“Đồng ý cái gì?”
Khinh Phong thoáng cái dễ chịu hẳn, thở phào
“Không đồng ý là tốt rồi.”
“Không đồng ý cái gì?”
Khinh Phong sửng sốt, mặt trầm xuống:
“Ngươi có ý gì?”
Mục Tiểu Văn đang lâm trong tình trạng buồn bực, chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa. Nàng xoay người lại đóng cửa phòng, bỏ mặc Khinh Phong đứng ngoài cửa. Khinh Phong sợ run hồi lâu, tức giận rồi lại không biết làm thể nào để điều khiển, sắp xếp sự tức giận này. Đứng nhìn cánh cửa đóng kín hồi lâu, hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Khí trời qua một đêm chuyển lạnh, bị gió thổi qua, Mục Tiểu Văn tựa hồ thanh tỉnh đôi chút. Ngồi trong khu vườn nhỏ, nàng xuất thần suy tư.
Dực nhi bưng nước trà và mấy món điểm tâm ngọt lên đặt ở bàn đá rồi ngồi xuống đối diện với Mục Tiểu Văn. Lâu sau Mục Tiểu Văn mới ý thức được sự ó mặt của nàng, đưa tay sờ sờ mặt mình:
“Làm sao vậy? Trên mặt ta có gì hả?”
Lần này Dực nhi có chút đăm chiêu:
“Tiểu thư, người nên ngẫm nghĩ lại xem sau này nên quyết định thế nào cho đúng.”
“Cái gì mà quyết định?”
“Tiểu thư tuổi cũng không còn nhỏ, nếu như không có chuyện này với hoàng thượng, qua mấy ngày nữa lão gia và phu nhân cũng sẽ giúp tiểu thư tìm một mối nào đó. Tiểu thư không nghĩ tới chuyện đó nhưng lão gia và phu nhân vẫn luôn tính toán. Phương công tử vốn là người rất rốt, chỉ tiếc Thạch Diêu vì ngài ấy mà sinh hạ hài tử, lại làm nhiều chuyện không phải với tiểu thư. Lão gia và phu nhân mặc dù rất ưng ý với Phương công tử nhưng tuyệt đối không đem tiểu thư gả vào Phương phủ. Hơn nữa, Phương công tử từ bỏ nhà mang tiểu thư bỏ trốn cũng khiến cho Phương phủ có thành kiến với tiểu thư...
“Dực nhi?” - Mục Tiểu Văn kinh ngạc. Sao đột nhiên lại nói tới những điều này
Nhưng Dực nhi lại khẽ mỉm cười, tiếp tục nói:
“Tiểu thư bị chuyện của Phương công tử làm rối loạn tinh thần cho nên không đề phòng những biến hóa xung quanh, ngay cả việc hoàng thượng đi vào cũng không chuẩn bị được tâm lý. Lão gia và phu hân mặc dù nhớ kỹ chuyện trước kia nhưng dần dần bị hoàng thượng làm cho cảm động, bằng không sao đáp ứng hoàng thượng đi du sơn ngoạn thủy chứ?”
Lúc này Mục Tiểu Văn mới hiểu ra:
“Thì ra cha mẹ...”
“Đúng vậy. Tiểu thư không biết, hoàng thượng làm rất nhiều chuyện mới làm cho lão gia và phu nhân thay đổi suy nghĩ.”
“Thật sao?”
Tâm trạng Mục Tiểu Văn mờ mịt, không hiểu được rõ ràng. Có thể làm cho cha mẹ có cảm tình với hắn, nhất định hắn đã cố gắng không ít. Nhớ tới những lời yêu thương trước kia hắn nói, trong lòng dâng lên một tư vị vừa ngọt vừa chua xót kỳ lạ. Kỳ thực, nói không thương hắn là nói dối, là chuyện lạ. Hắn là hoàng đế, một người lớn lên xinh đẹp lại chung tình thì bất luận kẻ nào cũng sẽ thích hắn.
Khoan đã, hắn chung tình chỗ nào chứ?
Mục Tiểu Văn cau mày:
“Hắn tam thê tứ thiếp, có Nguyệt Cơ và Thạch Lan, ta không muốn tranh đoạt hay giao du với người xấu.”
Dực nhi mừng rỡ, nụ cười trở nên ranh mãnh:
“Nếu không có Thạch Lan và Nguyệt Cơ thì tiểu thư sẽ đồng ý sao?”
“... Ta chỉ là thuận miệng nói thôi.”
“Được được được, tiểu thư nói thuận miệng. Điểm đó tiểu thư yên tâm, hoàng thượng nói trên đời này chỉ có duy nhất một mình tiểu thư thôi.”
“Hắn đồng ý một chồng một vợ?!” - Mục Tiểu Văn không thể không kinh ngạc. Hắn vẫn là người cổ đại nha. Đáy nàng dâng lên một cỗ cảm giác vi diệu. Nếu vậy hắn sẽ làm sao với Thạch Lan và Nguyệt Cơ?
“Hoàng thượng nói tĩnh quan kỳ biến.”
Mục Tiểu Văn kinh ngạc. Tĩnh quan kỳ biến”
“Tiểu thư.” - Dực nhi cẩn trọng hỏi. - “Bây giờ tiểu thư trốn tránh hoàng thượng, chẳng lẽ còn ghi hận chuyện xưa sao?”
Mục Tiểu Văn thoáng giật mình, cười nói:
“Sao có thể.” - Chuyện trước kia đã qua lâu rồi, nàng chưa từng đề cập tới chứ đừng nói là ghi hận. Chỉ là, nàng không hiểu vì sao mình lại trốn tránh. Khi đối mặt với lời thổ lộ của hắn, phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn chạy trốn. Chẳng lẽ nàng sợ hắn hả?
“Nô tỳ biết tiểu thư vì sao trốn tránh hoàng thượng rồi!” - Đột nhiên Dực nhi vỗ hai tay, cười.
“Tại sao?”
“Tiểu thư xấu hổ!”
Ách... Mục Tiểu Văn vô lực gục xuống mặt bàn đá.
Chuyện nổi lên trong đầu, không làm sao nhận xuống được. Một người trước kia không có liên lạc, thân thiết gì đột nhiên oành một tiếng xuất hiện ngay trước mặt nàng. Ngày hôm sau, nghe người trong cung tới gọi, nói là Nguyệt Cơ ời nàng vào. Nguyệt Cơ trong trí nhớ của Mục Tiểu Văn là một bóng dáng kinh diễm mơ mơ hồ hồ chứ không có ấn tượng gì nhiều. Nhớ tới lời Lý Vân Thượng nói “tĩnh quan kỳ biến” (hình như là “im lặng quan sát chuyện thay đổi”) nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Rốt cuộc là muốn làm gì chứ?
Mục Tiểu Văn không tài nào hiểu được, chính mình bất tri bất giác nghe theo lời hắn nói. Nếu như nàng thật sự không có tình cảm thì chỉ cần nói với Nguyệt Cơ, nói nàng không đồng ý với Lý Vân Thượng là được rồi. Nhưng mà nàng không muốn. Nàng rất tò mò, có chút nghi hoặc, nhưng tuyệt không có ý kháng cự; thậm chí nàng còn không biết được, chính mình nếu tiến cung sẽ gặp mặt hắn.
Rất nhanh đã tiến cung, khi đi ngang qua ngự hoa viên, nàng thấy xa xa Lý Vân Thượng đang nhìn nàng. Trong đầu Mục Tiểu Văn lại nổ tung một t thật to, nàng giả vờ không biết, cúi đầu, vội vàng đi về phía trước. Ai ngờ chưa được vài bước thì hắn đã sải chân đi tới, ngăn trước mặt nàng.
Mục Tiểu Văn không giống như lần trước là để cho hắn nhìn thấy bộ dạng cùng quẫn của mình mà tỉnh táo ngẩng đầu:
“Hoàng thượng!”
Lý Vân Thượng không để ý, đắm chìm trong hạnh phúc của riêng mình:
“Tiểu Văn, lại được gặp nàng rồi!”
“Ta tới để gặp Nguyệt Cơ.”
“Ta biết. Mặc kệ nàng có đồng ý thấy ta hay không nhưng ta có thể nhìn thấy nào là được rồi.”
Giọng hắn thâm tình vô cùng. Mục Tiểu Văn vốn quen nhìn cái vẻ trong trẻo lạnh lùng, không quan tâm tới nhân gian khói lửa của hắn nên không thể tưởng tượng được hắn lại có một hình tượng người nam nhân trưởng thành nóng cháy, chân tình thế này. Mặc dù trước kia từng beit qua nhưng vẫn thấy đó là. Thật không ngờ, đó không phải là cảm giác nhất thời xúc động, ngược lại mọi thứ day dứt, giằng co lâu tới vậy.
Tâm Mục Tiểu Văn có điểm run rẩy, nàng tránh cái nhìn chăm chú của hắn, đem ánh mắt hướng qua đầu vai hắn, miễn cưỡng nói bình tĩnh:
“Nguyệt Cơ nương nương đang chờ, Tiểu Văn xin cáo lui.” - Nói rồi nàng nhìn thoáng qua hắn.
Đi được vài bước cứng ngắc, nhớ câu hắn nói “tĩnh quan kỳ biến”, nghĩ muốn quay đầu hỏi lại cho rõ nhưng nhớ tới ánh mắt nóng rực kia thì nàng lại vội vàng đi tới phía trước.
Vào trong cung, cung nữ dẫn Mục Tiểu Văn đi vào rồi thông tri một tiếng. Nguyệt Cơ đưa lưng về phía nàng, nghe thấy tiếng thông báo lại không hề phản ứng. Mục Tiểu Văn ý bảo cung nữ đi xuống, chính mình đi lên:
“Nguyệt Cơ nương nương!”
Cơ thể Nguyệt Cơ khẽ run lên, chậm rãi xoay người lại.
Lâu rồi không gặp, nàng ta cũng tiều tụy đi nhiều. Trước kia là một khuôn mặt tươi đẹp như hoa nhưng giờ này lại có điểm khổ sở không nói nên lời khiến lòng người động. Giống như chưa từng biết qua Mục Tiểu Văn, nàng ta chỉ nhìn Mục Tiểu Văn, hơn nửa ngày không nói chuyện.
Mục Tiểu Văn đương nhiên biết oán muộn trong lòng nàng nhưng lại không muốn lùi bước, bình tĩnh đứng đó, đón nhận ánh mắt ai oán của nàng ta.
Hồi lâu Nguyệt Cơ mới bật ra một tiếng cười khổ:
“Uổng ta nghĩ rằng mình là người hiểu hoàng thượng nhất, không ngờ... đi qua đi lại thì cũng là ngươi chiếm được hoàng thượng. Văn nương nương, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ngươi đã làm như thế nào? Là sự si tình trước kia của ngươi đã động tới hoàng thượng sao?”
“... Trước kia ta vẫn không thể hiểu rõ, hoàng thượng rõ ràng đối với ta làm như không thấy rồi, vì sao lại muốn đem ta tiến cung? Bây giờ ta đã hiểu, dĩ nhiên là phòng ngự tâm ngươi sinh nghi! Từ xưa tới nay đều là nữ tử trong cung hao tâm tổn sức lấy lòng hoàng thượng, hôm nay vì muốn lấy lòng một người nữ tử mà không dám để cho nàng biết tâm ý của chính mình!... Văn nương nương, rốt cuộc thì ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì? Thực ra ngươi là ai hả?”
Mục Tiểu Văn biết nàng ta chỉ vì phát tiết chứ không phải vì muốn có một đáp án nào; bởi ậy nàng kiên nhẫn lắng nghe, đơn giản nghe nàng ta trút hết. Đồng thời nàng cũng tò mò, muốn biết rốt cuộc “tĩnh quan kỳ biến” có cái gì “biến”?
Tưởng tượng tới vẻ mặt ác liệt của Lý Vân Thượng khi nói những lời này, đột nhiên nàng cũng cảm giác được chính mình cũng biết thành ác liệt như hắn rồi. Trong tưởng tượng, Lý Vân Thượng hiện lên vẻ mặt ác liệt đúng là chuyện thú vị.
Hắn là đang thay nàng rửa hận hả? Hay là một thủ đoạn để tranh thủ hảo cảm của nàng?
Nguyệt Cơ miệng hé ra hợp lại tiếp tục ai oán, nhưng Mục Tiểu Văn lại hoàn toàn lơ đãng đi vào cõi thần tiên. Nàng rất muốn hỏi hắn, trước kia là gạt sao bây giờ lại đột nhiên thổ lộ như vây?
“... Văn nương nương, ngươi nói cho ta biết đi!” - Đột nhiên Nguyệt Cơ nắm chặt vai Mục Tiểu Văn, ánh mắt tuyệt vọng tới dọa người.
Mục Tiểu Vănlập tức phẩn ứng lại nhìn nàng ta, bất ngờ nhớ tới Thiên Hương ở thành Thiên Lạc.
Một năm ở thành Thiên Lạc kỳ thực vẫn sống trong nỗi nhớ thương Phương Mặc. Mặc dù “Vi tiếu đường” là do nàng nói ra, cũng làm không ít điều nhưng khiến nó đường hoàng, mở rộng kinh doanh chính là Thiên Hương. Cho nên khi nàng đi rồi, Vi tiếu đường vẫn phát triển tốt lắm, thậm chí còn có nhiều vật phẩm trang sức truyền tới tận kinh thành. Nhân vật trung tâm của Vi tiếu đường chính là Thiên Hương.
Mục Tiểu Văn nàng cứu Thiên Hương quả không sai, nhưng dựa vào chính bàn tay tài hoa của mình mà làm việc, nếu không phải dựa vào chính bản lãnh thật sự thì dù Thiên Hương có đi cùng nàng thì cũng không có cách nào lưu lại. Nhưng mà nàng đã để Thiên Hương ở lại. Một nữ nhân mạnh mẽ, dứt khoát như nàng ấy mới có thể đảm đương nổi việc kinh doanh của Tam vi tiếu đồng thời nàng ấy cũng sẽ chăm sóc được mọi người.
Thiên Hương khá giống với nv, dung mạo tương xứng, tính cách cũng khô luyện đồng dạng. Nhưng một người thì thề không muốn trở lại kỹ viện, còn một người thì rời xa kỹ viện như cá gặp Nguyệt Cơ, đi thẳng tới hoàng cung.
Nguyệt Cơ rõ ràng có thể nắm giữ được người của mình, có thể có được cuộc sống khá giả nhưng hết lần này tới lần khác nàng không chịu chấp nhận.
Mục Tiểu Văn nhịn không được mà hỏi:
“Vì rất thích hoàng thượng nên ngươi mới có thể là như vậy ư?”
Nguyệt Cơ thoáng run rẩy rồi trả lời chắc chắn:
“Đúng vậy, ta yêu người, ngươi không thể nào hiểu được ta yêu người như thế nào!”
Đúng, Mục Tiểu Văn gật đầu, Lý Vân Thượng đúng là một đại thánh tình. Nhìn hắn sao nghĩ được chuyện một vợ một chồng chứ! Bây giờ nàng không đồng tình với Nguyệt Cơ dùng chỉ một điểm, Nguyệt Cơ so với Thiên Hương còn kém xa nên không cách nào làm cho người ta kính trọng.
“Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào đây? Hôm nay gọi ta đến rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải chỉ để trút hết khổ sở và nước mắt chứ? Chuyện ta vào hoàng cung thì hoàng thượng cũng đã biết. Nếu ta có chuyện gì thì ngươi cũng thoát không khỏi liên quan.
Mục Tiểu Văn bình tĩnh vô cùng khiến Nguyệt Cơ sinh ra lửa giận bừng bừng. Nàng ta cắn răng trừng mắt nhìn Mục Tiểu Văn, chợt cười lạnh nói:
“Con chó bị dồn tới đường cùng cũng sẽ nhảy rào.” - Vừa nói nàng ta vừa xoay người rời đi.
Mục Tiểu Văn lắc đầu rồi cũng bước đi. Có chiêu gì cứ giở, nàng rất mong chờ.
Lúc trở về ngự hoa viên, trong lúc vô tình ngẩng đầu nàng nhìn thấy Lý Vân Thượng vẫn đứng ở chỗ cũ chờ. Thấy nàng đi tới, hắn vội vàng chạy lại, lo lắng đánh giá nàng từ trên xuống dưới sau đó thở phào một hơi.
Mục Tiểu Văn ngạc nhiên nói:
“Nếu lo lắng như vậy sao lại để mặc ta đi gặp nàng?” - Gặp mặt Nguyệt Cơ, cái vẻ khiếp sợ trước kia đã trở thành quá khứ, bây giờ nàng có thể bình tĩnh, đường đường chính chính mà đối diện với sự thật. Bởi vậy, khi nói chuyện với hắn cũng tự nhiên giống như một cặp vợ chồng đang bàn chuyện gia đình vậy. Nàng thật sự rất muốn bước tới, rất muốn hỏi hắn rốt cuộc yêu mình nhiều không, yêu thương mình như thế nào?
Lý Vân Thượng còn chưa lên tiếng thì Mục Tiểu Văn đã ngắt ngang:
“Có phải hoàng thượng có kế hoạch gì cần ta tham gia đúng không?”
Lời vừa nói ra thì Lý Vân Thượng liền bất an, lúng túng muốn giải thích nhưng lại khẩn trương tới mức không nói được lời nào.
Mục Tiểu Văn nhịn không được bật cười:
“Hoàng thượng không cần hoảng lên như vậy. Lợi dụng ta cũng không sao, có hoàng thượng bảo vệ ta rồi.”
Lý Vân Thượng trầm mặc hồi lâi mới cúi đầu nói:
“Nàng không quan tâm nên mới có thể bình tĩnh như vậy ư? Tiểu Văn, rốt cuộc thì nàng có đồng ý trở thành hoàng hậu của ta không?”
Hoàng hậu s
Dù sao cũng phải lập gia đình, trước mắt có một người nam nhân rất yêu mình, sao lại không muốn...
Mục Tiểu Văn chợt cười lớn:
“Được chứ!”
Gió cũng quên thổi mà ngừng lại, thời gian dài bùng nổ lên một phen rồi chìm vào yên tĩnh. Mục Tiểu Văn nghĩ thầm, lúc trước hắn dọa nàng một cú, hôm nay nàng cũng đã trả được đòn.
…
Trong khu vườn hoa nhỏ tại phủ tể tướng, Dực nhi nghe thấy tiếng kêu sợ hãi thét lên như muốn xuyên thấu cả bầu trời.
“Tiểu thư! Người có thể nào... có thể nào..” - liên tiếp mấy chữ “có thể nào” vọng ra, nhưng Dực nhi vẫn không thể nói hết câu hỏi.
Mục Tiểu Văn nhấp một ngụm trà:
“Sớm hay muộn cũng phải lập gia đình.”
“Nếu vậy... nếu vậy... nếu vậy... nếu vậy hoàng thượng nói như thế nào?”
“Sau hồi lâu mà hắn vẫn chưa có phản ứng nên ta đã trở về trước.”
Nhớ tới lúc đó Lý Vân Thượng thừ người ra, ánh mắt dại dại khiến Mục Tiểu Văn có cảm giác không nói nên lời. Có một người yêu mình như vậy, chỉ vì mình đáp ứng lời cầu hôn mà kinh ngạc đến ngây người, cảm iác hạnh phúc được coi trọng cứ thế lan dần khắp người nàng, ấm áo không thôi vây quanh lấy nàng.
Nàng không hề chuẩn bị mà quyết định ngang ngạnh nhưng tuyệt đối không hối hận, không sợ hãi, ngược lại có chút đắc ý. Nhìn hắn, nhìn Dực nhi, cả hai đều ngây ngốc y hệt nhau... tâm tình nàng thật sự rất tốt.
Không biết tiếp theo sẽ phải như thế nào đây?
Một lời nặng tựa ngàn cân, nói ra không thể rút lại, lúc này Mục Tiểu Văn mới nhận thức được uy lực của chính mình. Ngày hôm sau, chẳng những cha mẹ từ nơi sơn thủy hữu tình “xa xôi” trở về mà ngay cả đầu ngõ cuối hẻm cũng bàn tán đầy chuyện đại hôn của hoàng thương. Câu chuyện rất chi tiết, rất kỳ lạ khiến cho Mục Tiểu Văn dù đã sớm chuẩn bị tâm lý cũng nhịnkg được mà hoảng sợ.
Có hiệu suất thật, hiệu suất thật!
Cha mẹ trở về với bộ dáng hảo du ngoạn, Mục Tiểu Văn muốn hỏi chi tiết về chuyện Lý Vân Thượng “đuổi” nhị lão ra khỏi phủ tể tướng nhưng cũng chẳng tìm tòi thêm được gì. Trong phủ tể tướng với đốc độ sét đánh bắt tay vào công việc chuẩn bị cho hôn lễ. Sau đó còn cho người tức tốc tới thành Thiên Lạc báo với mọi người ở Vi tiếu đường.
Ngày thứ ba đã có tin từ trong hoàng cung truyền ra. Lan phi Nương Nương trước kia đã dùng không ít thủ đoạn độc ác hãm hại chính thê của nhị hoàng tử là Văn nương nương khiến dân chúng xôn xao. Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, vốn định trục xuất tới biên cương nhưng do được Văn nương nương thiện lương cầu tình nên chỉ đuổi ra khỏi hoàng cung, vĩnh viễn không được bước vào hoàng cung nửa bước.
Thế là trong lòng người dân thì Văn nương nương trước kia chính là chính thê của nhị hoàng tử sau đó nhảy vực tự vẫn. Về chuyện tại sao sống lại, tại sao được hoàng thượng sủng ái lần nữa thì không một ai biết đến và nghiễm nhiên trở thành một chuyện xưa truyền kỳ. Dân phong Lưu Vân quốc phát triển, đầu đường cuối hẻm lập tức truyền đi rất nhiều câu chuyện cũ, cơ bản đều là bi oán của một Văn nương nương si tình, bị nhân gian làm hại không thể gặp được hoàng thượng. Chờ tới khi chân tướng được làm rõ và công bố thì hoàng thược mới phát hiện mình yêu thương Văn nương nương nên lại một lần nữa phong nàng làm hoàng hậu, tiến hành nghi lễ rước nàng vào cung.
Câu chuyện này vừa che giấu chân tướng chuyện Lý Vân Thượng soán vị vừa thay Văn nương nương rửa sạch nỗi oan ức là một người độc ác xà hạt. Đồng thời, vì thay Lan phi Nương Nương cầu tình nên hình tượng Văn nương nương hiền lành, nhân đức trong lòng dân chúng lại càng to lớn thêm.
Còn Mục Tiểu Văn chưa hề làm một chuyện gì thì đang ngồi trong phòng, bị mấy chuyện biến hóa những ngày gần đây khiến ắt trừng lưỡi cứng, không biết nên khóc hay nên cười. Mọi thứ thay đổi quá nhanh, có cảm giác hoa mắt chóng mặt. Sau khi gửi một bức thư hỏi thăm Lý Vân Thượng xử lý Thạch Lan như thế nào thì nàng chỉ nhận được một lời hồi âm rất đơn giản và cũng là một sự dứt khoát mà nàng chưa bao giờ thấy qua ở hắn: từ nay về sau, ai dám thương tổn nàng thì trẫm sẽ đòi lại gấp mười lần.
Mục Tiểu Văn mơ mơ hồ hồ cũng hiểu được tính tình của hắn, một khi hắn tự xưng “Trẫm” thì tuyệt đối không có đường vãng hồi, lay chuyển. Biết hắn lạnh lùng, biết hắn bình thản, biết hắn yêu tới mức ngây dại, bây giờ thì lại biết thêm một cái tính cách kiên quyết, chắc chắn, không biết sau này còn phát hiện thêm một phần tính cách nào của hắn nữa. Nghĩ tới đây, nàng đã ý thức được rằng mình thật sự đang chuẩn bị làm đại hôn với hắn. Tùy tiện gật đầu một lần đã đem hai người trong kiếp này buộc chung cùng một chỗ.
Nhưng mà nàng vẫn không hối hận. Nói lại, tại sao nàng lại dễ dàng nhận lời không chút do dự như vậy? Đồng ý giống như một trò đùa nhưng đáy lòng lại không có lấy một điểm nghi ngờ. Nghĩ tới trước kia theo Phương Mặc, nhưng lại không có lấy một chút dễ dàng, thoải mái.
Phương Mặc... nhớ tới cái tên này, thâm tâm nàng vẫn thở dài một tiếng.
Rất nhanh sau đó Phương Mặc phái người đưa khẩu tín, nói là điều tra ra được chuyện Thạch Diêu đã làm, thực sự không thể để Sanh nhi lớn lên giống một người mẹ ác độc như vậy nên hắn đã biếm nàng ta thành tiểu thiếp, ột người nữ tử thiện lương, ôn nhu làm chính thất rồi giao Sanh nhi ra bên ngoài nuôi dưỡng.
Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng lại khiến cho tâm nàng thanh thản. Mục Tiểu Văn rất tán thành cách làm của Phương Mặc. Phương Mặc đã biết rõ Thạch Diêu là người như vậy thì chỉ em Thạch Diêu cho dù là thân phận thê thiếp thì cũng không thể gần gũi với Phương Mặc nữa rồi. Vốn là nên vui vẻ nhưng nàng vẫn cảm thấy bi ai. Nếu như nàng theo Phương Mặc, Phương Mặc cũng sẽ yêu nàng nhưng chỉ sợ nàng cũng phải nếp thử kinh nghiệm thê thiếp chi tranh. Chỉ cần mỗi người đều nói mình đã hoài thai hài tử thì Phương Mặc sẽ không cách nào bỏ mặc.
Dực nhi đẩy cửa tiến vào, nhẹ giọng gọi”
“Tiểu thư!”
Mục Tiểu Văn than khóc một tiếng, gục xuống bàn:
“Lại có chuyện gì sao?” - Mấy ngày nay cha mẹ cái gì cũng sai cầm tới đây tham khảo ý kiến của nàng, đầu nàng đã muốn nổ tung rồi. Nàng muốn yên tĩnh mà đọc thư, im lặng mà suy nghĩ cũng không được hả?
Dực nhi đáp
“Là thư của Hạ Huân vương gia!”
“Ồ!” - Tinh thần Mục Tiểu Văn tỉnh táo hơn chút. - “Đọc đi.”
Chỉ có một câu nói rất đơn giản: vấn đề kia không cần trả lời nữa rồi!
Không cần trả lời sao? Ừm, dù sao nàng cũng không biết trả lời như thế nào.
“Trả lời lại thế nào ạ?”
“Nói là ta đã nhận được rồi.”
“Chỉ như vậy thôi ạ?”
“Ừ!”
Dực nhi trêu ghẹo nói:
“Rốt cuộc thì tiểu thư cũng định hạ tâm lại rồi. Hoàng thượng thật có phúc. Đúng rồi, tiểu thư có muốn nhìn thấy hoàng thượng không? Ba ngày sau mới đại hôn, hôm nay không gặp hoàng thượng thì phải đợi tới ngày thành hôn kia.”
“Nếu vậy để ngày cưới gặp nhau cũng được.” - Mấy ngày nay cứ như ngồi trên xe ngựa chạy rong ruổi, bây giờ có thể dừng lại nên nghỉ ngơi tốt một chút.
Đáng tiếc... ông trời không có cho lòng người được toại nguyện. Mới vừa nằm xuống thì Dực nhi vội chạy vào báo:
“Tiểu thư, tiểu thư... Khinh Phong công tử đang xông vào!”
Mục Tiểu Văn vừa nghe thấy vậy lập tức xuống giường. Với tính cách của hắn thì nói không chừng sẽ xông vào khuê phòng này ấy chứ. Nếu đã đáp ứng hôn sự của Lý Vân Thượng, theo lễ tiết thì không thể để cho hắn làm loạn lên được nữa.
Mới vừa mở cánh cửa thì Khinh Phong cũng lập tức xông tới, hai người đụng phải rồi cùng thụt lùi về sau từng bước, cùng chau mày. Mục Tiểu Văn nhe răng, xoa xoa cánh tay:
“ Khinh Phong công tử, có chuyện gì mà cấp bách như vậy?”
Khinh Phong trừng mắt nhìn nàng, hé ra khuôn mặt tinh xảo đã đỏ bừng bừng; hồi lâu mới cắn răng nói:
“Lần trước ngươi vô lễ với ta, lần này ta đến là muốn cho ngươi biết, ngươi đối đãi với vua của một nước như vậy sẽ có hậu quả khôn lường!”
Lúc này Mục Tiểu Văn mới nhìn tới người đi theo sau hắn. Thanh Y mặt không thay đổi đứng bên cạnh và bên cạnh có rất nhiều hắc y nhân bịt mặt. Nàng thầm nghĩ hắn là cái gì mà dám công khai thế này. Trong phủ tể tướng, một quân chủ của một nước khác mang theo người xông tới, không sợ chuyện này sẽ khơi mào chiến tranh ư? Mặc dù tính tình của hắn có âm lãnh táo bạo nhưng là vua của một nước, tính cách hắn hẳn phải trầm ổn, bình tĩnh nếu không thì ngôi vị hoàng đế cũng chẳng tới lượt hắn đoạt lấy. Mục Tiểu Văn quả thực hoài nghi hắn đang phải chịu một sự kích động gì mà ghê gớm vậy?!
Cứ như một trò đùa vậy, dù có muốn suy nghĩ nghiêm túc thì cũng không nghiêm túc nổi.
Thực ra thì hắn đang chịu sự kích động gì đây.
Mục Tiểu Văn len lén cười, có chủ ý. Ngươi đã muốn chơi đùa thì ta đây đùa với ngươi một chút.
Nàng trước tiên mở tròn hai mắt, sau đó mím chặt môi không lên tiếng. Hồi lâu sau nàng mới cúi đầu nói:
“Ta đã tùy tiện rồi. Đại khái là vì hình ảnh một Khinh huynh cứ ám ảnh trong lòng ta cho nên dù trải qua nhiều chuyện như vậy, ta bất giác coi ngươi trở thành hắn. Bởi vì hắn không trách ta cho nên ta mới làm càn như vậy... nhưng mà... hải làm sao mới được chứ?” - Nàng ngẩng đầu, cười nhìn hắn. - “Thật đa tạ ngươi đã nhắc nhở ta. Sau này ta sẽ rút kinh nghiệm, nhất định sẽ cung kính đối với ngươi. Nhưng mà bây giờ ta có việc cần xử lý, truớc tiên xin cáo lui. Mong Quý công tử thứ tội!” - Nói xong, nàng thi lễ rồi quay người bỏ đi.
Đi được vài bước, mặt nhăn mày cau, nàng chợt phát hiện thì ra nàng không sợ Khinh Phong chút nào. Lại giải khai được khúc mắc với một người, nàng cảm thấy trên người nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Cơn giận của Khinh Phong tán đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó là bộ dạng trừng mắt cứng lưỡi bất động. Đợi tới khi nàng đi xa thì hắn mới tỉnh khỏi cơn. Một cơn ảo não bất chợt ùa đến, hắn xoay người mở miệng mắng to:
“Cút hết cho ta!”
Ngay sau đó, hắn vội vàng đuổi theo, ôm chặt lấy cánh tay Mục Tiểu Văn, sốt ruột gọi:
“Mục... Mục đệ!”
Mục Tiểu Văn quay người lại:
“Hửm!?”
Khinh Phong đỏ ửng mặt:
“Ngươi theo ta về Thương quốc đi!”
Cái gì? Trong miệng Mục Tiểu Văn như bị nghẹn nguyên một quả trứng gà. Lại đang đùa cái quỷ gì vậy?
“Tại sao lại muốn ta quay về Thương quốc với ngươi?”
“Bởi vì ngươi là Mục đệ của ta!”
“Đối với ngươi không lâu nữa người đó sẽ trở thành hoàng hậu nương nương của Lưu Vân quốc.”
Nhất thời không khí ngưng trệ, vẻ mặt ửng đỏ của Khinh Phong biến mất sạch sẽ, sắc mặt hắn âm trầm xuống, thanh âm cũng lạnh lẽo:
“Ngươi phải theo ta quay về Thương quốc!”
Mục Tiểu Văn nghi hoặc:
“Rốt cuộc là tại sao?”
Khinh Phong cười lạnh một tiếng:
“Vì ngươi là người âm hiểm xảo trá, từng lừa gạt ta, lại lừa lấy Táng hoa hành của ta, sao ta có thể bỏ qua cho ngươi chứ? Ngươi còn thường xuyên lui tới ở Linh Độ thuộc Thương quốc ta, ai mà biết ngươi có âm mưu gì chứ?!”
!!!
Mục Tiểu Văn bạo khởi gân xanh. Nàng thu hồi câu nói “giả khúc mắc” khi nãy. Nếu hắn ngây thơ như vậy thì nàng cũng phải nhiệt tình đón tiếp, chăm sóc mới được! Nàng chăm chăm nhìn Khinh Phong một hồi, cũng cười lạnh một tiếng, gạt tay hắn ra, xoay người bỏ đi.
Khinh Phong run người thật lâu, cuối cùng không cam lòng yếu thế nên cũng phất tay áo rời đi. (chúa ơi, ku này trẻ con hóa hay sao ấy.. quá mức..^^). Trong cơn gió đầu thu, hoa phục màu tím than nhẹ nhàng lay động giống như một thân ảnh mờ ảo đang chuyển mình trong mây. Xa xa nhìn lại, vốn là một công tử phiêu dật, tinh xảo, vốn là một hoàng thượng cao cao tại thượng không thể nào chạm tới. Chỉ là, đáy lòng hắn giống như có thứ gì đó nổ tung, so với lúc nghe được tin nàng phải lập gia đình thì càng làm cho lòng khó chịu hơn.
Hắn chợt nhớ tới ý niệm trong đầu trước kia thật lâu, đã từng có nghĩ qua muốn cầu hôn nàng. Khi đó Lý Vân Thượng chưa từng liếc mắt nhìn nàng. Nếu như lúc ấy hành động thì có phải mọi chuyện đã khác đi không?
Sắc mặt xanh mét, đáy lòng hắn như có thứ gì đó tuôn ra. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn nắm chặt bàn tay lại, hừ lạnh một tiếng. Cùng lắm thì không gặp, vĩnh viễn không gặp, có gì đặc biệt hơn người chứ? Ngươi khinh thường nói chuyện với ta thì ta cũng vậy.
Ngày hôm sau, Mục Tiểu Văn nhận được tin tức của Khinh Phong trở về nước. Cũng không phải do hắn trực tiếp nói mà là do Lý Vân Thượng nói cho nàng biết. Nói cách khác, Khinh Phong ngay cả một tiếng cáo từ cũng không thèm nói, cũng chẳng thèm tham gia đại hôn của nàng, cứ thế trở về nước.
Dực nhi có điểm lo lắng:
“Tiểu thư, có phải người đã làm cho Khinh Phong công tử tức giận rồi ko?”
Không theo hắn về Thương quốc nên khiến hắn tức giận? Nếu vậy thì nàng cũng không có cách nào khác. Mục Tiểu Văn hướng tới Dực nhi cười trấn an:
“Không có chuyện gì đâu.”
Sau đó đúng là nàng được nghỉ ngơi thực sự. Mấy ngày nay nàng cứ như đang nằm mơ vậy. Có chuyện Thạch Lan làm cảnh cáo, Mục Tiểu Văn cũng không lo lắng Nguyệt Cơ sẽ làm cái chuyện “cùng đường thì chó cũng vượt rào”, dù sao cứ để hắn giải quyết hết đi.
Oài, thuận miệng đáp ứng hôn sự với hắn thực cũng có nhiều thứ tốt lắm, đáy lòng không có lấy một điểm kháng cự.
Tại sao vậy?
Chẳng lẽ... chẳng lẽ tận sâu trong lòng nàng thực sự đã chờ mong đến ngày này ư?
Mục Tiểu Văn khó có thể tin, trong bóng tối mở tròn hai mắt rồi cũng nhanh ngủ thiếp đi. Cố chấp vẫn chưa muốn thừa nhận!