Năm …
Mục Tiểu Văn lưng đeo ba lô, mắt nhìn đỉnh núi trong truyền thuyết thật lâu thật lâu nhưng lại tựa hồ cảm giác bồi hồi mà nhìn lại bên sườn núi. Có tiếng của người nào đó “Nhanh đến rồi” lặp đi lặp lại không dưới mười lần. Cái gì mà nhanh đến rồi? Cô cúi đầu nhìn lại cứ ngỡ tin tưởng rằng mình chí ít đã leo lên đến giữa sườn núi nhưng ngước nhìn lên thì thấy một cái bóng dáng đang bước phía trước.. Cô thở hổn hển một hồi rồi dừng lại, chằm chằm nhìn một điểm, hung hăng trừng mắt trông lại. “Đồ chết bầm!” Hy vọng người nào đó sẽ cảm thấy một chút cảm giác áy náy… một chút cũng được…
Khai Thiến đã nhận ra ánh mắt, xoay người lại, ngữ khí thành khẩn, cười khanh khách nghiến răng nghiến lợi mà nói:
-Tiểu thư! Xin lỗi! Cái này đáng ra là ta nói mới đúng, là ta phán đoán sai lầm. Ta cứ tưởng tưởng rằng ngươi chỉ là một a đầu đầu heo sau lại phát hiện ta sai lầm rồi, thì ra ngươi chỉ là một con rùa rụt đầu. Bây giờ ta lại biết chính mình quá sai lầm, nguyên lai ngươi không phải là con rùa rụt đầu, ngươi là con Ốc sên. Ta hẳn là phải bố trí mùa thu tới khai thông cho ngươi, mùa xuân về lại ngươi đến đỉnh núi này mới được.
-Biết sai lầm là tốt rồi. Về sau đừng bao giờ phạm phải loại quyết sách có tính chất sai lầm này nữa. – Mục Tiểu Văn đặt mông ngồi xuống, tay chống vào một hòn đá mà thở lấy thở để.
-Ngươi đó ngươi đó! Mỗi ngày đều lên mạng không chịu vận động nên thân thể yếu mèm lại còn không có lấy một thằng bạn trai… nhìn ngươi như thế làm sao lấy chồng được? – Khai Thiến thở dài, vững vàng nhìn thẳng cái người ương ngạnh vừa xém chết này, tích tụ một hơi rồi thở hắt ra. – Người ta đi đi du lịch thì ngươi lại không chịu đi, danh lam thắng cảnh nổi tiếng chưa từng đi lấy một lần, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tiếc nuối sao? Mỗi ngày ngươi ru rú trong ký túc xá thì được cái lợi gì? Thật là không thể hiểu được ngươi nữa. Thật vất vả ta mới kéo được ngươi bò ra thì ngươi lại đòi trèo lên một Tiểu Thổ sườn núi này, bây giờ ngươi lại dửng dừng dưng.. Ài! Thật là!
-Không cần phải khoa trương như vậy a tiểu thư ơi! – Mục Tiểu Văn sớm đã biết thế này nên nhanh miệng lấp liếm chặn lại mũi nhọn lời lẽ tấn công từ cô bạn thân – Bây giờ là thời đại nào rồi chứ, là ngươi thích vận động thôi, chứ nhân tài vốn hi hữu là động vật đó. Vả lại đừng có dùng chữ “Tiểu Thổ sườn núi” mà ví ngang nơi này chứ. Ngươi không thấy ở đây nguy nga hùng vĩ làm cho người ta nghĩ là cự sơn sao?
-Đây đúng là một Tiểu Thổ sườn núi!
Mục Tiểu Văn bất mãn khoanh tay giương mặt thầm nghĩ trong lòng “Đối với ta mà nói thì đây chính là cự sơn!”
Lau lau mồ hôi xong, Mục Tiểu Văn nhìn lại sau thì vội vàng phát hiện tảng đá mà mình đang ngồi có non nửa là lìa ra bên ngoài, phía dưới chính là một vách núi. Nói cách khác cô đang ngồi chơi vơi nửa người giữa không trung, nếu bất cẩn có thể cả người cả hòn đá sẽ rơi xuống vách núi. Nếu chẳng may té xuống khẳng định là hết cơ hội chơi đùa, trường học cũng không còn được nhìn thấy rồi bà ngoại, cữu cữu , cô cô sẽ lấy lệ mà tẩy mặt, và sẽ làm bị thương trái tim gần chết của mẹ, nửa đời sau cả ngày người sẽ nhớ thương ta mà sinh bệnh mà khóc.
Mục Tiểu Văn giật mình vụt ra khỏi dòng suy nghĩ, khua tay cố lao người về phía trước trông cư như là đang làm trò xiếc vậy. Khai Thiến cũng đã phát hiện ra, bật thốt “Nguy hiểm! Nguy hiểm!” vừa gọi vừa đem cô bạn kéo về phía mình. Hai người hoàn hồn nhìn chăm chăm, vừa rồi bọn họ sao có thể ngồi vào nơi nguy hiểm như thế, cứ tưởng hòn đá đó vững chắc chứ?
-Đi thôi!
-Được! – Mục Tiểu Văn với tay lấy chiếc ba lô còn trên tảng đá. Chiếc bao đựng đựng mọi phụ tùng cho chuyến leo núi này, song chiếc dây đeo lưng vắt vẻo rơi ra ngoài mất. Cô vừa cẩn thận nhích dần chân ra, một tay chống giữ mép hòn đá, một tay với lấy dây lưng. Bỗng lòng bàn chân bị trật ngược, toàn sức nặng cơ thể cũng nhào lên tảng đá. Hòn đá bật ra, Mục Tiểu Văn còn không kịp kinh hãi thì cả người cả đá đều trượt đi xuống.
Phía dưới, vách núi tuy nói cao thì cũng không cao lắm nhưng cũng đủ làm cho người té xuống thịt nát xương tan.