Mục Tiểu Văn giật mình ngẩng đầu lên có chút sửng sốt. Nhìn chằm chằm lão bản trong chốc lát nàng mới sực nhớ tới Khinh Phong lúc trước có gọi cô nương này.
Bất giác nhìn sang hắc y nhân thì phát hiện cảm giác áp bách ban nãy đã biến mất một cách kỳ lạ, trước mặt chỉ là một công tử hắc y tuấn mỹ mặt mang mỉm cười.
Đây là vì đóng kịch sao?
Lão bảo cũng đã phát hiện ra có người lạ, tươi cười đầy mặt nói đến:
- Đã đổi một vị công tử rồi ư? Không phải vị công tử kia rất muốn nhìn thấy cô nương này sao, như thế nào lại đi nhanh như vậy? Không sao, Nhược Di ngươi phải bồi thật hảo hai vị công tử này. – vừa nói lão bảo vừa đẩy Nhược Di đi lên rồi nháy mắt dặn dò người phải bưng trà rót rượu cẩn thận thị hầu.
Xong xuôi, lão bảo liếc nhìn hai người bọn họ một cái thật nhanh sau đó mới vén rèm đi ra ngoài.
Nữ tử danh gọi Nhược Di nãy giờ đều cúi đầu nên không có thấy rõ diện mạo. Cô gái cứ đứng đó nhỏ bé đơn bạc, thân hình tiêm nhược làm cho người ta không tự chủ mà yêu thương.
Bàn tay trắng trẻo xiết chặt thành nắm làm nh đang chịu đựng mãnh liệt oán khí, nháy mắt lập tức buông ra… Mục Tiểu Văn nghi hoặc, có phải là mình hoa mắt mà nhìn lầm không?
- Ồ, Khinh Phong muốn cô nương? – hắc y nhân có điểm hứng thú, một tay kéo Nhược Di lại bên người, một tay nâng mặt nàng lên, không thèm để ý tới tiếng kêu sợ hãi của nàng, hắn đã hôn nhẹ một cái lên má nàng.
- Dừng tay! – theo phản xạ. Mục Tiểu Văn quát lên, nhìn thấy trên khuôn mặt tuyệt sắc của Nhược Di có tia tuyệt vọng, không hiểu sao trong lòng nàng nổi lên trận bất an.
- Loại chuyện này mà ngươi cũng muốn trông coi sao? Hôm nay tâm tình bổn công tử hảo nên không muốn kiếm phải nhuốm máu. Công tử, ngươi may mắn nên tránh được một kiếp, có phải hay không nên biết chỗ mà dừng lại đi? – hắc y nhân ôm Nhược Di vào lòng, liếc mắt nhìn Mục Tiểu Văn một cái, tự tiếu phi tiếu nói.
Mục Tiểu Văn lại cảm thấy một cỗ khí bức bách tới. Dực nhi ở phía sau lo lắng nhỏ giọng nài nỉ:
- Công tử, chúng ta đi thôi.
Đi? Nhiệm vụ đã hoàn thành, trong tình huống này tốt nhất phải đi ngay. Nhưng nhìn ánh mắt hoang mang của lão bản cùng với vẻ mặt như ẩn như hiện oán hận của Nhược Di, Mục Tiểu Văn cảm giác có gì đó không ổn. Trong lòng có dự cảm, hai người kia hình như biết nàng, nói chính xác là biết Mộc Tiểu Văn.
- Ngươi có thể thả nàng ra không? – nghĩ rồi nàng đứng dậy tiến lên vài bước. Nếu là quen biết thì nàng không đành lòng mà nhìn cô ấy bị người khi dễ mà không dám than một tiếng nào.
Vừa mới dứt lời, Nhược Di bật đứng thẳng dậy, vẻ mặt vừa oán hận vừa nhẫn nại như bị người ta vũ nhục, bàn tay lại tiếp tục siết chặt lấy nhau.
- Ách… – Mục Tiểu Văn nuốt nuốt nước miệng, bất giác lui về sau vài bước, khoát tay với Nhược Di, mạnh mẽ cười nói. – Ta không có ý tứ gì khác, chỉ là thấy ngươi hình như không muốn cho nên mới… Nếu ngươi thấy khó từ chối hay không nguyện ý thì ta đây sẽ không quấy rầy. – sắc mặt Mục Tiểu Văn hết sắc quẫn bách, tay vô thức gãi gãi sau gáy rồi cười ha ha như ngốc.
Mục Tiểu Văn để ý thái độ của Nhược Di hơn là hắc y nhân. Hắc y nhân kia có háo sắc thì rõ là chuyện bình thường vì hắn vốn là một nam nhân, vừa rồi nhìn thấy mỹ nhân khí tức tử vong thần bí kia biến mất thì không có gì lạ. Còn Nhược Di, thái độ đó nhất định là có điểm gì đó sâu xa…