Có đại hoàng tử làm chỗ dựa, Lan phi không dám tới tìm nữa, tinh thần Mục Tiểu Văn cực kỳ tự do tự tại ngồi nhởn nhơ trong nhà lao. Ngay lúc đang vui vẻ thì có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vợ chồng tể tướng nghe được tin bảo bối nhi nữ nhà mình bị khi dễ, tư tiền tưởng hậu, quyết định làm cho Mục Tiểu Văn quay về nhà một chuyến. Vì vậy, Mục Tiểu Văn này không có duyên ngồi địa lao lắm.
Cẩn thận tính lại một chút, ngồi nhà giam đã được ngày.
Đời người liệu có bao nhiêu cái “ ngày
Ánh nắng tươi sáng rọi vào, Mục Tiểu Văn như một chú chuột trốn trong hang lâu này giờ mới được ra ngoài, đối mặt với thứ ánh sáng chói mắt có chút hoảng sợ. Trong mắt Dực nhi, không giấu nổi một chút chua xót….
Sau khi ra ngục, chuyện thứ nhất chính là tới bái kiến nhị điện hạ. Mục Tiểu Văn chưa có chuẩn bị được gì, nghĩ tới lúc tại đại sảnh kẻ kia nhẫn tâm để nàng bị hạ nhục rồi còn bỏ tù nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt tái nhợt. So với kiểu nhân vật trong tiểu thuyết cổ trang thì không có sai biệt lắm, hắn giống như được phục chế lại vậy…bá đạo, máu lạnh……
-Điện hạ! – Mục Tiểu Văn khuất người hành lễ, thần thái cung thuận. Hôm nay nàng không kỳ vọng rằng có thể được mối quan hệ với hắn, chỉ là có muốn trốn cũng không trốn được, kỳ vọng kia xa vời quá….
Lý Vân Thượng lạnh nghiêm mặt ngồi đọc tấu chương trong thư phòng, nghe tiếng, hắn ngẩng đầu lên liếc nhìn Mục Tiểu Văn. Mục Tiểu Văn có chút tái nhợt bất an, không gian nhất thời an tĩnh dị thường. Trong đầu nàng, ấn tượng về cái kẻ căm ghét nữ tử kia hình có có điểm sai biệt. Lúc đầu nghe nói nàng mất trí nhớ thì cho rằng nàng đang đóng kịch, bây giờ xem ra, tựa hồ có vài phần có thể tin.
-Văn nương nương thân thể tôn quý không ngờ lại có thể ở lại địa lao lâu như vậy. – thanh âm Lý Vân Thượng không mang theo một tia độ ấm , hắn chậm rãi nói, tự như mọi chuyện không có quan trọng đối với hắn. Nhìn Mục Tiểu Văn có vẻ có chút âm dương trách khí, ghép với Lan phi đúng là giống nhau như đúc.
-Sai rồi, phải là Vứt đi nương nương. – Mục Tiểu Văn cúi đầu, thanh âm thành khẩn ấm thuận nhìn không ra một tia trêu chọc.
Lý Vân Thượng chậm rãi bình tĩnh đi tới trước mặt Mục Tiểu Văn. Mục Tiểu Văn nhìn thoàng thấy quần áo hoa lệ phiêu dật dao động, có chút sợ hãi mà ngẩng đầu lên hướng nhìn về phía thiểu niên đẹp như trong tranh có khuôn mặt tàn nhẫn, hắn muốn đánh nàng sao? Vội vàng lui lại sau từng bước, nàng cung kính nói:
-Hôm nay Tiểu Văn vốn là vứt đi thân, lại vừa mới từ địa lao đi ra nên nhất định là mang theo xui xẻo…Không muốn làm bẩn điện hạ.
Lý Vân Thượng làm như vô tình xoay người đi thong thả, Mục Tiểu Văn vội vàng đem vẻ mặt điều đổi thành trạng thái ánh mắt nhất thời không kịp né tránh đành phải làm bộ sợ hãi trốn tránh, hướn nhìn dừng lại dưới cổ Lý Vân Thượng.
-Phế nương nương không chỉ là mất trí nhớ, sợ là tính tình cũng bị biến hóa rồi…Hình như là tại bản điện làm càn rồi. – Lý Vân Thượng nói, ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ.
-Tiểu Văn không dám! – Mục Tiểu Văn vội vàng cúi đầu. Hảo, lại cấp cho nàng một cái tên mới nữa.
-Không dám? – Lan phi đứng lên nói, thần thái ưu nhã, thanh âm nhu mỵ. – Phế nương nương có cái gì mà không dám?
-Đúng là cùng một ruộc với nhau! – Mục Tiểu Văn nhỏ giọng nói thầm.
-Ngươi nói cái gì đó? – Lan phi cảnh giác quát hỏi.
-Nương nương ta vốn không phải tới để nói chuyện với ngươi. – thanh âm Mục Tiểu Văn đề cao tám độ.
-Ngươi…- đại khái Lan phi vốn không nghĩ Mục Tiểu Văn dám lớn tiếng trước mặt Lý Vân Thượng nên nhất thời nghẹn trụ.
-Vứt đi nương nương. – Lý Vân Thượng ở một bên mở miệng. Thanh âm hắn không cao không thấp, không vội không hoãn nhưng cực kỳ nghiêm lãnh cao cao tại thượng ngầm nhắc nhở nang không được làm càn. Đánh giá kỹ thái độ của hắn làm cho Mục Tiểu Văn phát lạnh trong lòng.
-Tiểu Văn lỗ mãng rồi! – Mục Tiểu Văn hít sâu một hơi, cung kình thối lui sang một bên. Lan phi đắc ý liếc nàng một cái, cước bộ nhẹ khoái mà lui về đứng cạnh Lý Vân Thượng, ánh mắt lại khôi phục vẻ ưu nhã bình tĩnh. Biểu hiện của Lý Vân Thượng vừa rồi là muốn tuyện bố một điều, Vứt đi nương nương vĩnh viễn không có cơ hội trở lại đúng địa vị của mình, nàng không cần lo lắng.
-Nếu không có chuyện gì, Tiểu Văn xin cáo lui. – Mục Tiểu Văn chỉ muốn cách xa khỏi bọn họ, càng xa càng tốt. Mắt thấy Lan phi định nói thêm gì đấy, nàng lập tức mở miệng chặn ngang. – Lan phi không cần lo lắng, Tiểu Văn sẽ không tiết lộ nửa lời với người nhà. Những lỗi lầm trước kia gây ra, Tiểu Văn gánh chịu hết. Hy vọng lần phạt địa lao vừa rồi có thể làm cho điện hạ tiêu tan khí giận, sau này, Tiểu Văn sẽ như điện hạ mong muốn, an phận thủ thường. Mời điện hạ và chư vị nương nương không nên lo lắng. – nói xong , không cần nghe bọn họ nàng liền rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng yếu đuối rời khỏi, nhưng vừa rồi trên khuôn mặt tái nhợt kia lộ ra sự tức giận cùng lạnh nhạt, điều này làm cho Lý Vân Thượng có chút nghi hoặc. Con người trước mặt đây tựa hồ không phải là loại người độc ác cuồng loạn…hay đó là một bộ mặt khác được giấu?
Đột nhiên Lan phi ôm ngực lui về sau từng bước, vẻ mặt thống khổ.
-Sao vậy? – khuôn mặt Lý Vân Thượng lo lắng nhẹ giọng hỏi.
-Lan phi nhớ lại rồi…lần nọ khi đi ngắm núi, Văn nương nương cũng có nói qua những lời như vậy…nhưng, tới ngày thứ hai thì Lan nhi bị…nói xong, Lan phi khóc rống lên.
-Các ngươi nghe đây, Vứt đi nương nương, sau này cấm không được gọi sai. – sắc mặt Lý Vân Thượng trở nên tối sầm, chậm rãi phun ra từng chữ.
-Dạ! – gia nhân nơm nớp lo sợ. Sau khi nhị điện hạ gặp qua Vứt đi nương nương liền chán ghét ý tình bất hảo, mọi người đều biết chuyện tình, chuyện đã lâu, lâu quá rồi cũng thành thói quen. Chỉ vì yêu, sao có thể làm một nam nhân chán ghét một nữ nhân, đến nỗi đôi khi cũng làm mất đi sức phán đoán, cái này nên trách ai nên oán ai?
Lan phi nhu mỵ cười rộ lên, lời nói nhu thuận ngọt ngào của mình thực có tác dụng với mỹ nam tử trước mặt đây, nghĩ mà đắc ý mà cười, cười đến càng thêm quyến rũ. Mục Tiểu Văn đã rời đi xa không thể nào biết được vận mệnh của mình sau này, càng không thể nào biết được – đối với nàng, lạnh ngôn của Lý Vân Thượng chính là đòn bẩy đẩy nàng vào vòng xoay của sự phong lưu chốn hoàng tộc!