Nhậm Tây An dừng lại rất nhanh.
Động tác của anh không tính là dịu dàng, môi dưới của Trình Lê bị đau.
Ngược lại cảm giác này khiến cô tỉnh táo lại.
Sau khi buông cô ra, Nhậm Tây An khom lưng nhặt quần áo rơi dưới đất của cô lên, ném vào người cô: “Mặc vào đi.”
Thái độ và hành động của Nhậm Tây An khiến đại não Trình Lê nổ tung.
Anh hoàn toàn không làm theo từng bước.
Trình Lê đón lấy cái quần Nhậm Tây An ném sang, không mặc vội.
Cô hỏi trước: “Hồi nãy nói em kéo quần lên sớm, bây giờ làm rồi, anh lại chuẩn bị bảo em kéo quần lên đến từ đâu thì đi về chỗ đó à?”
Nhậm Tây An đứng bên giường nhìn cô.
Trình Lê trần trụi dưới tấm chăn mỏng.
Da đầu căng lên một trận, Nhậm Tây An nhẫn nhịn, trả lời cô: “Tự mình làm hoặc là tôi giúp em.”
Trình Lê rất sảng khoái liếc anh một cái: “Vậy anh làm đi.”
Nhậm Tây An đến gần lần nữa, ánh mắt Trình Lê đi theo anh.
Khi chân Nhậm Tây An kề sát mép giường, anh đột nhiên gom tấm chăn bông đắp trên người Trình Lê, dùng chăn bọc cả người cô lại.
Nhậm Tây An ôm chăn và Trình Lê lên đi ra ngoài.
Cứ như vậy đi ra ngoài ư?
Trình Lê từ chối việc phơi bày ra trước mặt người khác bằng diện mạo như vậy, cô ngọ ngoạy giữa cánh tay Nhậm Tây An, cảnh cáo anh: “Tốt nhất là anh thả em xuống đi.”
Nhậm Tây An cảnh cáo bằng giọng trầm thấp: “Lộn xộn nữa thì tôi bảo đảm chân em mềm nhũn không đứng nổi đâu.”
Trình Lê nheo mắt.
Câu này có gì khác câu đi một bước thêm một lần năm đó không?
Phương Tôn vẫn chưa rõ tình hình, Trình Lê không thể biến mất một cách yên tâm thoải mái, nếu không thì câu này thật sự không dọa cô được.
Tiếp tục vận động thêm một hồi nữa, ai chiếm ưu thế hơn ai cũng chưa chắc đâu.
Nhậm Tây An không bồng Trình Lê ra ngoài như cô nghĩ.
Đến cửa nhà tắm ở gần cửa phòng, anh dùng tay móc Trình Lê ra khỏi chăn, nhét cô vào nhà tắm.
Trình Lê kiên trì bám trên người anh, chân giẫm lên mặt giày anh.
Nhậm Tây An nói: “Vào tắm rửa sạch sẽ đi.”
Anh cũng chưa mặc đồ xong, bồng Trình Lê đi mấy bước này, áo khoác trên người cũng tuột xuống.
Tứ chi Trình Lê dính trên người anh, chân và chân ma sát sinh nhiệt.
Nhậm Tây An nín thở.
Trình Lê nói: “Trong đó lạnh lắm.”
Nhậm Tây An không có phản ứng, đưa tay kéo cô một cái, kéo cô khỏi người anh, đẩy vào nhà tắm: “Soi gương thêm đi.”
Trình Lê nhìn đôi mắt anh, trong đó có sự ghét bỏ trần trụi.
Nhậm Tây An còn nói: “Súc miệng lâu một chút, mùi nếm tệ lắm.”
Trình Lê: “..”
Ý anh là trải nghiệm nụ hôn kia rất tệ.
Anh nói chuyện không hề vòng vo, có vẻ gắt gỏng.
Fuck, cô đây đã trở thành hoa héo anh thấy ngứa mắt rồi?Khi tiếng nước chảy truyền tới, Nhậm Tây An đã trở lại bên giường mặc quần áo đàng hoàng.
Quần của Trình Lê còn ở trên giường.
Áo của cô thì… Nhậm Tây An nhìn quanh phòng một vòng, nó đang nằm nhăn nhúm trên thảm.
Về phần đồ lót, cái mặc ở trên còn tạm được, cái mặc ở dưới thì… nát rồi.
Nhậm Tây An ra khỏi phòng rất nhanh, đi thẳng xuống lầu.
Thời gian còn sớm, khi anh ra khỏi cửa nhà nghỉ thì vẫn chưa tới bảy giờ.
Tuyết rơi cả đêm, lúc này bên ngoài là một khoảng được bao phủ trong làn áo bạc.
Xe cộ di chuyển trên con đường trung tâm thị trấn này khá ít, rất nhiều tài xế vận chuyển hàng đều dừng lại ngắm nhìn đường xá.
Nhậm Tây An vào một tiệm bán đồ ăn sáng bên cạnh nhà nghỉ, người trong tiệm khá nhiều, không ít khách là người lỡ đường bị tuyết giữ lại.
Hàng hóa trong thị trấn nhỏ này không dựa vào tự sản xuất, đều là chở từ vùng khác tới.
Lúc này tuyết rơi nhiều chặn đường, rất nhiều món tăng giá.
Nhậm Tây An tùy ý mua ít thức ăn, xách về nhà nghỉ.
Khi đi ngang qua cửa phòng , Nhậm Tây An dừng lại, giơ tay gõ mấy cái.
Phương Tôn vừa mở mắt phát hiện Trình Lê không có ở đây nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng Trình Lê về, cô ấy lê cái chân bị trật lập tức đi mở cửa.
Cửa mở ra, khuôn mặt của Nhậm Tây An khiến Phương Tôn nhất thời không phản ứng kịp.
Nhậm Tây An hẳn là còn ở dãy núi Altun chứ.
Nhậm Tây An nói: “Là tôi, Nhậm Tây An.”
Phương Tôn ồ một tiếng: “Anh… Nhậm, sao anh… ở đây vậy? Không phải anh…”
Phương Tôn đang kinh ngạc nói chuyện có vẻ khó khăn, còn chưa nói hết thì Nhậm Tây An đưa một phần thức ăn sáng trong tay ra.
Phương Tôn nhận lấy theo bản năng.
Nhậm Tây An nói qua loa mấy chữ, mặt mày nghiêm nghị: “Trình Lê dặn tôi đưa cho cô.”
Anh không cần Phương Tôn cảm kích anh, tích góp lòng tốt thay cho Trình Lê, chỉ là tiện tay mà thôi, anh không suy nghĩ nhiều.
Phương Tôn sinh lòng cảm kích, cô ấy hoạt động không tiện, Trình Lê tuy mặt mày lạnh lùng nhưng vẫn luôn nhớ đến cô ấy.
Chiều hôm qua cũng là Trình Lê mua bữa tối về cho cô ấy trước, sau đó Trình Lê mới ra ngoài đi dạo.
Trình Lê rất tốt, Phương Tôn đã biết từ lâu.
Đồ Trình Lê cho, Nhậm Tây An đưa sang.
Nhớ tới màn xảy ra ở ven hồ trước khi họ đi, Phương Tôn đã hiểu câu chuyện phía sau này.
Phương Tôn hỏi: “Chị Lê đi đâu vậy anh?”
Nhậm Tây An không giấu, trả lời cô ấy: “Ở chỗ tôi.”
Anh thẳng thắn như vậy, thậm chí giống như tuyên bố chủ quyền, Phương Tôn ngược lại không biết nói gì tiếp cho phải.
Thân hình thẳng tắp như cây của Nhậm Tây An chiếm giữ vị trí ở cửa, Phương Tôn cào tóc một cái, hỏi: “Anh Nhậm, anh còn chuyện gì ư?”
Nhậm Tây An nói: “Lấy ít đồ.”
Phương Tôn không hiểu: “Lấy đồ gì cơ?”
Nhậm Tây An hỏi: “Hành lý của Trình Lê có ở đây không?”
Phương Tôn gật đầu, hiểu được, cô ấy lùi một bước để nhường đường.
Nhậm Tây An không đi vào ngay, phòng của phụ nữ có lẽ không tiện để đàn ông đi vào như vậy.
Anh đứng tại chỗ nói: “Nếu không tiện để tôi vào, vậy làm phiền cô lấy hành lý ra giúp.”
Phương Tôn thật sự lập tức nhảy trở vào trong phòng, cô ấy kéo chăn phủ lên quần áo lộn xộn trên giường.
Sau đó cô ấy gọi Nhậm Tây An vào: “Tiện rồi, anh Nhậm anh vào đi.”
Phương Tôn còn chưa chỉ cho Nhậm Tây An vị trí hành lý của Trình Lê, khi Nhậm Tây An đi vào phòng quét nhìn một vòng, ánh mắt đã tự động định vị trên một cái vali màu đen.
Khi lên xe số một ở Korla, Nhậm Tây An từng thấy cái vali đó, anh vẫn còn nhớ.
Anh nhận ra hành lý của Trình Lê, Phương Tôn cũng không kinh ngạc đến thế nữa.
Nhậm Tây An không kéo cả vali đi.
Anh để bữa sáng ở một bên, rồi mở vali ra tại chỗ.
Phương Tôn không nhìn tiếp, cô ấy cảm thấy Trình Lê sẽ không vui khi bị người khác nhìn đồ cá nhân.
Nhậm Tây An lấy một cái áo phao lông trong vali ra, quấn bộ đồ trong, sau đó anh tiện tay lấy đồ lót để trong cái túi nhỏ Trình Lê xếp gọn gàng trong hộp đựng đồ lót.
Anh dùng áo phao lông bọc kĩ đồ nhỏ, cuối cùng anh đóng vali lại lần nữa.
Lấy đồ xong, Nhậm Tây An liền xách bữa sáng và quần áo đi ra ngoài.
Phương Tôn đưa anh ra cửa.
Hành lý của Trình Lê vẫn còn ở đây có nghĩa là Trình Lê sớm muộn gì cũng sẽ quay lại.
Nhưng Phương Tôn muốn biết ngày Trình Lê quay lại.
Đi ra ngoài, cô ấy ở một mình không yên tâm.
Phương Tôn hỏi bóng lưng Nhậm Tây An: “Anh Nhậm, khi nào chị Lê quay lại vậy?”
Nhậm Tây An ngoái đầu nhìn cô ấy một cái.
Sự lo âu của Phương Tôn hiển hiện hết trên mặt.
Nhậm Tây An nhìn thấy, anh nói: “Cô ấy sẽ lo cho cô, cô yên tâm đi.”
Phương Tôn lại ậm ờ một chút, hỏi anh: “Anh Nhậm, anh đừng trách em nhiều chuyện nhé, anh và chị Lê… là… chuyện gì vậy?”
Bước chân vừa giơ lên của Nhậm Tây An dừng lại: “Một người đàn ông và một người phụ nữ thì có thể xảy ra chuyện gì?”
Ngoài chuyện kia.
Phương Tôn: “…”
Nhậm Tây An không nói cho Phương Tôn biết họ ở phòng bên cạnh.
Phương Tôn không tính là người lạ, Trình Lê sẽ lo cho cô ấy, cô ấy có chuyện gì thì anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng anh không muốn bị người ta theo dõi cuộc sống cá nhân nhiều, không muốn Phương Tôn tiện tay đến gõ cửa phòng bên cạnh.
Khi Nhậm Tây An trở về phòng, Trình Lê vẫn chưa ra khỏi nhà tắm, nhưng tiếng nước chảy đã dừng lại.
Nhậm Tây An lấy khăn choàng của anh bọc bữa sáng lại để không bị nguội.
Rồi sau đó anh để quần áo của Trình Lê lên giường.
Chờ thêm một hồi, Trình Lê vẫn chưa ra.
Nhậm Tây An đi thẳng tới mở cửa nhà tắm.
Trình Lê khỏa thân bình tĩnh nhìn anh, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Cô bình tĩnh có hơi quá rồi.
Nhậm Tây An nói: “Tắm đủ rồi thì đi ra.”
Trình Lê tắm đủ từ lâu rồi.
Cô đã chờ đủ lâu, cô đang chờ Nhậm Tây An tới đây.
Lúc này Trình Lê cười nhạt, bàn tay bọc khăn tắm đưa lên: “Cũng được, nhưng không phải nói bảo em súc miệng lâu hơn một chút sao?”
Nhậm Tây An: “…”
Trình Lê nói: “Mấy năm nay em đã thay đổi chút ít, nghe lời hơn trước kia. Sau này để anh trải nghiệm từ từ.”
Bảo cô súc miệng lâu hơn một chút, cô thật sự ở lại trong nhà tắm lâu hơn một chút, cô còn dán vào người mình cái mác hiểu chuyện nữa.
Nhậm Tây An trải nghiệm được rồi.
Trình Lê theo sau anh đi ra ngoài.
Thấy đồ lót để trên giường, Trình Lê cười một cái.
Cô nhướng mày, nói đùa: “Không ai nói cho anh biết, đồ lót của phụ nữ không thể đụng vào sao?”
Nhậm Tây An không bị ảnh hưởng.
Cô khích anh, anh phớt lờ.
Anh rút một tờ báo trong cuốn sách anh mang theo ra, trải lên cái tủ thấp bên giường.
Sau đó anh xách bữa sáng trong khăn choàng để lên đó.
Chờ đến khi Trình Lê không trông mong anh nói chuyện, anh mới thản nhiên đáp trả: “Đã cởi rồi, còn thiếu gì cái việc đụng sao?”
Anh vậy mà trả lời.
Còn rất thẳng thắn nữa.
Trình Lê thích.
Cô nheo mắt: “Cũng đúng, không có vấn đề.”
Cô đi mấy bước đến trước giường, cởi khăn tắm bọc lấy thân thể cô.
Sau đó Trình Lê mở túi đựng đồ lót trong suốt, lấy áo ngực ra, khiêu khích hỏi Nhậm Tây An: “Em tự làm hay là anh muốn giúp?”
Nhậm Tây An liếc cô, hừ một tiếng.
Sáng sớm cô thức dậy, anh lấy quần cho cô, anh từng nói: “Tự làm hoặc là tôi giúp em.”
Bây giờ Trình Lê lại trả câu đó lại cho anh.
Nhậm Tây An cảm thấy cô không chỉ “nghe lời” hơn trước kia, mà cô còn “hàm súc” hơn trước kia.
Nhậm Tây An không nói lời vô ích.
Anh cầm cái khăn choàng vừa hoàn thành nhiệm vụ bên tay, đi về phía Trình Lê.
Trình Lê nhìn thẳng anh, ánh mắt không hề tránh né.
Nhậm Tây An đi tới trước Trình Lê, một tay ôm lấy eo cô bồng cô lùi về sau mấy mét.
Sau đó cổ tay Trình Lê bị Nhậm Tây An dùng khăn choàng buộc vào cửa tủ quần áo, cô bị hạn chế năng lực hành động.
Sau đó Nhậm Tây An lựa đồ lót của cô hỏi: “Em muốn mặc thế nào, mặc ở trên trước hay là ở dưới trước?”
Cả khuôn mặt cả đôi mắt anh đều đang viết: Đừng vời tôi.
Trình Lê khẽ mỉm cười.
Có lẽ là thật sự lâu quá không gặp, cô cảm thấy bộ dạng đó rất đáng yêu.