Vừa lúc đó, một tia chớp dữ dội xé ngang bầu trời mùa hè, khiến nó như chập chờn trước mắt tôi. Mỗi lần nhấp nháy, thế giới trước mặt lại chìm trong ánh sáng trắng xóa. Tôi cố hít thở sâu để giữ bình tĩnh, nhưng không khí cứ như nghẹn lại trong cổ họng. Cảm giác bức bối và run rẩy bao trùm lên toàn thân, như có ngọn lửa thiêu đốt từ bên trong. Nỗi sợ hãi bóp chặt lấy lồng ngực, trái tim đập dồn dập đến đau đớn. Trên cao, những đám mây đen kịt trôi đi vội vã, dường như cũng đang trốn chạy khỏi nguy hiểm. Tất cả như đang báo hiệu một sự kết thúc sắp sửa ập đến.
"Được rồi, em chấp nhận kết cục bi thảm này, chúng ta hãy cùng nhau tan biến tại nơi đây." lời nói của cô gái vang lên bên tai tôi, đầy bi thương và quyết liệt.
Liếc nhìn sang, khuôn mặt em ấy méo mó vì sợ hãi. Chắc chắn rằng, biểu cảm của tôi cũng chẳng khá hơn là bao. Chúng tôi đứng trên sân thượng trường học, bên ngoài hàng rào an toàn. Chỉ cần thêm vài bước nữa, chúng tôi sẽ đối diện với cái chết.
"Kurumi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em đừng lo lắng nữa," tôi nhẹ nhàng an ủi em ấy và nắm lấy bàn tay mềm mại của em ấy, vuốt ve đầy tình cảm.
Ánh mắt nghi ngờ hiện lên trong đôi mắt em ấy, sau đó là tiếng khịt mũi đầy khinh miệt.
“Anh nghĩ đây là lúc để đùa giỡn sao? Anh không hề khiến em bình tĩnh lại chút nào, chỉ khiến em thêm tức giận!"
"Hử, thế này còn chưa đủ hả? Vậy thì... chỉ còn một cách duy nhất để xoa dịu sự căng thẳng của chúng ta thôi." Tôi vươn tay, khẽ tóm lấy chiếc mũ lưỡi trai mà Kurumi đang đội, kéo em ấy lại gần. Môi tôi áp lên môi em ấy, nụ hôn nồng nhiệt và mãnh liệt, lưỡi chúng tôi quấn quýt, say đắm.
"Mhmn…Phew! Hic hic, sao anh lại đột nhiên hôn em như vậy…"
Nụ hôn nồng nàn để lại một sợi nước bọt mỏng manh, như dấu ấn của tình yêu và sự gắn kết. Mỗi lần nhìn vào sợi dây kết nối ấy, tôi lại cảm thấy biết ơn vì có Kurimi luôn bên cạnh và chấp nhận tôi con người tôi.
"Thời gian của chúng ta sắp hết. Kurumi, em đã sẵn sàng chưa?"
“Vâng. Đi thôi nào Senpai.”
Dịu dàng ôm Kurumi vào lòng bằng một cánh tay, tôi dồn toàn lực đạp chân rời khỏi điểm tựa cuối cùng, lao mình vào khoảng không vô định. Không, đây không phải tự sát, mà là hành động quyết liệt để giành lấy tương lai. Sự rơi tự do này, cũng như nụ hôn của chúng toi, là một kết thúc không chắc chắn nhưng đẹp đẽ, hệt như cuộc đời vốn dĩ luôn chứa đựng những điều bất ngờ.