi đã để cô chạm vào người mình, và rồi còn hôn cô nữa. Nên là, chúng tôi cần gì phải làm bạn nữa.
Nhưng, tôi không muốn lừa dối cảm xúc của mình. Tôi tin Mai sẽ hiểu mà.
“Nghe này.”
“Ừ.”
“Quả nhiên là, tớ vẫn chưa thể, trở thành người yêu của cậu được.”
Nụ cười kia như đứt ra, trông cô giờ hoang mang tột độ.
“Cậu nói gì cơ…? Cậu quyến rũ tớ đến như thế mà vẫn nói vậy được sao? Cậu là hồ ly tinh à…?”
“Không, nghe này!”
Tôi đưa tay ra.
“Để tớ nói rõ để cậu khỏi hiểu lầm, tớ không hề muốn chơi đùa với cảm xúc của cậu!”
“Cậu còn cản tôi đi tìm tình yêu mới nữa cơ mà…”
“Cái đó là việc đương nhiên! Nếu cậu thực sự tìm thấy người mình yêu, thì tớ sẽ chúc phúc cho cậu!... Chắc vậy.”
Tôi bĩu môi ngoảnh mặt đi khi nói xong câu đó. Mai nhìn tôi thở dài.
“Và cậu còn bày ra gương mặt đó quyến rũ tôi nữa…”
“Tại cậu tự hứng lên đấy chứ! Tớ không có lỗi!”
Tất cả đều là lỗi của nhỏ.
“Tớ còn rất nhiều việc muốn làm với tư cách là bạn bè! Chuyện thành ra thế này là do cậu không chịu buộc tóc lên đấy!”
“Làm khi là người yêu cũng được mà!”
“Không thể nào!”
“Tại sao!?”
“Bởi vì.”
Tôi dừng lại.
“…Bởi vì?”
Khi bị hỏi, mặt tôi nóng lên.
Bởi vì, tôi chắc rằng nếu trở thành người yêu, tôi sẽ phải cố hết sức để giữ mình trước mặt cô để không bị ghét, và sẽ không thể cư xử như một người bạn bình thường đưokc…
Với lại, tôi sẽ phát ghen nếu thấy Mai đi cùng người khác. Hơn nữa, nếu Mai đi làm xa có khi tôi sẽ khóc vì nhớ mất.
Tôi nhận ra, có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Và tôi chắc chắn rằng, một người phải dốc hết lực để có thể sống bình thường trên trường như tôi đây, vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này.
Vậy nên.
“…Tớ vẫn muốn làm bạn với cậu.”
“…”
Tôi nói ra những cảm xúc thật của mình.
Cô bình tĩnh nhìn tôi như chấp nhận mọi thứ.
“Vậy à.”
Giọng nói ấy không chút cảm xúc.
“Nhưng mà.”
Tôi cúi mặt lẩm bẩm đáp lại cái gật đầu kia.
“Tớ thực sự thích cậu… Và vì là bạn thân, nên tớ cũng nghĩ sẽ để cậu làm gì tùy thích… Vậy nên…”
Mai chớp chớp mắt nhìn tôi.
“Vậy nên…?”
“Vậy nên là, ừm… một mối quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu thì sao?”
Tôi biết mình đã nói ra một thứ khacs vô lí, nhưng vì trót đâm lao thì phải theo lao thôi.
“Bây giờ, cứ giữ mối quan hệ của chúng ta như thế này, cho đến khi cậu tìm được một người cậu thật sự thích! Quan hệ của chúng ta sẽ nằm giữa bạn thân và người yêu… Đúng vậy, bạn Rema! Vậy thì sao!”
“Bạn Rema.”
“Một mối quan hệ mới giữa Renako và Mai… Cậu nghĩ sao…”
Cái sự im lằng này, đau thật đấy.
“Cái đó.”
Mai vuốt cằm.
“…Có hơi bị lố quá nhỉ…?”
“Ugh.”
Đúng là thế.
Vì tôi vần chưa có đủ dũng khí để bước tiếp.
Trước đó, tôi đã cố cải thiện bản thân để có thể ra mắt cao trung, nhưng mà… quả nhiên là một tháng vẫn quá ít. Thế nên là, thay đổi đột ngột như vậy, tôi vẫn không thể kham được.
Nhưng, tôi cũng nhận thức được mình đã cố gắng đến mức nào trong vụ với Mai lần trước. Tôi đã đuổi theo cô, và cố hết sức để làm lành.
Nên là, nếu có thể thì…
Biết đâu một lúc nào đó, tôi có thể cùng Mai bước tiếp thì sao.
Thâm tâm tôi cũng đã nghĩ rằng, mối quan hệ [người yêu] của Mai cũng không tệ chút nào.
Và giờ thành ra thế này đây…
“Cậu… nghĩ sao…?
Một người hỗn xược đến mức bắt cô vợ quốc dân phải đợi, cá là ngoài tôi ra chẳng còn ai khác đâu…
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến một lựa chọn thứ ba ngoài người yêu hay bạn thân lại có thể xuất hiện lúc này đâu.”
“C-Cậu đầu têu trò này mà đúng chứ? Hồi trước, đột nhiên cậu còn muốn chúng ta là [người dưng] còn gì…”
Mai ôm mặt.
“…C-cậu thấy rắc rối lắm hả? Vậy thì, ừ, ờm, quả nhiên là chúng ta nên-“
“Không.”
Cô ngắt lời tôi.
“Thành thật mà nói, mọi chuyện giờ đang đi theo hướng tôi không mong muốn, là do tôi không đủ tốt để khiến cậu yêu tôi. Với lại, tôi đã gây đủ rắc rối cho cậu rồi, nên cũng đành vậy.”
Cô đột nhiên kéo tôi vào vòng tay.
“Hya.”
“Trời ạ. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người cứng đầu như cậu đấy. Quả là một cô gái thú vị mà.”
“Ừm, này, chúng ta là bạn Rema mà, đúng chứ? Mấy việc như này…”
“Cậu nói rằng là bạn thân, nên cậu nghĩ rằng sẽ để tôi làm gì tùy thích mà. Không phải đây là thứ người ta gọi là bạn tình sao?”
“Không, mối quan hệ này là chúng ta tự tạo ra đó chứ!”
Cảm giác như cô sẽ chồm tới hôn tôi vậy, nên tôi nhanh chóng né ra.
“…Fumu, thế cơ à.”
“Ah, khoan- không được làm gì tai tớ!”
Né được môi xong, cô chuyển sự chú ý đến tai tôi rồi cắn nhẹ nó, t-tôi đang mất dần sức lực rồi!
“Cậu cảm thấy tội lỗi vì không quyết định được sao. Vậy muốn đấu lại không?”
“Đ-Đấu?”
Cô khẽ thổi vào tai tôi, khiến tôi rùng mình.
“À, cậu vẫn nhất quyết làm bạn Rema, còn tôi thì vẫn muốn biến cậu thành người yêu mình. Dù sao thì tôi cũng không có ý định buông bỏ cậu đâu. Còn hạn chót thì, để xem nào.”
Cô nhìn tôi nở nụ cười xinh đẹp.
“Cho đến khi tốt nghiệp, cậu thấy thế nào?”
Nụ cười sáng chói ấy khiến tôi mờ mắt. Tôi nghĩ mình đã có thể chịu áp lực tốt hơn rồi, nhưng để đấu công bằng được thì còn xa lắm.
“T-Tớ hiểu rồi. Được thôi, tớ chấp nhận tái đấu. Nhưng mà, tớ vẫn nghĩ làm bạn tuyệt vời hơn người yêu đấy nhé.”
Tôi chưa kịp nói xong thì đã bay lên rồi. Huh, nhỏ vừa bế tôi lên à.
Đây chẳng phải là kiểu bế công chúa sao…
“E-eh, chờ đã?”
Nhỏ cứ thế bế tôi đến đúng một hướng.
“G-Gì thế!? Cậu đáng sợ quá đó!”
Nếu giờ tôi mà giãy dụa thì có khi rơi mất, nên chỉ biết run rẩy trong tay cô thôi. Một lúc sau, Mai thả tôi xuống một chỗ khá mềm.
Đây là… một cái giường to đến mức lố bịch.
Giường… hở? Giường?
“Eh, g-giường canopy từ trong manga ra này!?”
“Đây là phòng ngủ của tôi. Giờ thì chúng ta bắt đầu đấu thôi nhỉ. Bắt đầu với việc cải thiện tình cảm của người yêu nào.”
“Đột ngột quá đấy!”
Cô thò tay ra tháo nơ của tôi.
“Tôi nói rằng hạn chót là đến khi tốt nghiệp, nhưng tôi định sẽ kết thúc trong hôm nay luôn.”
Nụ cười táo bạo kia che khuất tầm nhìn của tôi, và trong một khoảnh khắc thôi, tôi đã cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi kia rồi. Nhỏ khóa môi tôi hoàn toàn luôn.
Cũng đã lâu rồi chúng tôi mới hôn, ngọt ngào thật, có vị như Mai vậy.
“Ư, ưm…”
“Nói mới nhớ, giới hạn của bạn Rema là gì?”
“Hôn! Bạn bè hôn nhau thôi!”
Không hề nhân nhượng, nhỏ cởi từng cúc áo tôi ra. Ê này!
“Hiểu rồi. Vậy không nghi ngờ gì nữa, làm người yêu tốt hơn chán, tôi nói đúng chứ?”
“Với cậu thôi!”
Trước khi để lộ ra đồ lót, tôi nhanh chóng khoanh tay trước ngực, nhưng cô dễ dàng gạt chúng ta.
Ah, đây chính xác là những gì xảy ra hồi trước! Tôi sẽ bị cuốn theo mất!
“Tớ không dễ dãi như thế đâu!”
Tôi cố tỏ ra tức giận, nhưng mà.
“Cậu dễ thương thật đấy, Renako.”
“Không không, không không không…”
Ah, xấu hổ quá đi mất.
“Không, cậu không được! Chúng ta không phải người yêu! Hôm nay không tính! Ngày mai mới bắt đầu mà, tháng Bảy ấy!”
“…Hiểu rồi.”
Mai dừng lại đưa tay ra.
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cô cười bình thản.
N-Nhỏ này…
“Nếu cậu muốn thì cứ nói, tôi sẽ chiều chuộng cậu tử tế mà.”
“Cậu định lật kèo chứ gì!”
Hơi ấm của cô bao bọc lấy cơ thể tôi, và rồi, cô chầm chậm thì thầm vào tai.
“Nếu cậu chọn trở thành người yêu với tôi, thì những ngày tuyệt vời như này sẽ kéo dài mãi. Những ngày mà ánh mắt tôi sẽ chỉ nhìn cậu, và cho cậu cảm nhận tình yêu của mình. Hai chúng ta, trên chiếc giường này, sẽ luôn ôm ấp nhau, không một mảnh vải trên người, cũng chẳng có ai làm phiền hết.”
“C-Cái chuyện kiểu đó, ngày nào cũng thế…”
Thấy nụ cười hoàn hảo kia, tôi khẽ nuốt nước bọt.
Kéo trùm chăn lên đầu, tôi hét lớn.
“Thế thì càng phải chọn làm bạn thân!”
Vậy là, trận đấu của chúng tôi đã kết thúc.
Và một cuộc chiến khác lại bắt đầu.