Chiếc xe tiếp viện mà Diệp Liên Thiệu chuẩn bị để ở nơi cắm trại đến đây.
Sau khi quan sát gầm xe, két nước xong, hiểu rõ tình hình hư hại đại khái, Nhậm Tây An đóng nắp capo của chiếc việt dã bị chết máy lại.
Anh đóng nắp capo quá mạnh tay, Diệp Liên Thiệu đứng một bên bị âm thanh đó kích thích làm giật nảy mình.
Diệp Liên Thiệu thầm mắng Nhậm Tây An: Mẹ nó là tôi làm người ta rét cóng à?
Anh ta lườm Nhậm Tây An một cái.
Vẻ mặt Nhậm Tây An chuyên chú, dừng trên nắp capo.
Cái lườm của Diệp Liên Thiệu đơn thuần là uổng công.
Trước khi đoàn xe tới đã bố trí đủ mọi kế hoạch và suy tính mọi mặt.
Để đối phó với tình huống hư xe, nên đã chuẩn bị thêm một chiếc xe, không ngờ phát huy tác dụng nhanh như vậy.
Diệp Liên Thiệu ít nhiều gì cũng hơi phiền não, tuy đã chuẩn bị trước, nhưng tổn thất thì luôn luôn càng nhỏ càng tốt.
Bàn tay tìm thuốc của anh ta vừa đút vào túi, ánh mắt Nhậm Tây An quét về phía anh ta.
Cuối cùng Diệp Liên Thiệu cũng không móc điếu thuốc đó ra.
Nhậm Tây An nói: “Về chung đi, đừng chờ ở đây.”
Diệp Liên Thiệu trả lời: “Cũng được, thứ này thiếu trái tim, nơi núi non hoang dã cũng không tự chạy được.”
Hai người cùng đi về phía chiếc xe bên cạnh.
Trước khi lên xe, Diệp Liên Thiệu cảm thấy anh ta còn phải dặn gì đó, anh ta cứ cảm thấy tai nạn này sẽ có kết quả khác.
Khi anh ta bồng hai cô gái ra, khi Bố Hợp Lực Tề cởi chiếc áo khoác quân đội cho Trình Lê, Nhậm Tây An đều không tham gia.
Diệp Liên Thiệu còn tưởng anh sẽ là người đầu tiên xông lên trước.
Nhưng Nhậm Tây An không làm gì hết, ngoài việc kiểm tra xe khi họ tiến hành động tác kể trên.
Cái việc không hợp với lẽ thường này càng khiến Diệp Liên Thiệu cảm thấy sóng gió sắp đến rồi.
Nhậm Tây An không có thời gian để ý tới tâm tư của Diệp Liên Thiệu.
Sau khi thấy Trình Lê, trái tim treo lơ lửng sau khi thấy Lộ Phong của anh chẳng hề buông xuống.
Tình trạng hiện tại của Trình Lê tiếp tục vặn xoắn máu thịt trên thân thể anh.
Trước khi lên xe, Diệp Liên Thiệu gọi Nhậm Tây An: “Tây An.”
Nhậm Tây An nhìn anh ta: “Muốn nói gì?”
Diệp Liên Thiệu nói không lớn, anh ta không muốn để người trong xe đều nghe thấy: “Cậu luôn lạnh nhạt thờ ơ với người ta, chẳng nhiệt tình như vậy. Bây giờ mà trút cái sự nóng nảy tức giận đè nén dưới đáy hộp ra, người ta thấy có lẽ sẽ cảm thấy đột ngột đấy.”
Diệp Liên Thiệu đang nói thì dần nhíu mày: “Cậu nóng nảy tức giận một cái là tính phá hoại lớn lắm.”
Khi thi đấu gặp phải trọng tài mù xử bậy bạ, Nhậm Tây An cũng có thể mỉa mai người ta tại chỗ, Diệp Liên Thiệu từng thấy qua.
Câu trước là làm nền, câu sau mới là trọng điểm.
Nhậm Tây An đã nghe được Diệp Liên Thiệu còn định nói gì tiếp theo.
Diệp Liên Thiệu đúng như anh nghĩ, nói tiếp: “Nhưng cậu thật sự nên quan tâm một chút đi, dù sao thì người ta bị rét cóng không nhẹ đâu.”
Nhậm Tây An: “Nói hết một lần đi, sảng khoái một chút.”
Diệp Liên Thiệu nói: “Hết rồi, ý là muốn nhắc cậu dịu dàng một chút thôi.”
Diệp Liên Thiệu ngồi vào ghế phụ, Nhậm Tây An tự nhét mình vào hàng ghế sau mà Trình Lê và Phương Tôn đang ngồi.
Vì sự xâm nhập của anh mà không gian hàng ghế sau trở nên nhỏ hẹp. Trình Lê cố gắng xê dịch, để anh có không gian thoải mái hơn một chút, nhưng tứ chi đang tê liệt không hề phối hợp.
Trình Lê rúc cả người trong chiếc áo khoác quân đội của Bố Hợp Lực Tề, để lộ khuôn mặt trắng bệch thậm chí tái đen.
Ngũ quan cũng không nhạy bén như thế nữa, Trình Lê cảm thấy tai phải của mình cũng bị tai trái lây, lắng nghe âm thanh bắt đầu không rõ lắm.
Ý thức của cô thì lại tỉnh táo, có lẽ nên cảm ơn mấy điếu thuốc kia.
Khi Trình Lê thử xê dịch giơ cánh tay lên một chút, giữa ngón tay cô còn kẹp điếu thuốc chưa châm.
Khi cô nhúc nhích thì Nhậm Tây An thấy điếu thuốc trên tay cô.
Mùi thuốc lá nồng nặc đi dạo từ người Trình Lê đến xoang mũi anh, chiếm giữ tất cả giác quan của anh ngay từ khoảnh khắc anh bước lên xe.
Mùi thuốc lá nồng nặc anh ngửi thấy trong chiếc việt dã bị chết máy kia… khiến đôi mắt anh đỏ ngầu.
Khi Frank hỏi Trình Lê đi chung quan sát vách đá hay không, Trình Lê từng nói: “Cao hơn mực nước biển, tôi muốn ở lại chỗ cắm trại một cách đàng hoàng, không đi đâu hết.”
Nhậm Tây An nhớ rất rõ ràng.
Anh tưởng cô thật sự sẽ ở yên tại nơi cắm trại như cô nói, hoặc cô đuổi theo họ, anh cũng sẽ không từ chối.
Cô đuổi theo một mạch tới.
Cô gần như tỏ ra không việc gì là không làm được.
Nhưng sắc mặt cô bây giờ giống như người sắp chết vậy.
Sắc mặt Phương Tôn bên cạnh cô… khác biệt một trời một vực.
Chẳng hề thống nhất gì với việc đàng hoàng ở lại nơi cắm trại mà cô nói.
Máu trong thân thể đang không ngừng sôi trào, Nhậm Tây An dằn hết sự nóng nảy trong cơ thể, gỡ ngón tay mà Trình Lê co lại, rút điếu thuốc ra khỏi tay cô.
Anh mạnh tay, điếu thuốc nhanh chóng gãy làm đôi.
Khi tay anh chạm vào ngón tay Trình Lê, cái cảm giác như chạm vào băng lạnh ấy kích thích tay anh tê rần.
Huyệt thái dương của anh nhận được sự cổ vũ, giật càng vui sướng hơn.
Nhậm Tây An nắm chặt bàn tay đó của Trình Lê vào trong tay.
Anh nắm rất chặt, sức lực mạnh mẽ, không hề có cảm giác dịu dàng nào đáng nói.
Trình Lê phản ứng chậm hơn một chút, tay chân tê dại. Cô không phân biệt được Nhậm Tây An nắm chặt đến mức nào, chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay anh truyền sang.
Mấy giây sau, Trình Lê mới nói: “Tay kia cũng lạnh.”
Cô nắm bắt từng cơ hội đến gần anh, đây là một loại bản năng.
Cô không nói chuyện rất lâu, dưới tác dụng hợp lực của thuốc lá và không khí lạnh, lúc này Trình Lê nghe thấy giọng nói của mình khàn khàn, thô rát.
Trình Lê lập tức im lặng, nuốt lại câu còn định nói phía sau.
Bố Hợp Lực Tề và Diệp Liên Thiệu ở hàng trước nhìn tình hình hàng ghế sau qua kính chiếu hậu.
Phương Tôn ngồi bên cạnh Trình Lê, thân thể tuy mệt lả nhưng sống lưng vẫn vô thức căng lên.
Hôm ở mỏ amiang, cả đội đều thấy Trình Lê đi ra ngoài theo sau Nhậm Tây An và Bố Hợp Lực Tề.
Bố Hợp Lực Tề còn nghe thấy câu của Trình Lê ngày hôm đó: Em theo đuổi được rồi?
Giữa hai người này có chuyện gì đó, từng xảy ra chuyện gì đó.
Mấy người đều cảm thấy như vậy, nhưng hai người này phát triển đến mức nào, Phương Tôn và Bố Hợp Lực Tề không chắc lắm.
Bình thường bầu không khí giữa họ lạnh thấu xương, nên cũng không có ai dám tự ý trêu chọc hay bàn luận ngay trước mặt.
Bây giờ, thời điểm vừa trải qua sự kinh hồn tìm kiếm người, lúc này dò xét những chuyện này thì càng không thích hợp.
Sau khi Trình Lê nói câu đó, không một ai tiếp lời.
Có nhiều người, Phương Tôn nói nhiều nhất tự biết có lỗi, nên cũng không dám lên tiếng nói chuyện khác.
Không ai nói chuyện, bầu không khí trên xe căng thẳng vô cùng.
Trong cái cảm giác khẩn trương này, đôi mắt đen nhánh của Trình Lê luôn nhìn Nhậm Tây An.
Nhìn một hồi cô bắt đầu cảm thấy mí mắt trĩu nặng.
Chiếc áo khoác quân đội của Bố Hợp Lực Tề đắp trên người cô, nhưng chẳng khiến cô cảm thấy ấm áp hơn.
Khoảnh khắc Trình Lê vừa thua chức năng cơ thể nhắm mắt lại, Nhậm Tây An kéo chiếc áo khoác quân đội của Bố Hợp Lực Tề ra khỏi người Trình Lê, ném ra đằng trước.
Trong khi anh kéo, Trình Lê mở mắt ra, thứ đắp trên người cô trở thành chiếc áo phao lông mà Nhậm Tây An mặc trước đó.
Trái tim Trình Lê lập tức mềm nhũn.
Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, cô cảm thấy chiếc áo phao lông này có tác dụng mạnh hơn chiếc áo khoác quân đội kia rất nhiều, cô cảm thấy ấm áp nhiều hơn.
Trình Lê cố gắng cử động bàn tay bị Nhậm Tây An siết chặt trong tay, cô muốn dùng mu bàn tay cọ vào lòng bàn tay anh một cái.
Cô còn chưa nhúc nhích, Nhậm Tây An buông bàn tay đó ra, xốc tay cô lên nhét vào trong túi áo phao lông của anh.
Hai tay lần lượt nhét vào túi hai bên.
Về nơi cắm trại, cả đội xúm lại.
Phương Tôn bị trật chân, Diệp Liên Thiệu bồng cô ấy lần nữa.
Nhậm Tây An cũng ôm ngang Trình Lê lên, bỏ họ vào chiếc lều quân đội.
Mấy người đàn ông còn lại trong đội đã hiểu được chuyện gì xảy ra từ Lộ Phong về chỗ cắm trại trước một bước, ai ai trong đội cũng lấy thuốc chuẩn bị sẵn trong hành lý ra. Hoắc Gia xếp một đống hộp thuốc và lọ thuốc xong, bỏ vào trong lều của Trình Lê và Phương Tôn.
Đầu bếp Lý cũng nấu xong nước gừng.
Khi Trình Lê được Nhậm Tây An nhét vào túi ngủ của cô trong lều, phát hiện trong buồng riêng có thêm hai chiếc chăn bông mỏng nhẹ.
Không biết là ai cho, nhưng đi ra ngoài, nhận được mỗi một phần quan tâm đến từ người khác đều khiến người ta thấy ấm áp.
Sau khi đặt Phương Tôn vào buồng của cô ấy trong lều, Diệp Liên Thiệu vừa định đi ra khỏi lều, thì đầu bếp Lý bưng hai chén nước gừng đưa vào.
Còn có mấy cái đầu trong đoàn xe cùng dòm vào.
Diệp Liên Thiệu xua tay đuổi mọi người đi, thấy mấy người muốn đặt câu hỏi, anh ta đưa ngón tay ra dấu bên miệng một cái, bảo mọi người đừng lên tiếng.
Cách tấm rèm vải, Nhậm Tây An vừa đắp chiếc chăn bông lên túi ngủ của Trình Lê, thì nghe thấy Diệp Liên Thiệu nói: “Tây An, nước gừng của đầu bếp Lý, cậu ra lấy này.”
Nhậm Tây An vén rèm vải lên đi ra, rồi bưng chén sứ trở vào rất nhanh.
Trình Lê cố gắng mở mắt.
Nhậm Tây An bưng chén sứ ngồi xổm xuống, tay anh thử nhiệt độ của nước gừng qua thành chén, chưa chắc lắm, anh lại kề miệng chén nhấp một hớp nhỏ.
Nhiệt độ vừa vặn.
Toàn bộ quá trình lông mày anh đều nhíu chặt.
Trình Lê nhìn anh, cảm thấy khuôn mặt anh khi nhíu mày khiến người nhìn anh cũng dễ bị nhiễm cảm xúc tiêu cực, sự lạnh lẽo khiến ánh mắt cô không còn kiên định trong sáng như trước nữa, cô nhìn một hồi, chớp mắt một cái.
Nhậm Tây An nhìn lại cô, nói: “Mở miệng.”
Trình Lê mở miệng, nhưng cô mở miệng là để nói chuyện.
Trình Lê nói với Nhậm Tây An: “Anh đừng đau lòng.”
Cô muốn an ủi anh.
Nhậm Tây An không phủ nhận, bàn tay bưng chén sứ không nhúc nhích.
Trình Lê nói tiếp: “Em vẫn còn được, không lạnh như vậy nên không cần lo đâu. Hồi nãy trên xe là khổ nhục kế, để làm anh mềm lòng thôi.”
Nhậm Tây An bị cô nhìn một hồi, cô nói đầy ung dung, anh nghe nhưng không có phản ứng gì.
Hình như an ủi thất bại rồi.
Trình Lê cười nhạt một cái.
Cô vừa cười, sắc môi tím đen trước mắt Nhậm Tây An càng thêm rõ ràng, đâm vào mắt anh như ngọn lửa cháy đỏ rực.
Nước gừng trong cái chén sứ đột nhiên dao động mạnh hơn.
Trước khi nước gừng hắt ra đầy dưới đất, Nhậm Tây An đột nhiên để chén sứ xuống, vén tấm rèm vải lên đi ra ngoài.
Anh rời khỏi quá nhanh quá đột ngột, Trình Lê chỉ bắt được một góc áo khi anh rời đi.
Không những không cảm kích, mà người còn đi mất à?
Trình Lê: “…”
Fuck.
Trình Lê cắn răng, mắng tổ tông nhà anh.
An ủi anh, anh thật đúng là không thương hoa tiếc ngọc?
Nhậm Tây An vừa từ trong lều quân đội đi ra, đối diện ngay Diệp Liên Thiệu sắp xếp cho Phương Tôn xong chuẩn bị rời khỏi.
Diệp Liên Thiệu nhìn đôi mắt anh một cái.
Trong bóng tối, đôi mắt ấy đỏ ngầu đến chói mắt.
Diệp Liên Thiệu nghẹn lời, rồi sau đó hít một hơi nói: “Phương Tôn tự uống được, vấn đề không lớn, trước mười hai giờ đo nhiệt độ thêm mấy lần nữa. Trình Lê thì sao?”
Giọng Nhậm Tây An khàn khàn: “Vẫn chưa uống, anh đi đút đi.”
Diệp Liên Thiệu: “…”
Diệp Liên Thiệu vừa định nói gì đó, lại nghe thấy Nhậm Tây An nói: “Bỏ đi, anh cách xa cái lều này một chút.”
Anh dứt lời, lập tức vén rèm vải trở vào lều lớn.
Diệp Liên Thiệu chả hiểu gì cả.
Trình Lê nghe thấy tiếng bước chân thì lại mở mắt ra.
Nhậm Tây An vén rèm vải lên, sải bước đi về phía cô đang nằm trong túi ngủ.
Trình Lê không ngờ anh sẽ quay lại nhanh như vậy, cô vừa chuyển tầm mắt nhìn về phía nước gừng, liền thấy Nhậm Tây An đứng trước mặt cô đột nhiên bắt đầu cởi quần áo.
Áo khoác, áo len… quần.
Anh cởi rất nhanh.
Trình Lê trợn tròn mắt, con ngươi nhìn anh chỉ còn lại sự kinh ngạc.