Đưa số di động, khi Trình Lê đi ra khỏi tòa nhà mình vừa ở trong đó, cô quay đầu nhìn một cái.
Tòa nhà cao nhất bên trong khu tổ hợp của câu lạc bộ có hình lục giác, màu xám đậm, phong cách tổng thể rất lạnh lẽo.
Giống như người cô vừa gặp vậy, bị năm tháng mài dũa đến độ cô đã không còn cách nào liếc nhìn qua là thấu hiểu.
Cứng rắn.
Ít nói.
Lạnh lùng.
Thâm trầm.
…
Khác hẳn anh trong chữ viết và hình ảnh cô nhìn thấy trên các phương tiện truyền thông trước khi anh giải nghệ.
Là vận động viên, anh hăng hái sôi nổi, dũng cảm, khiêm tốn, đeo đầy huy chương.
Nhưng là một người đàn ông, anh…
Trình Lê không biết chạm vào bằng thân thể một người phụ nữ thì sẽ có kết quả gì.
Nhưng không chạm thử thì lại càng không có cơ hội biết đáp án.
Khi đó Nhậm Tây An hỏi cô còn có gì muốn nói không, câu “Em xin lỗi” mà Trình Lê soạn chỉ chực thoát ra khỏi miệng.
Nhưng cô không dám nói.
Cô cảm thấy nếu nói ba chữ đó ra, nói không chừng Nhậm Tây An sẽ giết chết cô ngay tại chỗ.
Trình Lê đi ra ngoài rất nhanh, nhưng cố hết sức quay đầu lại liên tục.
Cô không biết sau khi nhìn thấy số di động Nhậm Tây An sẽ phản ứng thế nào, đoán chừng từ liên quan đến cô bật ra trong đầu anh lúc đó phải là: Vô sỉ, nanh nọc…
Khi gần đi đến cổng câu lạc bộ, Trình Lê mới nhìn thấy tên của câu lạc bộ thể thao ngoài trời này —— Sao Thiên Lang.
Là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, nổi bật nhất trong đêm đông.
Còn chưa đi hẳn ra khỏi cổng, cách mấy chục mét, Trình Lê đã thấy cánh tay vẫy vẫy của Trần Mặc.
Cơn gió lạnh thổi qua, Trình Lê hít thở sâu bước nhanh hơn ra ngoài.
Cô vừa ra khỏi cổng, Trần Mặc ôm cây đợi thỏ không bắt được người nhào thẳng tới: “Không thiếu mất cân nào đấy chứ?”
Trần Mặc ôm rất chặt, Trình Lê cảm thấy ruột gan phèo phổi sắp bị cái ôm này của cô ấy bóp nát hết.
Giọng Trình Lê bình tĩnh quá mức: “Một tiếng không gặp, chị đã nhớ tôi đến độ chuẩn bị nặn tôi vào người chị à?”
Trần Mặc nghe vậy thì lẩm bẩm một tiếng nhảy phắt ra khỏi người Trình Lê.
Cô ấy xem kĩ Trình Lê mới phát hiện tuy Trình Lê vẫn là Trình Lê đó, nhưng gò má dính chút vết bẩn, trông có vẻ… bụi bẩn đầy mặt.
Trần Mặc nheo mắt: “Khi em trèo vào trong chụp ếch hay là bị người ta chà đạp thật vậy?”
Trình Lê: “…”
Trình Lê: “Nếu tôi thất bại vậy thật, thì nhất định sẽ phun máu đầy mặt chị.”
Trần Mặc khom lưng cười: “Này, em gái Lê à, chẳng lẽ tôi không biết chạy trước khi em chảy máu nhiều sao?”
Trình Lê liếc cô ấy một cái, nghiêm mặt bó tay một giây.
Sau đó hai người trao đổi thông tin.
Trần Mặc nói: “Tôi luôn ôm cây đợi thỏ ở đây, nhưng không thấy thỏ.”
Ngay sau đó cô ấy lại lè lè lưỡi, cảm thấy hơi sỉ nhục con thỏ.
Trình Lê nói: “Có thấy chiếc xe cảnh sát vừa vào kia không?”
Trần Mặc gật đầu.
Trình Lê phủi phủi vạt áo vẫn còn dính đất của mình: “Không phải để bắt cái thằng xuất tinh sớm kia đâu, là đến bắt người tự tiện vào trong tôi đây đấy.”
Trần Mặc liếc nhìn rãnh ngực phập phồng trước ngực Trình Lê, rồi nghĩ đến gác cổng của câu lạc bộ mà cô ấy dụ rất lâu vẫn thờ ơ: “Mẹ nó, người của cái câu lạc bộ này toàn là hòa thượng hay gay phải không? Không giúp bắt lưu manh là đủ lắm rồi, còn lãnh cảm, ghét phụ nữ nữa.”
Trình Lê: “…”
Trình Lê: “Đừng lảm nhảm nữa, rút thôi.”
Trần Mặc hơi bất ngờ: “Cứ bỏ như vậy à?”
Gió thổi rối ngọn tóc vừa qua vai của Trình Lê. Trình Lê vươn tay vuốt một cái, thản nhiên nói: “Khiến tên cặn bã đó mất của quý cũng không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể làm được.”
Trần Mặc đoán: “Trong chốc lát mấy cảnh sát đó cũng không có cách à?”
Trình Lê ừm một tiếng: “Kẻ xấu trước khi chết sẽ đùa dai lâu hơn một chút. Tên đó vẫn chưa ngu đến cùng, ở góc chết của camera quan sát. Không phải chúng ta đều thấy cái mặt đó sao, bôi thuốc màu đầy mặt, trong khoảng thời gian ngắn không tìm ra được là ai.”
Trần Mặc hừ một tiếng: “Hời cho thằng khốn đó quá!”
Hai người kề vai đi dọc theo vòng ngoài của Sao Thiên Lang.
Nhanh chóng nhìn thấy chiếc xe của nữ phóng viên rời khỏi trước đó.
Bên trong tòa nhà chính của Sao Thiên Lang, Nhậm Tây An đang bóp cái phong bì “tiền mừng” kia rất lâu.
Cách mấy chục mét, anh ở trên lầu quan sát Trình Lê đi ra ngoài cứ một bước quay đầu một cái, đi ra khỏi địa bàn của anh.
Anh luôn nhạy cảm với con số, mười một số nhìn qua mấy lần là đã in vào đầu.
Không phải Nhậm Tây An chưa từng nhận số điện thoại mà phụ nữ chủ động cho.
Có người xem anh thi đấu xong, lúc tặng hoa kẹp trong bó hoa tươi đưa cho anh;
Có người làm hoạt động hỗ trợ đề nghị trao đổi cách thức liên lạc;
Có người nhờ người trung gian chuyển cho;
Có người nhét thẳng vào dưới cửa phòng anh ở khách sạn, đệm những dòng chữ ướt át trắng trợn;
Cho số điện thoại bằng cách sơ sài thế này, đây là lần đầu tiên anh gặp.
Bên ngoài sắc trời tối dần, trong phòng ánh sáng lờ mờ, bao phủ mặt người ta sáng tối chập chờn.
Chu Kình vừa định đi, nghe thấy Nhậm Tây An ngồi xuống cái ghế gỗ bên cửa sổ nói: “Nói thử nội dung khi đó cậu lược bớt trước khi xuống lầu xem.”
Con ngươi đen thâm trầm của anh nhìn sang, Chu Kình đang thầm chửi mẹ nó, đúng là không có chuyện gì giấu anh được.
Chu Kình: “Anh…”
Nhậm Tây An ừm một tiếng, ánh mắt mà đôi mắt ưng ném ra tụ trên mặt Chu Kình: “Nói đi, anh không giận đâu.”
Chu Kình thở phào nhẹ nhõm: “Không phải em cố ý giấu anh đâu.”
Nhậm Tây An: “Anh biết.”
Chu Kình: “Lý do cô Trình đó vào, cô ấy nói là vì cô ấy ở bên ngoài tường rào bị khách của chúng ta quấy rối tình dục.”
Nhậm Tây An khẽ nheo mắt: “Nói rõ ràng.”
Chu Kình cân nhắc cách dùng từ: “Qua tấm lưới sắt, có người chĩa về phía cô ấy và bạn cô ấy… quay tay. Em kiểm tra camera quan sát rồi, không quay được đoạn đó, thân cây che, khi đó người kia ở góc chết của camera. Chỉ có hình ảnh người đi ra, mặt bôi đầy thuốc màu, ngũ quan không rõ. Em không nhận ra được.”
Chu Kình nghĩ không ra từ nào khác, nên dùng cách diễn tả trực tiếp nhất.
Cậu ta nói xong, Nhậm Tây An đột ngột đứng dậy: “Tiếp tục.”
Chu Kình: “Người rất béo, cũng không cao lắm, khách có dáng người đó rất nhiều.”
Màu con ngươi Nhậm Tây An đen hơn một chút: “Mấy nhóm buổi trưa có mấy nhóm đi rồi?”
Chu Kình trả lời: “Còn ở đây cả, nhưng cũng gần kết thúc rồi.”
Cậu ta vừa nói xong, liền thấy Nhậm Tây An đột nhiên nhấc chân cất bước, sượt qua vai cậu ta đi xuống lầu rất nhanh.
Tốc độ anh đi nhanh đến độ khiến Chu Kình cảm thấy có một cơn gió thổi qua mặt cậu ta.
Tầm mắt Chu Kình đi theo, chỉ thấy bóng lưng một bộ đồ đen, mùi sát khí rõ ràng của Nhậm Tây An.
Chu Kình vội theo sau Nhậm Tây An xuống lầu.
Không khác cậu ta nghĩ chút nào, hướng Nhậm Tây An lao đến là… phòng giám sát.
Chu Kình vỗ vỗ ngực mình, cậu ta đoán đúng rồi.
Sau khi Nhậm Tây An biết chuyện xấu xa xảy ra trong khu vực của họ, thật sự sẽ không bỏ mặc.
Cho dù đối phương không phải là người quen Trình Lê, Nhậm Tây An cũng sẽ không bỏ mặc.
Hình ảnh của camera quan sát chỉ mười giây.
Cảnh quay lại là một người đàn ông phát tướng đi ra từ sau thân cây, nhìn ngang nhìn dọc, dáng đi chậm chạp.
Nhậm Tây An xem hết lần này đến lần khác, tua đi tua lại.
Anh làm việc kĩ lưỡng, sau khi theo anh thì Chu Kình cũng học điểm này từ anh.
Thời gian họ ở trong phòng quan sát rất lâu, đủ để anh phân tích từng đặc điểm nhỏ xíu của người đàn ông đó trong camera một lần.
Từ nét mặt thay đổi của Nhậm Tây An, Chu Kình phát hiện có lẽ anh đã nhận ra người này là ai.
Cuộc đời vận động viên bao nhiêu năm đã tôi luyện sức quan sát và khả năng ghi nhớ của Nhậm Tây An.
Nếu đối phương là khách quen từ lúc Sao Thiên Lang thành lập đến nay, Chu Kình cảm thấy Nhậm Tây An phân biệt được người từ dáng đi của đối phương cũng là chuyện khả thi.
Sân huấn luyện dã ngoại của câu lạc bộ luôn do Chu Kình trông.
Nhậm Tây An dời mắt khỏi video, hỏi cậu ta: “Đám người của Hằng Nghiệp ở sân số mấy?”
Chu Kình: “Số ba.”
Chu Kình trả lời xong là chắc chắn Nhậm Tây An thật sự đã nhận ra.
Chu Kình theo sau Nhậm Tây An chạy thẳng đến sân số ba.
Chu Kình không dám lơ là, theo sát Nhậm Tây An hơn.
Cậu ta không yên tâm lắm.
Một là cho dù khách có vấn đề, nhưng ai nên xử lý thì giao cho người đó xử lý, cậu ta cảm thấy họ không thể dùng hình phạt riêng tùy tiện đắc tội với khách hàng.
Hai là lâu lắm rồi cậu ta không thấy Nhậm Tây An đánh nhau. Cậu ta không đi theo, sân số ba có tổng cộng sáu người, cậu ta sợ Nhậm Tây An nhất thời không điều tra, đánh nhau thật thì chịu thiệt đâu chỉ một chút xíu.
Nhưng thật sự đến sân số ba, Chu Kình lại vứt hết một hai điều cậu ta lo lắng trước đó đi.
Cậu ta nghiêm mặt cố hết sức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng lại nhịn cười, khống chế vai không để nó run lên.
Vì Nhậm Tây An đi thẳng tới, tiện tay xốc một khách nam trong sân số ba lên.
Đối phương thoạt nhìn chỉ cao khoảng m, khi Nhậm Tây An cao ngất dễ dàng túm cổ áo người đó xốc lên, như thể xốc trên tay một con gà béo đợi làm thịt vậy.
Hơn nữa con gà béo này vẫn chưa rõ vì sao, nói: “Ông chủ Nhậm, chúng tôi chơi xong rồi, chuẩn bị đi đây.”
Chu Kình chỉ thấy cánh tay xốc người lên của Nhậm Tây An vững như núi, sừng sững bất động.
Những người còn lại của sân số ba mờ mịt sững sờ ở hiện trường.
Rồi sau đó Chu Kình nghe thấy Nhậm Tây An bình tĩnh nói gằn từng chữ: “Phải, cái này chơi xong rồi.”