Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

chương 180: 180

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Phong nhi, thực xin lỗi.” Tư Mã Nhuệ lúc này mới quay đầu nhìn Mộ Dung Phong, mỉm cười nói, “Vừa rồi có phải đã làm nàng sợ hay không, nhìn bộ dáng nàng khổ sở trẫm…ta thiếu chút nữa không nhịn được, lần này ta sẽ giải thích rõ ràng cho nàng.”

Mộ Dung Phong cảm thấy chính mình thực mơ hồ, người này sao lại như thế? Một hồi lạnh một hồi nóng, thực cho rằng chính mình có lực tiếp nhận siêu cường sao?

“Thực tức giận sao?” Tư Mã Nhuệ mỉm cười đến gần Mộ Dung Phong, nhìn nàng, nhìn thấy trong mắt tất cả đều là lệ, chính là vẫn đang cười, “Ta đến là phải cám ơn Mạnh Uyển Lộ, nếu không phải nàng ta làm cho Hạ Hà đánh nàng, ta còn không có khả năng nhớ lại.”

Mộ Dung Phong khó hiểu, nhìn Tư Mã Nhuệ, trong đầu tất cả đều là trống rỗng.

“Máu trên người nàng kích thích ta, khiến ta nhớ lại những chuyện ta bị người khác cố ý che dấu.” Tư Mã Nhuệ mỉm cười nói, “Chính là lúc này không thể nói rõ ràng tình hình cụ thể bên trong với nàng, nhưng Phong nhi, ta cam đoan đây là lần cuối cùng, sẽ không có lần thứ hai nữa.”

“Ta vẫn còn không rõ.” Mộ Dung Phong khó hiểu nói.

“Nàng không cần hiểu, về sau tự nhiên ta sẽ giải thích cho nàng nghe.” Tư Mã Nhuệ tươi cười nói, sau đó lấy ra một vật đưa cho Mộ Dung Phong, “Còn nhớ tấm ngọc bài kia không?”

Mộ Dung Phong gật gật đầu: “Đó là vật phẩm của vị Hoàng hậu đầu tiên của Đại Hưng vương triều, chàng từng nhắc qua với ta, nên ta tự nhiên là nhớ rõ. Đây là cái gì?” Nàng nhìn vật đặt ở trong tay Tư Mã Nhuệ, vẻ mặt có chút mờ mịt.

“Đây là do ở trong khoảng thời gian này không thể tới đây thăm nàng, cảm xúc của ta có chút kích động, có một lần không cẩn thận đem nó đánh vỡ mất, vì thế liền đem các mảnh nhỏ mài thành từng khối đá nhỏ, xâu thành một cái dây xích tay để tặng cho nàng, tất cả những hòn đá này đều là ta tự mình mài từng chút một mà ra, có đẹp không?” Tư Mã Nhuệ mỉm cười nói.

Trong khoảng thời gian này, nhiều lần cùng Yên Ngọc tán gẫu về Mộ Dung Phong, những chuyện trong trí nhớ cứ từng chút từng chút trở lại trong đầu, trở lại sinh mệnh của hắn, hắn rốt cục cũng nhớ lại Mộ Dung Phong, nhớ lại người mà cơ hồ là nữ tử quan trọng nhất trong cuộc đời hắn. Nữ tử mà hắn lạnh lùng như bây giờ đang vô tình thương tổn.

Mộ Dung Phong ngơ ngác nhìn dây xích tay kia, đột nhiên rơi lệ, một ý niệm trong đầu đột nhiên xuất hiện, nàng rốt cục đã biết kiếp số của chính mình tại Đại Hưng vương triều là cái gì, khó trách lão nam nhân gầy kia lại nói như vậy, hắn nói, đó là một kiếp mà nàng không có khả năng chống đỡ!

Dây xích tay kia chính là cái dây xích tay có những tảng đá màu đen thoạt nhìn rất bình thường mà trước kia lão khất cái ở trên đường đã đưa cho nàng.

Dây xích tay này rơi xuống thời gian mấy ngàn năm, sau đó triệu hồi nàng trở về, nàng đã làm thất lạc dây xích tay này, nói cách khác, nàng cuối cùng cũng không thể sống đến bạc đầu cùng Tư Mã Nhuệ, nếu không dây xích tay này căn bản sẽ không xuất hiện!

Hiện tại nó xuất hiện, chính là muốn nói, lần gặp nhau cuối cùng của nàng cùng Tư Mã Nhuệ đã không còn xa nữa.

Nàng đột nhiên khóc, khóc thương tâm không thôi, vì sao lại như vậy?

“Phong nhi, nàng làm sao vậy?” Tư Mã Nhuệ bất an hỏi.

Mộ Dung Phong không ngừng lắc đầu, rưng rưng nước mắt, lại không biết nói cái gì mới tốt, chỉ có thể rơi lệ mang theo ý cười nhìn Tư Mã Nhuệ: “Phong nhi thật sự là không nỡ rời xa chàng.”

“Ta khi nào thì nói muốn nàng rời đi?” Tư Mã Nhuệ mỉm cười, sủng nịch nói, “Mọi chuyện ta sẽ xử lý, bất luận khó khăn cỡ nào ta đều có thể đối mặt, nàng chỉ cần chờ đợi là tốt rồi. Chúng ta nhất định sẽ được ở bên nhau cả đời.”

Trong lòng Mộ Dung Phong đột nhiên hiểu được, đây là kiếp số của chính mình, chính là ly biệt. Nàng không phải một người xâm nhập vào đây, nàng chính là bị một phần cảm tình triệu hồi trở về, đoạn cảm tình này trong nàng chưa bao giờ là từ bên ngoài đến, nhưng mà nàng lại nhất định chỉ là đi ngang qua.

“Hoàng Thượng, lão Thái hậu nương nương đến đây, đã gần đến nơi rồi, là Yên Ngọc cô nương đi trước một bước tới thông báo, nàng nói Vương Bảo đi đến chỗ lão Thái hậu nương nương, lão Thái hậu nương nương mang theo một người tới chỗ này, làm sao bây giờ?” Tiểu Đức tử bất an hỏi.

Tư Mã Nhuệ lẳng lặng đứng, nghe được bên ngoài có người gõ cửa, thanh âm của Xuân Liễu rõ ràng truyền vào, hỏi: “Ai vậy?”

“Mở cửa, là lão Thái hậu nương nương.” Là thanh âm của Tiểu An tử.

“Được, ta ra ngay.” Xuân Liễu vẫn trả lời rõ ràng như cũ.

Lão Thái hậu nương nương đi đến, nhìn nhìn trong phòng, trừ bỏ Mộ Dung Phong cùng Xuân Liễu không còn ai khác. Nàng cố ý giả làm không biết hỏi: “Chỉ có hai người các ngươi sao?”

Mộ Dung Phong gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại thì đúng vậy, vừa rồi Hoàng Thượng đã tới nhưng chỉ dừng lại một chút rồi đi. Lão Thái hậu nương nương, ngài có việc gì sao?”

Lão Thái hậu nương nương vừa lòng gật gật đầu, nói: “Con nói như vậy tổ mẫu thực cũng không nghi ngờ con có chuyện gì gạt tổ mẫu. Đến đây gặp vị đại sư này.”

Một người trung niên nho nhã im lặng đứng, ánh mắt lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phong.

“Hắn là một cao nhân, năm đó hắn từng nói qua con không có việc gì, nhất định sẽ trở về. Nay, tổ mẫu mời hắn đến xem hậu vận về sau cho con.” Lão Thái hậu chậm rãi nói.

Mộ Dung Phong mỉm cười nhìn vị nam tử trung niên này, nàng từng nghĩ muốn gặp cao nhân này, nay nếu đã ở trước mặt thật muốn xem hắn sẽ nói như thế nào.

“Ngươi là Mộ Dung Phong?” Nam nhân trung niên kia nghi hoặc hỏi.

Mộ Dung Phong gật gật đầu, lẳng lặng hỏi: “Phải xưng hô như thế nào?”

“Vô Danh. Không phải không có tên, chính là kêu Vô Danh.” Nam tử trung niên Vô Danh thản nhiên nói, “Quả nhiên là một nữ tử linh hoạt trí tuệ, đáng tiếc là vô duyên.”

“Ta nay đã biết ta vì sao mà đến, tất nhiên là cũng biết nguyên nhân ta không thể không rời đi, nếu không có nguyên nhân thì sao có thể có kết quả.” Mộ Dung Phong thản nhiên trả lời, “Nguyên bản là muốn sớm đi gặp ngài, nhưng duyên đến hôm nay mới thực hiện được, đáng tiếc đã có chút chậm. Nếu biết như thế chỉ sợ là sẽ quý trọng từng giây phút, dù chết cũng không tách ra một giây, chắc chắn sẽ sống ích kỷ hơn một chút.”

Vô Danh im lặng nhìn Mộ Dung Phong, lại nhìn về phía lão Thái hậu, khổ sở nói: “Có một số việc Vô Danh cũng đành bất lực, ngài nay một lòng muốn nàng rời đi, nhưng chỉ sợ lúc nàng rời đi cũng là lúc ngài lại mất hết tất cả!”

Lão Thái hậu khó hiểu, nhìn Vô Danh, “Phải giải như thế nào?”

“Thiên ý đã định, không thể giải.” Vô Danh im lặng nói, “Nữ tử này đã xâm nhập vào trong huyết mạch của Hoàng Thượng, phân không ra, nếu mất nàng liền giống như Hoàng Thượng mất đi huyết mạch, kết quả như thế nào không cần Vô Danh nói ngài cũng tự biết.”

Lão Thái hậu nhìn Vô Danh, lo lắng nói: “Ngươi là nói, nếu ta không chịu tha cho nha đầu kia thì Hoàng Thượng sẽ buông ra tất cả sao? Chẳng lẽ tiền đồ của Đại Hưng vương triều lại không bằng một nữ tử sao? Cho tới bây giờ Đại Hưng vương triều còn không có một Hoàng Thượng nào có ý tưởng hồ đồ như thế. Nếu hắn còn là một Thái tử bình thường, không quan hệ đến xã tắc thì khác, hắn muốn sống như thế nào là chuyện của chính hắn, ta tuy là tổ mẫu của hắn nhưng cũng không thể can thiệp. Nhưng nay hắn đã là Hoàng Thượng, là người cai trị Đại Hưng vương triều, nếu hắn sa vào trong nữ nhi tình trường thì vạn vạn không được!”

“Đây là duyên phận của hắn, không phải người bình thường như chúng ta có thể thay đổi, nếu ngài muốn tôn nhi của mình có cuộc sống hạnh phúc thì tạm thời thả bọn họ đi, còn không biết bọn họ duyên dày hay duyên mỏng, có thể gần nhau nhất thời đối với bọn họ mà nói có lẽ đã là hạnh phúc.” Vô Danh thản nhiên nói, “Nữ tử này kỳ thật là người thích hợp nhất với Hoàng Thượng, ngài làm gì nhất định phải ngăn trở? Ngài trước kia chẳng phải thích nàng nhất sao?”

Truyện Chữ Hay