Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

chương 1623

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại là đồ hèn nhát.

Sờ Trần khẽ nhấc lên, chợt thản nhiên nói: “Ngươi thật sự là vì Bạch Khâm Trì phái Bắc Đẩu mà đến?”

Bạch Tiêu Vân vội vàng gật đầu: “Không sai, ta vẫn luôn bế quan, mấy ngày trước Bạch Khâm Trì tìm được ta, nói với ta chuyện này, hôm nay vừa lúc nghe nói ngươi đi tới kinh thành, cho nên…” Bạch Tiêu Vân cúi đầu: “Ta thật sự biết sai rồi.”

Tầm mắt Sở Trần lạnh lùng híp lại, một cước đạp ra ngoài, Bạch Tiêu Vân làn ra một đoạn.

“Bạch Khâm Trì phái Bắc Đẩu.” Sở Trần thần sắc lạnh lùng: “Ngay cả Mộ Dung Thần Hồng phái Bắc Đẩu nhìn thấy ta cũng phải cúi đầu, chỉ là một Bạch Khâm Trì, còn dám tìm ngươi, cho ngươi đến đối phó ta?”

Thân hình Bạch Tiêu Vân run rẩy.

Mộ Dung Thần Hồng, đỏ chính là chưởng môn phái Bắc Đẩu.

Nhưng mà, không phải hắn đã mất tích ở vung biển rồi

sao?

Bạch Tiêu Vân lúc này mới ý thức được, khoảng thời gian mình bế quan, giới võ giả, chỉ sợ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hắn đứng thứ ba thiên hạ, cũng chưa chắc bảo vệ được.

Bạch Tiêu Vân ngã ngồi trên mặt đất.

“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Sở Trần mở miệng.

Bạch Tiêu Vân hít sâu một hơi, đối mặt với cường giả như vậy, hắn không cần phải giãy dụa nữa.

“Là Văn Phạm Tinh bảo cho ta đến.” Bạch Tiêu Vân trầm giọng nói: “Tiên Thảo Đường là sản nghiệp của Vàn gia, mà ta vẫn mượn dược vật của Tiên Thảo Đường đến tu luyện, nhận ân tình của Ván gia, cho nên, ngày hôm nay Văn Phạm Tinh nhiều lần chịu thất bại, liền mời ta ra tay…”

Kết quả là, vẫn là tiếp tục thất vọng.

“Ván Phạm Tinh?” Sở Trần hồi tưởng lại một chút, cũng nhớ tới, phú nhị đại của Câu lạc bộ siêu xe.

Khó trách hồm nay có cảnh Câu lạc bộ siêu xe bao vây

khách sạn Sơ Hối.

Sở Trần suy nghĩ một chút, nhất thời hiểu được toàn bộ sự tình.

Tiên Thảo Đường, Văn gia.

Sở Trần cũng không đề vào mắt.

Huống chi, đêm nay qua đi, bất kỳ thế lực nào ở kinh thành muốn đối phó Bắc Trần, cũng phải suy nghĩ một chút náng lực của mấy vị lão nhân kia.

Đây cũng là nguyên nhân Bối Uyển Thanh mời mấy vị lão nhân kia cùng tham dự tiệc.

Đương nhiên, bản thân Bối Uyển Thanh cũng đại diện cho một thế lực cực kỳ cường đại.

Ánh mắt Sở Trần nhìn về phía Bạch Tiêu Vân.

Khuôn mặt Bạch Tiêu Vân kinh hoàng, nội tâm thấp thỏm, chờ đợi Sở Trần xử lý.

“Niệm tình ngươi hơn nửa đời học võ không dễ dàng, ta cho ngươi một cơ hội chuộc tội.” Sở Trần nhàn nhạt mở miệng nói: “Ngươi nghe nói qua chuyện chim lạ ở Ấn quốc

chưa?”

Vẻ mặt Bạch Tiêu Vân mờ mịt.

Sờ Trần rốt cục hiểu được, lão gia hỏa này vì sao dám lúc này còn đến khiêu khích anh, tin tức cũng quá lạc hậu đi.

Sở Trần hai tay chắp sau lưng: “Ngươi thu được truyền thừa cường giả thời đại võ giả cổ, chính là bởi vì linh khí toàn cầu tô phục, rất nhiều thứ thời đại võ giả cồ ẩn giấu đều xuất hiện, mà bởi vậy người được lợi, không chỉ là nhân loại, còn có các chủng tộc còn lại, chuyện chim lạ Án quốc, chính là một trường họp điến hình.”

“Bầy chim lạ An quốc bạo động, tạo thành không ít thương vong, nhưng Án quốc lại tồ chức lực lượng, đuổi chim lạ

đến biên giới… Nếu không có gì bất ngờ, qua vài ngày nữa, chim lạ An quốc sẽ đi tới biên giới giữa An quốc và Trung Quốc.” Sỏ’ Trần nói: “Nếu ngươi có thể ngăn trở những chim lạ này, không vào lãnh thồ Trung Quốc nửa bước, chính là công lao to lớn.”

Bạch Tiêu Vân thần sắc toát ra chấn động, một lúc lâu sau, nặng nề gật đầu: “Ta lập tức khởi hành.”

Hắn cũng không có mặt mũi đi gặp Lại Văn Phạm Tinh nữa.

“Khi ngươi đến biên giới, liên lạc với một người.” Sở Trần nói phương thức liên lạc của Giang Ánh Đào nói cho Bạch Tiêu Vân: “Tất cả hành động của ngươi ỏ’ biên giới, liền do người này điều phối, Bạch lão tiên sinh, có một câu, ngươi chắc hẳn cũng đã nghe qua. Hiệp chi đại giả, vì nước vì dân, võ giả chúng ta, hy vọng có thể dùng một thân tuyệt học, ở vị trí thích hợp, ta chờ mong nhìn thấy Bạch lão tiên sinh ở trên chiến trường biên giới, tỏa sáng rực rỡ. Ta chờ mong qua vài ngày biên giới sẽ truyền đến tin tức, có một vị Bạch đại hiệp, ở biên giới, đại sát tứ phương, đánh lui chim lạ An quốc, dương oai Châu Á!”

Bạch Tiêu Vân thần sắc nghiêm trang, hắn đứng lên, cúi đầu thật sâu Sò’ Trần.

Hắn cả đời này, truy đuổi con đường võ giả.

Nhưng ngoại trừ trở nên mạnh mẽ hơn ra, hắn không cảm giác được mình còn có mục tiêu gì nữa.

Sở Trần cho hắn cơ hội chuộc tội, khiến Bạch Tiêu Vân cỏ loại cảm giác trong nháy mắt tìm được mục tiêu nhân sinh.

Truyện Chữ Hay