Yên Ngọc nhẹ giọng nói: “Nô tỳ đã an bài người đi liên hệ với Thụy Thân vương, ngài ấy đã đi Ô Mông quốc, nay phái người truyền tin tức trở về, muốn nô tỳ nói cho Hoàng Thượng là Ô Mông quốc quả thật có loại dược có thể làm cho người ta mất trí nhớ. Hơn nữa, tình trạng của lão Thái hậu nương nương cũng có khả năng là bị người hạ một loại dược có thể làm cho thần kinh xuất hiện thác loạn. Nhưng loại dược này chỉ có người trong hoàng tộc Ô Mông quốc mới có được, lại là loại dược gần đây mới xuất hiện, chỉ sợ là trong tay Lệ phi nương nương cũng không có. Thụy Thân vương hoài nghi có khả năng liên quan đến tướng quốc Ô Mông quốc, hoặc là nói, có liên quan đến Mộ Dung Thanh Lương lúc đó. Thụy Thân vương dặn Hoàng Thượng nhất định phải cẩn thận hành động của lão Thái hậu nương nương, nếu thuốc này ở trong tay lão Thái hậu nương nương chỉ sợ sẽ làm tổn hại đến Mộ Dung phi, bảo ngài nhất định phải cẩn thận một chút.”
Tư Mã Nhuệ trầm ngâm không nói.
“Nô tỳ biết Hoàng Thượng đau lòng Mộ Dung phi, đã nhiều ngày cũng cố nén không đi thăm Mộ Dung phi, nhưng nay Vương Bảo luôn theo dõi Hoàng Thượng một tấc cũng không rời, nếu Hoàng Thượng có hành động khác thường nào để rơi vào tai lão Thái hậu nương nương, thật sự là sợ sẽ gây họa cho Mộ Dung phi.” Yên Ngọc nhẹ giọng nói, “Hơn nữa Thụy Thân vương cũng nói, tuy rằng Lệ phi nương nương có khả năng đã động tay động chân trong thuốc, làm cho ngài có thể ở tình huống đặc thù nào đó mà nhớ lại Mộ Dung phi, nhưng dù sao vẫn còn cần dùng dược điều chỉnh để có thể khôi phục tất cả trí nhớ nhanh nhất. Hoàng Thượng, ngài vẫn là nên tạm thời nhẫn nhịn đi. Dù sao Lệ phi nương nương cũng đã dặn nô tỳ, nàng từng nói qua với nô tỳ, Hoàng Thượng chỉ sợ là quên đi khổ mà nhớ rõ cũng khổ, nô tỳ lúc ấy ngu dốt không rõ, nay nghĩ lại hẳn là ý tứ này.”
Tư Mã Nhuệ khe khẽ thở dài, khoát tay áo, nhẹ giọng nói: “Đi xuống đi.”
Lúc này, Tiểu Đức tử dẫn Xuân Liễu đi đến.
Xuân Liễu thấy hắn, cung kính thi lễ nói: “Xuân Liễu gặp qua Hoàng Thượng, Xuân Liễu phụng sự phân phó của Mộ Dung phi cố ý đến thỉnh Hoàng Thượng đi Mẫn Phong cư nếm thử bánh sủi cảo Mộ Dung phi tự tay làm.”
Tư Mã Nhuệ mỉm cười, nói: “Được, ta đi ngay.”
Chưa hết thời gian uống một chén trà Tư Mã Nhuệ đã đội mưa mà đến. Đi vào trong phòng, hàn ý bị nhốt lại ngoài cửa, nhìn Mộ Dung Phong mỹ nhân như ngọc lẳng lặng ngồi dưới ánh nến, xinh đẹp làm cho người ta say lòng. Tóc đen xõa xuống, tố y đạm bạc làm ẩn hiện thân thể mảnh mai, trong mi mắt ẩn ẩn ôn nhu, im lặng nhìn Tư Mã Nhuệ cười yếu ớt.
“Phong nhi…” Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng gọi, giang hai cánh tay.
Mộ Dung Phong lẳng lặng tiêu sái đến gần, tựa vào trong lòng Tư Mã Nhuệ, nước mắt lặng lẽ chảy ra, không chịu ngẩng đầu, giống như muốn đem toàn bộ thân thể đều tiến vào vòng ôm ấp ấm áp này, không bao giờ rời đi nữa, mặc kệ về sau sẽ như thế nào thời gian liền dừng ở giờ khắc này là tốt rồi.
“Làm sao vậy?” Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng hỏi.
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng lắc đầu, không chịu mở miệng.
Nam nhân này đã in sâu ở trong lòng chính mình như thế, vì hắn mà tình nguyện buông tha cho tất cả những gì của Bạch Mẫn: tình thân, tình yêu, tình bạn…. Hết thảy cũng không cần chỉ là vì hắn, nay hắn ở ngay tại trước mặt chính mình, ôm lấy chính mình, vì sao trong lòng lại tràn đầy chua xót như vậy? Nếu sớm biết hôm nay như thế, nên ở thời điểm lần đầu tiên thấy hắn liền toàn tâm toàn ý đi trả giá, miễn cho lưu lại một chút tiếc nuối.
“Tư Mã Nhuệ, ta muốn chàng yêu ta, ở thời điểm có thể yêu ta hãy thật yêu ta, yêu đến mức ta không bao giờ rời đi nữa, rốt cuộc luyến tiếc rời xa chàng.” Mộ Dung Phong nhẹ nhàng nói, nghe được rõ ràng tiếng tim đập của Tư Mã Nhuệ.
“Ta sẽ, ta sẽ vĩnh viễn yêu nàng từng phút giây.” Tư Mã Nhuệ ôn nhu nâng mặt Mộ Dung Phong lên, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt cùng bất lực kia khiến trong lòng hắn đau, nhìn đến nói không ra lời, nữ tử này đã xâm nhập vào sinh mệnh chính mình như thế, nếu mất đi nàng thì chính mình sẽ ra sao đây? Hắn nhất định sẽ không để cho nàng chịu một chút ủy khuất nào!
Xuân Liễu lặng lẽ đóng cửa lại, đứng ở cửa mà lệ rơi thành hàng.
Tiểu Đức tử im lặng đứng ở trong bóng đêm, tự mình lừa chính mình rằng lệ trên mặt này chính là do nước mưa làm ướt mặt mà thôi, ở hoàng cung không thể nói đến chân tình, có chân tình chẳng khác nào lựa chọn một con đường không thể quay về, nhưng nhìn Hoàng Thượng cùng Mộ Dung Phong, hắn cảm thấy cho dù là đường không về được thì như thế nào?
Đêm nay Tư Mã Nhuệ không đi, hắn không nỡ rời đi, dù biết sự tình sẽ rất khó giải quyết nhưng hắn không sợ, bất luận xảy ra chuyện gì hắn nhất định có thể giải quyết, chỉ cần không xúc phạm tới Mộ Dung Phong là tốt rồi. Nếu nhất định phải đối đầu cùng tổ mẫu cũng không sao, cùng lắm thì đó nguyên bản mới là tính tình của chính mình, trước kia không phải thường xuyên bởi vì ý kiến bất đồng mà giận dỗi với tổ mẫu sao.
Làm Hoàng Thượng có gì sung sướng? Kỳ thật Hoàng Thượng là một lựa chọn nhàm chán nhất, hắn thà rằng làm một người tản mạn cũng không nguyện ý làm cái gì mà Hoàng Thượng, mỗi ngày xử lý nhiều chính sự như vậy, giao tiếp cùng người nhiều như vậy, lo lắng cố sức thật sự là không thú vị!
Hơn nữa, cho dù tổ mẫu muốn đả thương Phong nhi, nhưng nếu có hắn luôn luôn bên cạnh thì tổ mẫu tuyệt đối không có gan dám làm gì Phong nhi! Hắn không muốn chính mình ở Hợp Ý Uyển nhớ tới Phong nhi đến nước mắt thấm ướt khăn, còn Phong nhi ở trong lãnh cung một mình không ngủ được! Mặc kệ sẽ như thế nào, chuyện gì có thể làm cho Tư Mã Nhuệ hắn thay đổi?!
Hoàng cung là một nơi không có bí mật, chuyện Hoàng Thượng tối hôm qua ngủ lại Mẫn Phong cư ở buổi chiều ngày hôm sau đã rơi vào lỗ tai lão Thái hậu, lãnh cung kia cũng không phải một nơi sẽ làm người ta chú ý, nhưng người trong đó lại là Mộ Dung Phong.
Lão Thái hậu có thể làm cho Hoàng Thượng quên Mộ Dung Phong, nhưng không thể làm cho tất cả mọi người quên đi sự tồn tại của Mộ Dung Phong, tất cả mọi người đều biết, chỗ đó tuy rằng là lãnh cung, nhưng bên trong lại là một vị phi tử Hoàng Thượng sủng ái nhất. Cho nên, ngược lại chọc người chú ý.
Lão Thái hậu không dám tin tưởng, có một loại cảm giác bị lường gạt. Lập tức phân phó người đi đem Lệ phi mang đến.
Thị vệ gõ cửa nửa ngày vẫn không thấy Lệ phi mở cửa, chỉ đành phải phá cửa ra.
Lệ phi lẳng lặng nằm ở trên giường, thân thể cùng dung nhan vẫn như khi còn sống. Chính là hai mắt nhắm chặt, im lặng không nói.
Thị vệ hoang mang rối loạn chạy về bẩm báo với lão Thái hậu: “Lão Thái hậu nương nương, Lệ phi nương nương…nàng…nàng uống thuốc tự sát!”
Chén trà trong tay lão Thái hậu rơi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn thị vệ nửa ngày không lên tiếng. Qua hơn nửa ngày mới chậm rãi nói: “Nàng có để lại cái gì không?”
“Chỉ để lại một phong thư.” Thị vệ run rẩy trình lên.
Lão Thái hậu run run mở bức thư ra, ngơ ngác nhìn những dòng chữ trong thư.
“Lão Thái hậu nương nương, xin tha thứ cho Nhã Lệ đi không từ giã. Nhã Lệ thật sự không tình nguyện giúp ngài, Nhã Lệ biết nếu có một ngày Hoàng Thượng lại yêu thương Mộ Dung Phong, ngài vẫn nghĩ sẽ bảo Nhã Lệ giúp ngài, nhưng mà lúc này đây, Nhã Lệ đã không còn biện pháp. Ở trước mặt cảm tình, uy lực của loại dược gì cũng đều là nhỏ, nếu trong lòng đã có dấu vết, trừ phi không còn trái tim nữa, nếu không dấu vết kia sẽ vĩnh viễn ở đó, đời đời kiếp kiếp đều ở đó, thời gian dài như thế nào cũng không làm phai mờ được, dùng biện pháp như thế nào cũng không ngăn trở được. Xin lão Thái hậu nương nương niệm tình Nhã Lệ đã từng giúp ngài mà cho thi thể Nhã Lệ có thể về quê cũ, cũng coi như có thể làm cho ta an tâm rời đi. Nhã Lệ kính thư.”
Lão Thái hậu không có hé răng, chính là ngơ ngác nhìn những dòng chữ mà ngẩn người.