Ngày thứ hai, Mục Tiểu Văn vào địa lao của phủ nhị hoàng tử, loại chuyện trong nhà này không cần thông qua hình bộ quốc gia.>Không có bất kỳ một người nào bên cạnh, Dực nhi thì chỉ tới dẫn nàng đi, giờ ngồi trong nhà giam mới thấy lòng chua xót. Mục Tiểu Văn nghĩ muốn tự giễu mà cười cười nhưng cố thế no cũng không nặn ra được vẻ tươi cười cho được.
Địa lao của phủ nhị hoàng tử trống hoắc, bên trong thì ảm đạm ươn ướt, chỉ có đến gần cửa sổ trên mái nhà – chỗ ánh mặt trời thấu tiến vào rọi xuống một khoảng rất nhỏ trên mặt đất mới khô ráo chút. Hai phòng giam được sắp xếp thật dài thật rộng và chỉ có duy nhất mình nàng. Nghĩ lại, nhị điện hạ nhân duyên hảo, khất khiếu lả lướt, cuối cùng thì chỉ có mình nàng là người làm cho hắn nổi giận.
Điều kiện vào đại lao so với tưởng tượng của mình muốn gian khổ gấp trăm lần, nhưng đã không còn cách nào rút lời nói lại được nữa. Chỉ lại quyết định ngây thơ lỗ mãng của mình mà đành phải cười khổ cùng Dực nhi thu thập chút phòng giam, tiếp theo liền bị cai ngục – mặt không đổi sắc, “răng rắc” một tiếng khóa ở cửa lao. Dực nhi khóc lóc rời đi, nói là muốn bẩm báo với Tể tướng đại nhân song Mục Tiểu Văn đã lắc đầu.
Lý Vân Thượng vì vướng phải cái cọc, bị ép trói mình vào một cuộc hôn nhân bất buộc với Tể tướng nên sinh ra bất mãn, nếu mang tể tướng ra uy thì chỉ e càng làm hắn thêm phản cảm. Mặt khác, Mục Tiểu Văn cũng không muốn làm cho vợ chồng Tể tướng lo lắng. Coi như là nàng thay Mộc Tiểu Văn chuộc tội đi. Trước kia có lẽ Mộc Tiểu Văn đã đem người khác đưa vào nhà giam này không ít lần.
Bóng đêm dần buông xuống, may là phòng giam của nàng gần chỗ mấy người cai ngục, nàng có thể nghe được tiếng ngáy của họ, nhìn ánh sáng chập chờn của ngọn đèn dầu, nỗi sợ hãi trong lòng Mục Tiểu Văn dần đuổi tản ra một chút. Thật sự là đánh không lại cơn buồn ngủ kéo đến, tuy nằm trên mặt đất lạnh lẽo gập ghềnh song nàng vẫn có thể ngủ say sưa.
Sáng sớm, một tiếng gọi nghẹn ngào đứt quãng vọng bên tai đã đánh thức Mục Tiểu Văn .
- Dực nhi? – mở mắt ra nhìn thì thấy Dực nhi trước mặt, nàng liền muốn ngồi xuống. Đột nhiên một trận choáng váng kéo đến, tay đưa lên muốn chống giữ trụ hai sườn nhưng không thể, đành vô lực mà ngã vào lòng Dực nhi.
- Tiểu thư! – Dực nhi nắm lấy chiếc khăn trong tay tranh thủ dìu nàng nằm xuống. Thạch bản lạnh lẽo như thế hỏi sao mà toàn thân tiểu thư lại không nóng lên cho được. Mới chỉ có một đêm không bên cạnh chăm sóc tiểu thư mà đã thành ra thế này… tim Dực nhi như bị dao cắt.
Sớm biết thế này thì đêm qua thế nào cũng phải theo tới đây một chuyến. Mấy người nha hoàn có gì đặc biệt hơn người, Lan phi Lệ phi phái nàng lại đây đơn giản nghĩ là muốn theo dõi không để nàng đi báo tin cho lão gia phu nhân, khiến nàng không có cách thoát ra ngoài.Cũng tự trách mình không cẩn thận, không chú ý tới nhiều như vậy làm cho tiểu thư phải một đêm ngủ trên thạch bản lạnh lẻo. Từ nhỏ đến lớn tiểu thư chưa có phải trải qua loại khổ này, nàng phải làm sao để không làm lão gia phu nhân thất vọng đây?
- Tiểu thư, người bị cảm thương hàn rồi, thân thể đã không được rồi.. nô tỳ đi bẩm báo điện hạ. – Dực nhi lau nước mắt đứng lên toan đi. Mục Tiểu Văn cố hết sức mà vươn tay ra giữ nàng lại.
- Đừng lo, chỉ là cảm nhẹ thôi mà, ta có thể chịu được mà, nếu uống thuốc thì sẽ không có việc gì cả. – biết rõ bây giờ không phải lúc cậy mạnh nhưng Mục Tiểu Văn vốn dị thường bướng bỉnh. Mới chỉ vào đây được một ngày mã đã đòi ra ngoài ngay thì người ta sẽ nghĩ là nàng mượn cơ hội chạy thoát tội thôi.
- Tiểu thư, người nói năng tới mức hồ đồ rồi, còn nói gì mà đừng lo? – Dực nhi khóc òa nhìn chằm chằm Mục Tiểu Văn, do dự chốc lát, biết được Mục Tiểu Văn có tính kiên trì bảo thủ, nàng đành cắn môi nghe theo. Sau khi đặt Mục Tiểu Văn nằm cẩn thận xuống, Dực nhi rời khỏi địa lao, không bao lâu thì trở lại mang theo một cái chăn và vài món đồ. Trước tiên nàng cấp Mục Tiểu Văn đắp chăn thật hảo rồi mới ở một bên nhóm lửa nấu dược.
Mấy người cai ngục bịt tai bịt mắt làm như không nghe không nhìn thấy gì, dù sao đó cũng là nương nương, nếu có chuyện gì không hay xảy ra bọn họ đảm đương không nổi.
Thân thể ấm lên một chút, Mục Tiểu Văn lại im im nghe Dực nhi lầm bẩm gì đó, mơ mơ màng màng chốc chốc ngủ say. Một lúc sau Dực nhi bưng chén thuốc lại đánh thức nàng dậy, Mục Tiểu Văn nhìn mặt Dực nhi lem luốc nhọ mà không nhịn được cười. Thấy nàng cười, nước mắt Dực nhi lại chảy xuống. Dìu thân thể Mục Tiểu Văn ngồi dựa vào bờ tường, xem nàng nhe răng trợn mắt mà nuốt chén thuốc xuống, sau đó lại đỡ nàng nằm xuống.
Vị an thần trong dược bắt đầu phát huy tác dụng, Mục Tiểu Văn liền cảm giác buồn ngủ và đã ngủ rất ngon. Dược hiệu thần kỳ đúng là hảo, khi tỉnh lại thì đầu không còn đau nữa.
Cơn nóng hôm qua đã dịu xuống, thần thanh khí sảng, nhưng có vấn đề phát sinh, một thân ra mồ hôi nhớp nháp không được tắm rửa khiến nàng buồn bực muốn chết. Bất quá không có người đến, Dực nhi cũng không có ở đây, tranh thủ đi hai vòng cố gắng cho hơi mồ hôi tản đi một ít vậy.
- Tiểu thư! – thanh âm Dực nhi kinh hỉ truyền đến. Mục Tiểu Văn xoay người lại nhìn thấy Dực nhi, theo sau còn có một người.
- Văn nương nương! – người mới tới vuốt cằm, nhẹ giọng xưng hô. Khuôn mặt tao nhã như ngọc kia làm cho Mục Tiểu Văn nhanh chóng nhớ đến, hắn chính là đại hoàng từ Lý Vân Hạ.
Tuy nhiên vẻ mặt của hắn có chút phức tạp … thất vọng, nghi hoặc cùng với vài tia kháng cự. Mục Tiểu Văn giật mình lập tức thư thái, nhớ tới ánh mắt lần đầu tiên hắn nhìn nàng – bình tĩnh, không khó để đoán ra, bây giờ hắn biết được nàng chính là Văn nương nương, thất vọng là phải.
Mục Tiểu Văn ngược lại thấy mọi chuyện dễ dàng hơn, giấu giấu diếm diếm làm gì ệt, chi bằng cứ đem thân phận thật mà đối mặt không phải hơn sao? Binh tới tướng cản, nước đến đất ngăn, cùng thì đàm, không cùng thì tán.
- Ngay cả khi ngồi trong địa lao này mà vẫn được điện hạ tới thăm, Tiểu Văn thật lấy làm vinh hạnh. Bất quá, điện hạ có thể không biết, hôm nay Tiểu Văn đã có một cái danh mới là “Vứt đi nương nương”. “Văn nương nương” đã bị cấm rồi. Nếu như điện hạ nguyện ý thì có thể gọi ta Tiểu Văn. – Mục Tiểu Văn bày ra cái mặt nghiêm nghị, ngữ khí nhẹ khoái, thoáng thấy ánh mắt vui mừng của Dực nhi, liền lặng lẽ làm một mặt quỷ nhìn nàng.
- Hình như ngươi không cũng không cần. – Lý Vân Hạ có chút trầm mặc. Quả thực hắn có quan tâm nàng, trong lúc vô tình gặp được Dực nhi, biết được nữ tử trước mặt đây chính là nhị hoàng tử phi, trong nháy mắt, hắn chịu đả kích.
- Lạc quan mà nghĩ thì hình dung xem hai chữ nương nương ghép với “Vứt đi” thành một loại chán chường đắc ý, cũng không có gì sai cả. – ánh mắt Mục Tiểu Văn vẫn bất cần như cũ. Còn có thể như thế nào nữa, nàng đã quyết định bình tĩnh thay thế Mộc Tiểu Văn sống tiếp, đương nhiên phải nghiêm túc tiếp nhận cục diện này sau đó dũng cảm mà đối mặt. Rắc rối tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tựa hồ chỉ là bị một cái kim châm vào thịt, đau một tí rồi hết, bù lại, biết chấp nhận thì ý nghĩ càng được thanh tỉnh một chút.
Không thể kỳ vọng như những nhân vật trong tiểu thuyết xuyên không kia, ngươi nông ta nông, nàng được phóng vào một con người thế này lại trong tình huống không được sủng ái.. nếu được làm một phụ nữ bình thường mà sống có phải dễ thở hơn không.