Khi Trình Lê và Phương Tôn cách xa sọ bò trở về đội, Diệp Liên Thiệu đang sắp xếp người mang linh kiện của ba cái lều quân đội lớn phải dựng trên xe tiếp tế xuống.
Lều trong, lều ngoài, đinh đóng đất, dây thừng chống gió, cái sào…
Sau khi mở thùng ra, đủ mọi loại linh kiện bày đầy dưới đất.
Lều quân đội và lều nhỏ tương tự nhau, nhưng lại có khác biệt rõ ràng.
Nhiếp ảnh gia Lộ Phong nhiệt tình nhất nói với Diệp Liên Thiệu: “Anh Thiệu, trước kia tôi luôn lắp lều nhỏ, chưa làm cái này bao giờ.”
Diệp Liên Thiệu hỏi anh ta: “Thấy đồ lớn nên sợ à?”
Lộ Phong đẩy chiếc kính trên sống mũi, cười ngượng: “Chủ yếu là sợ lỡ như mẹ nó gió lớn thổi sập lều, đến lúc đó oán hận nổi lên khắp nơi thì mất mặt lắm.”
Diệp Liên Thiệu liếc anh ta một cái, chỉ chỉ Nhậm Tây An đứng đối diện anh ta, nói: “Cậu ấy biết, nghe cậu ấy.”
Nhậm Tây An không nói lời vô ích, lập tức tiến lên kiểm tra linh kiện.
Các bước dựng lều quân đội vẫn giống như lều nhỏ, chẳng qua là lắp trụ chống và khóa móc thì rườm rà hơn một chút.
Trình Lê và Phương Tôn cùng tài xế, người hướng dẫn mà đoàn xe thuê không tham gia việc dựng lều, bị loại tự động đứng ngoài xem.
Có người xem một hồi rồi đi sang một bên chụp ảnh ngắm cảnh, ví dụ như Frank và nhiếp ảnh gia Lộ Phong vừa trò chuyện sôi nổi.
Trình Lê vẫn ở lại tại chỗ.
Trình Lê đã từng thấy Nhậm Tây An dựng lều nhỏ trước mặt cô.
Thời gian qua đi nhiều năm, một lần nữa thấy anh trải miếng lót một cách nhanh nhẹn, thu xếp lớp lót nền, Trình Lê lại tìm được chút cảm giác mới mẻ từ trong đó.
Khi Nhậm Tây An nhổm lên nhổm xuống, tầm mắt Trình Lê từ đầu đến cuối dừng trên đôi chân thon dài của anh.
Đôi chân Nhậm Tây An dài hơn thẳng hơn trước đây một chút.
Trình Lê cảm thấy như vậy.
Trong đội tuyển bóng bàn quốc gia, trước kia và bây giờ không có cầu thủ nào ở tuyển cao hơn anh nữa.
Trình Lê nhìn lâu, cảm thấy ngưa ngứa.
Một nơi nào đó trong lòng có cảm giác chộn rộn như bị kiến cắn.
Cơn ngứa này thật giống cảm giác giội khắp người khi thấy anh dựng một cái lều khác hôm ở ngoài toilet chỗ quán bar.
Thân thể khô cạn quá lâu, anh cắm ngòi nổ kích hoạt.
Trình Lê gắng sức nheo mắt, đeo kĩ cái khẩu trang mà cô cởi ra trước đó.
Cô dời tầm mắt, bắt đầu ngắm trời, ngắm đất, ngắm hồ, ngắm hải âu, ngắm vết đường đi ở bãi sông thoắt ẩn thoắt hiện… Không ngắm người đàn ông dẫn dụ người ta động dục kia nữa.
Hai đầu của từng cái sào trong tay Nhậm Tây An nhanh chóng cắm vào đinh tán nối liền lại, Diệp Liên Thiệu và những người khác thỉnh thoảng phụ một tay.
Tất cả các khâu đặc biệt trôi chảy, sau khi dựng khung xong thì móc lều trong, rất nhanh bắt đầu đóng đinh đất, móc chốt khóa lều ngoài.
Rồi sau đó là gia cố, buộc dây thừng chống gió, rồi gia cố nữa.
Khi dựng cái lều lớn đầu tiên thì một đám người đứng quanh xem một lần, cái thứ hai, thứ ba cũng hợp tác dựng xong rất nhanh dưới sự xung phong của những người còn lại.
Dựng lều quân đội xong, đầu bếp Lý phụ trách hậu cần đi theo đoàn xe cũng đã sắp xếp một loạt dụng cụ nhà bếp ổn thỏa.
Diệp Liên Thiệu kêu người dựng toilet tạm thời. Nhậm Tây An rảnh rỗi thoát ra, bắt đầu tìm Frank ở xung quanh mà trước đó có nói sau khi cắm trại đi khảo sát vách đá.
Frank đang chụp ảnh với Lộ Phong ở ven hồ, xa xa, Nhậm Tây An thấy chân máy ảnh.
Thấy Nhậm Tây An đi tới, Frank kêu Nhậm Tây An vào trong ống kính máy ảnh mà Lộ Phong dựng xong: “Chụp chung đi.”
Nhậm Tây An dừng lại sau lưng Lộ Phong, từ chối: “Không được, tôi mặt đơ, ảnh hưởng chất lượng ảnh của cậu.”
Frank lắc đầu: “Cho chút thể diện đi.”
Nhậm Tây An vẫn không đồng ý, nói thẳng: “Cậu không cần thứ này.”
Frank bỏ cuộc, cuối cùng hỏi: “Khi chụp ảnh cưới cậu cũng từ chối cô gái của cậu à?”
Nhậm Tây An không nói gì.
Gió dần lớn hơn một chút, thổi đến độ lỗ tai toàn là tiếng gió gào thét, tiếng người xung quanh và những âm thanh khác trở nên mờ nhạt, không đủ rõ ràng.
Trình Lê ở cách đó không xa bị gió thổi làm sợi tóc quất vào mặt, trên khuôn mặt khẩu trang che một nửa, màu da vẫn trắng như tuyết trên ngọn núi xa, không hề có bất kì dấu vết bị cao nguyên giày vò, làm nổi bật lông mày và đôi mắt cô càng rõ ràng như mực đậm.
Tầm mắt Nhậm Tây An mở rộng, vừa nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, vừa nhìn dãy núi xa xa.
Phương Tôn đứng ngay sau Trình Lê cách đó không xa. Đầu bếp Lý chuẩn bị nấu ăn định gọi hai cô gái sang giúp, ở đằng sau gọi lớn tên của hai cô.
Sau khi nghe thấy Phương Tôn lập tức quay đầu đáp một tiếng, chạy trở lại.
Trình Lê vẫn đứng tại chỗ, cái mũ liền đội trên đầu, không nhúc nhích.
Giống như cô không nghe thấy vậy.
Nhậm Tây An nhíu mày.
Tuy Trình Lê có đôi lúc lạnh nhạt, nhưng luôn luôn biết lễ phép, nói chuyện có lúc hờ hững nhưng trái tim nóng bỏng.
Không nhúc nhích, cô thất thần ư?
Phương Tôn đi về mấy bước, thấy Trình Lê không nhúc nhích thì chạy mấy bước lại vỗ vỗ lưng Trình Lê: “Chị Lê, đầu bếp Lý gọi chúng ta kìa.”
Trình Lê cởi khẩu trang xoay người nhìn cô ấy.
Phương Tôn giơ tay quơ quơ trước mặt cô: “Chị Lê, chị đang nghĩ gì say mê sao? Đầu bếp Lý gọi chúng ta, chắc là muốn chúng ta giúp một tay đấy.”
Trình Lê hờ hững nói một tiếng: “Được.”
Vừa rồi gió lớn, cô một tai đúng là không nghe thấy.
Phương Tôn cũng không vội, sánh vai đi về với Trình Lê, tiện thể lè lưỡi: “Em không rành mấy món đồ nhà bếp lắm. Chị Lê chị có biết không?”
Trình Lê bình tĩnh nói: “Nồi niêu xoong chảo không cần tôi làm quen.”
Phương Tôn cười, nhớ tới nghề của Trình Lê thì tiếp lời: “Vậy gỗ chắc chắn là cần.”
Đi không bao xa liền thấy đầu bếp Lý và một đống “lương thực” mà đoàn xe mang theo.
Diệp Liên Thiệu một tay cầm dao làm bếp, tay kia xua xua phía ngoài: “Không cần hai em đâu, sở trường của mấy anh đây mà.”
Đầu bếp Lý nhìn tư thế của Diệp Liên Thiệu, nói: “Tư thế này của đội trưởng Diệp giống như chẳng có chuyện gì hay vậy.”
Diệp Liên Thiệu nói: “Nói nhảm, hoài bão lúc nhỏ của tôi là làm đầu bếp đấy.”
Trình Lê thấy rau anh ta thái đều đặn, hỏi: “Anh từng tập luyện à?”
Diệp Liên Thiệu chỉ chỉ Nhậm Tây An sau lưng cô: “Tuổi cậu ta bắt đầu tập bóng, tôi thật sự tập luyện cái này đấy.”
Vậy là bắt đầu từ lúc năm tuổi, Trình Lê còn nhớ.
Trình Lê nghiêng người, Nhậm Tây An bước từ đằng sau mấy bước đi đến bên cạnh cô.
Trình Lê khống chế tứ chi, khi anh đến gần cô không nhúc nhích, khi anh đi xa dần cô cũng không đi theo.
Nhậm Tây An mở cửa một cái lều quân đội, đi vào.
Không bao lâu, anh lại từ trong lều lớn đi ra.
Trình Lê liếc nhìn, anh đi vào để thay quần áo.
Anh thay bộ đồ leo núi vừa dày vừa nặng hơn, giày ống cao.
Đôi chân thẳng nhét vào trong chiếc giày ống, nửa người dưới có vẻ có sức sống hơn, anh tuấn hơn.
Cũng hấp dẫn hơn.
Trình Lê haiz một tiếng, vô cùng im lặng nghe Nhậm Tây An nói rõ với Diệp Liên Thiệu và Frank còn có người hướng dẫn Hoắc Gia cùng đi đến vách đá cách đó không xa xem tình hình.
Rồi sau đó đưa mắt nhìn anh và Frank cùng Hoắc Gia lên xe, lái khỏi nơi cắm trại.
Trình Lê cũng vào trong lều lớn.
Ba cái lều quân đội có rất nhiều không gian, đều là bố cục hai phòng ngủ một phòng khách.
Vì không gian rộng rãi, nên Trình Lê và Phương Tôn được chia riêng một cái lều lớn, là cái ở giữa hai cái lều quân đội của nhóm đàn ông.
Trình Lê lấy túi ngủ, cách tấm rèm vải ngăn giữa hai phòng trong lều, Phương Tôn hỏi: “Chị Lê, em vào được không?”
Trình Lê đồng ý: “Tùy cô.”
Phương Tôn vén rèm, đi vào phía không gian thuộc về Trình Lê.
Thấy cái túi ngủ hai người mà Trình Lê vừa lấy ra xong, Phương Tôn không khỏi tò mò: “Chị Lê, sao chị không mang cái một người, ít nhất thì hành lý nhẹ hơn mà.”
Trình Lê nói: “Đã có cái gì thì lấy cái đó, lười mua.”
Lỡ như ngủ không được thì còn phải chịu đựng cả giai đoạn này nữa.
Phương Tôn lại hỏi: “Anh Lộ trên xe bọn em nói muốn đi chụp dân du mục trong truyền thuyết ở phía đông hồ. Anh ấy chủ yếu chụp ảnh nhân văn, phong cảnh là thứ yếu, chị muốn đi chung không?”
Trình Lê gọn gàng dứt khoát: “Hai người chơi đi.”
Ý là nói cô không có hứng thú.
Phương Tôn ờ một tiếng, lại nói: “Em muốn lưu lại mấy tấm ảnh. Dù sao thì anh Lộ cũng là người chuyên nghiệp, phong cảnh ở đầm lầy phía đông đẹp hơn một chút, anh Lộ có thể giúp em chụp.”
Trình Lê hiểu, nhưng không có hứng tìm hiểu.
Phương Tôn đi ra khỏi không gian của cô rất nhanh.
Trình Lê ở trong lều quân đội một hồi, không có chuyện gì làm nên cũng đi ra khỏi lều lớn.
Xe việt dã đậu đằng trước bên ngoài lều, bốn chiếc chỉ còn lại một chiếc.
Thảo nào vừa nãy cô nghe thấy tiếng xe, chắc là mấy người không có chuyện gì làm tụm năm tụm ba kết bạn đi dạo xung quanh.
Đầu bếp Lý và Diệp Liên Thiệu ở đằng kia hoàn thành từng bước, Trình Lê không xen tay vào được.
Cô đứng ngoài lều không bao lâu, Lộ Phong và Phương Tôn cùng đi về phía cô.
Phương Tôn cười ha hả nhìn cô.
Trình Lê đọc ánh mắt của cô ấy, giống như là lạy ông tôi ở bụi này.
Lộ Phong mà dọc đường Trình Lê chưa tiếp xúc bao giờ hỏi Trình Lê: “Cô có thể giúp một chuyện được không?”
Khi lên xe chung với Lộ Phong cùng Phương Tôn, Trình Lê hơi hối hận.
Cô không có hứng thú.
Lộ Phong và Phương Tôn tỏ thái độ cầu xin, cô đồng ý ngay, đây là bệnh.
Lý do Phương Tôn xin cô đi chung là —— nhiều người, có thêm can đảm, dù sao thì cũng lạ nước lạ cái.
Lý do của Lộ Phong thì đơn giản hơn, anh ta phải mang theo rất nhiều thiết bị nặng.
Trên cao nguyên, thể lực của con người không bằng với khu vực đồng bằng mà họ ở quen, trọng lượng vác được ít hơn, Lộ Phong hi vọng Trình Lê có thể chia sẻ giúp một chút.
Lộ Phong là tài xế.
Còn chưa tới bờ phía đông của hồ, vừa thấy bóng đầm lầy, Lộ Phong liền quyết định dừng xe.
Trình Lê nhìn về hướng ruộng đất bên ngoài, đâu đâu cũng thấy khe rãnh ngang dọc trên bãi bùn.
Lộ Phong vừa dừng xe, liền quay đầu giải thích với Trình Lê và Phương Tôn: “Bây giờ ánh sáng còn khá tốt, chụp ảnh cho Tiểu Phương ở đây trước đi.”
Trình Lê không nói gì.
Phương Tôn theo Lộ Phong lập tức xuống xe.
Thấy Phương Tôn và Lộ Phong trong khi chụp ảnh càng ngày càng xa xe việt dã, Trình Lê mắng thầm một tiếng rồi cũng xuống xe.
Ở khu vực cao hơn mực nước biển, đứng thẳng đi lại tương đương với đeo vật nặng mấy chục cân ở khu vực thấp hơn mực nước biển, quá thử thách tố chất thân thể con người.
Mấy ngày tiếp xúc, sự yếu đuối của Phương Tôn vô cùng rõ ràng, Trình Lê không hề cảm thấy chạy nhảy khắp nơi phù hợp với cô ấy.
Sau khi xuống xe, trong tầm mắt Trình Lê là đồng cỏ đã đìu hiu, giương nanh múa vuốt, đá vụn sắc bén.
Dãy núi Altun vào đầu mùa đông, muôn vật điêu tàn như lời đồn đại.
Gió thì nhỏ hơn chỗ cô đứng ở nơi cắm trại trước đó một chút.
Hai cái bóng của Phương Tôn và Lộ Phong trong mắt Trình Lê nho nhỏ, đen đen, chứng minh cách nhau rất xa.
Trình Lê đứng một hồi, nghe thấy tiếng ào ào, tương tự như tiếng nước chảy.
Trình Lê nhíu mày.
Hồ nước là hồ chết, tiếng nước chảy từ đâu ra?
Suy nghĩ mấy giây, Trình Lê nghĩ tới một khả năng.
Có sông ngầm.
Cô lại thầm mắng một tiếng “fuck”.
Hai cái người đi tới đi lui khắp nơi ở xa xa đó bị bệnh sao?
Rơi xuống sông ngầm, tất nhiên chìm nghỉm, chết cũng không biết xác trôi tới đâu.
Trình Lê dè dặt nghe tiếng giẫm lên đất dưới chân, gần hai người đó hơn một chút, vừa định kêu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét kinh hãi.