Rất nhanh, đứa bé đã chạy ra dẫn hai người vào trong nhà trọ. Thoạt nhìn khu nhà này còn rất mới, bố trí rất là tinh xảo; trên đoạn đường đi vào có vài thứ thậm chí trong phủ nhị hoàng tử cũng chưa từng thấy.
Mục Tiểu Văn hết nhìn đông lại nhìn tây, ngắm nghía. Đứa bé giữ cửa dẫn đi một vòng, sau đó đến trước chiếc rèm cửa, khom người nói:
- Mục công tử, Phương công tử, xin mời đi bên này. – tiếp đó, đứa bé nhấc rèm lên.
Mục Tiểu Văn và Phương Mặc cúi người đi vào còn đứa bé thì đứng đó không đi theo nữa.
Cứ tưởng trong này là phòng khách, không ngờ lại là một khu vườn nhỏ. Trước mặt là một con đường có mái vòm che, bên trên có từng khóm cây buông rủ xuống. Đi qua cổng vòm, rẽ trái lại là một con đường có vòm khác. Đếm đi đếm lại chắc chắn là họ phải đi quan cánh cửa mới tới được nơi gọi là phòng khách.
Đây là bố trí kiểu gì đây?
- Mục đệ? – Khinh Phong từ phòng đi ra, mỉm cười nói. Sự chân thành vẫn không hề thay đổi trong nụ cười của hắn. Bộ quần áo màu tím cao quý càng làm tôn lên làn da trắng nõn say lòng người của hắn. Thanh Y, mặt không đổi sắc cũng theo sát phía sau.
Mục Tiểu Văn đột nhiên nhớ tới vừa rồi Phương Mặc nói nơi này như “mộ địa” một bên hơi gật đầu đáp lễ; một bên giẫm cho Phương Mặc một cái. Dĩ nhiên là Phương Mặc đã đoán trước được ý định của nàng nên sớm có chuẩn bị đứng cách nàng một đoạn. Mục Tiểu Văn giẫm không tới hắn nên đành thôi.
- Mục đệ, lâu rồi không gặp ngươi. Gần đây có tốt không?
- Ta tốt lắm! – mới có nửa tháng không gặp, không thể tính là “lâu rồi” được. – Khinh huynh, ta tới là muốn nói cho huynh biết một chuyện. Hắc y nhân kia đang ở trong kinh thành. – Mục Tiểu Văn nhớ ra mục đích mình tới đây nên liền nói.
- Hắc y nhân?
- Chính là hắc y nhân là lần trước gặp ở Đắc Tiên viện. Không phải ngươi từng bị hắn đuổi giết sao? Hắn đang ở kinh thành. Hôm trước ta và Phương Mặc đã bị hắn đuổi giết. – Mục Tiểu Văn có chút nghi hoặc. Mối thù cừu gia như vậy làm sao hắn có thể quên được chứ?
- Mục đệ, ngươi từng bị hắn đuổi giết? Có bị thương không? – Khinh Phong giống như nhớ ra được.
- Ta không sao. Đuổi theo một hồi không được nên hắn không đuổi theo nữa.
- Ồ? Hắn truy cùng giết tận, không ai có được đường sống, sao lần này lại hạ thủ lưu tình như vậy? – trên khuôn mặt thanh tú của y khẽ nhăn lại, giống như lâm vào trầm tư.
Chợt Mục Tiểu Văn cảm thấy có một hàn khí bức người. Đuổi cùng giết tận, không để cho ai một đường sống? Chẳng phải là nàng vag Phương Mặc đã tìm được đường sống trong chỗ chết ư? Nghĩ lại mà thấy sợ lạnh người.
Nhưng đáng sợ không phải là cái này mà là Khinh Phong trước mắt đây. Nghe khẩu khí hình như hắn biết rất rõ hắc y nhân; hơn nữa còn hiểu hắc y nhân coi mạng người như cỏ rác. Song.. chuyện liên quan tới tính mạng của nàng là đại sự, hắn lại có thể nói một cách nhẹ nhàng như thế.. Vậy chuyện ở Đắc Tiên viện lần đó, có phải cũng suýt mất mạng hay không? Đây là huynh đệ kiểu gì chứ?
Đúng rồi, đây là cổ đại không giống như thời hiện đại đề quan tính nhân quyền. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Mục Tiểu Văn vẫn bất tri bất giác dựa vào Phương Mặc đứng bên cạnh. Phương Mặc cũng bởi vì câu nói kia mà nhíu mày, cánh tay kéo Mục Tiểu Văn sát vào người mình.
Khinh Phong thoát khỏi bộ dáng trầm tư, nói:
- Ở Đắc Tiên viện là vì nhiều người nên hắn không dám làm gì; lần nay may mà có Phương công tử đi cùng. Mục đệ, sau này ra ngoài phải cẩn thận, đừng đụng mặt với hắn.
- Ừm! – thì ra tại Đắc Tiên viện vì có nhiều người nên mới yên tâm để nàng ở lại ư? Khinh huynh ơi Khinh huynh.. hay là do lòng dạ nàng hẹp hòi rồi?
- Mục đệ, vi huynh có cái này muốn tặng cho ngươi. Chờ một chút. – vừa nói Khinh Phong vừa mỉm cười, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lại có lễ vật có thể cầm sao? Đúng rồi!
Khinh Phong đi rất lâu chưa thấy trở về, Mục Tiểu Văn và Phương Mặc liền tự nhiên ngồi xuống, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ hắn quay về. Thanh Y dâng trà lên, vẻ mặt vẫn không đổi sắc, đứng một bên im lặng.
Thật ra đã lâu rồi không gặp Thanh Y. Khi ở tửu lâu, Thanh Y cũng không có bên cạnh Khinh Phong, có lẽ là đi làm nhiệm vù gì đó. Từ lần bức cung kia, Thanh Y giống như người máy lúc nào cũng im lìm như thể đóng cửa bảo vệ bản thân vậy, cho dù nàng có trêu đùa thế nào cũng không hề phản ứng lại. Nhưng càng như vậy, Mục Tiểu Văn lại càng cảm thấy hứng thú.
- Phương Mặc, tối hôm qua, mấy cô nương ở Túy Tiên các như thế nào? Cũng không tệ lắm phải không? – Mục Tiểu Văn làm như thuận miệng mà nói, chuẩn bị cùng Phương Mặc diễn cặp kẻ xướng người họa trêu ngươi Thanh Y để giết thời gian.
- Ta không đi. – Phương Mặc đáp.
Mục Tiểu Văn quay đầu nháy mắt với Phương Mặc, ngược lại Phương Mặc làm như không thấy. Một người thì không có cách nào để diễn trò rồi, cuối cùng Mục Tiểu Văn đành phải từ bỏ. May mắn là vẻ mặt Thanh Y không có nhìn ra được chút biểu hiện nào, cho dù lúc này lên lén cười nàng thì nàng cũng không biết được.
Đợi một lúc, Mục Tiểu Văn vừa mới đem chén trà đưa lên miệng thì Khinh Phong quay lại. Hắn mở tay ra cho Mục Tiểu Văn nhìn rồi cười nói:
- Mục đệ, vi huynh vừa bắt được cái này, bây giờ tặng cho ngươi.
Mục Tiểu Văn buông chén trà xuống, chỉ thấy một miếng gỗ nằm trong lòng bàn tay hắn. Nàng nhận lấy, quan sát trên mặt miễng gỗ khắc hoa văn phức tạp, còn có chữ rất khó hiểu.. giống như là một cái ân chương bình thường, không có chỗ nào là thần bí cả. Nhìn kỹ thì mặt sau của miếng gỗ có gắn một viên ngọc trai màu đỏ. Nhìn qua thì không có gì, để sát vào thì thấy ánh đỏ lóe lên.. giống như màu máu.. giống như màu của dục vọng.. Miếng gỗ bình thường bỗng nhiên toát lên loại yêu mị.
- Đây là cái gì?
- Đây là “Táng hoa hành”
- Táng hoa hành? – người làm vườn ư?
Khinh Phong ngồi xuống ghế, chầm chậm giải thích:
- Táng hoa hành vốn là đệ nhất phong lưu làm ra, chỉ cần là nam tử thì không ai không muốn có nó. Viên ngọc trai màu đỏ bên ngoài cũng là một vật quý hiếm, có rất ít, một nước cũng khó có được một viên.
- Hả? – Mục Tiểu Văn cẩn thận đem miếng gỗ buông xuống. Nàng vẫn cho rằng cuộc sống đơn giản là tốt nhất, nếu không cần thiết thì nên tránh nhận lấy, tránh gặp phải phiền toái. Miếng gỗ này có lai lịch ghê gớm như vậy, nếu nàng có nó thì không biết sẽ khiến bao người ghen ghét.. nàng chịu không nổi đâu.
Nhưng từ những món đồ mà Khinh Phong đem tặng thì nàng có thể đoán nếu không phải thân phận và địa vị của hắn cao quý, trong nhà chắc chắn là có rất nhiều tiền.
- Khinh huynh, đa tạ ý tốt của ngươi nhưng món đồ này quá giá trị, ta sợ là.. nhận không nổi. – nàng đem miếng gỗ đẩy tới, dùng ánh mắt xin lỗi nhìn hắn.
Khinh Phong cũng không có tức giận, ngược lại bình tĩnh mỉm cười:
- Chẳng lẽ Mục đệ không muốn biết tác dụng của Táng hoa hành ư?
- Tác dụng cái gì? – Mục Tiểu Văn nâng chén trà lên, thuận miệng hỏi rồi lấy ngón tay mân mê miệng chiếc chén. Dù có là hiệu lệnh giang hồ thì cũng không có quan hệ tới nàng.
Khinh Phong cười cười, chậm chậm nói, phảng phất ý tứ thưởng thức trong cổ họng:
- Có được cái này thì tất cả kỹ viện của mỗi nước đối với Mục đệ đều trở nên rất dễ dàng; cho dù có là đệ nhất kỹ nữ, ca kỹ thì cũng sẽ ném khách mà chạy đến với Mục đệ. – nói xong, hắn nhìn tới Mục Tiểu Văn, giống như chờ mong phản ứng của nàng.
Đáng tiếc, lời hắn còn chưa dứt thì Mục Tiểu Văn đã ho khan gần chết!