Lâm Nhiên đang mặc tạp dề in hình gấu nhỏ, tất bật trong bếp thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên trên bàn. Cậu không hề hoảng loạn hạ lửa trước rồi mới cầm điện thoại lên nghe, tiếng của Ngụy Văn Văn truyền ra: “Anh mau đọc tin nhắn đi, em vừa gửi cho anh một đoạn video đó.”
Cúp điện thoại, Lâm Nhiên thắc mắc, cậu mở tin nhắn của Ngụy Văn Văn và click vào video. Ngay sau đó, cậu như ngừng thở.
Trong video xuất hiện một người trẻ tuổi bị thương, chính là Lý Triết. Một người lạ đang cho Lý Triết uống nước và hỏi: “Anh tên là gì?”
Lý Triết tinh thần hoảng loạn, thều thào một cái tên: “Lâm Nhiên.”
Cạnh Lý Triết là một người bất tỉnh, Lâm Nhiên nhận ra đó chính là mình.
Video không dài, xem xong, nước mắt Lâm Nhiên đã rơi đầy mặt.
Cậu lau nước mắt vài lần nhưng nó lại tiếp tục tuôn trào. Lâm Nhiên gạt nước mắt nước mũi, vừa khóc vừa cười: “Người ta hỏi tên anh, anh lại trả lời tên của em. Cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ mỗi tên em là Lâm Nhiên.”
Sau khi lau khô nước mắt, Lâm Nhiên bình tĩnh lại và kiểm tra tài khoản đã đăng video. Đó là một tài khoản xa lạ, không có nhiều fans và chủ yếu đăng những video cuộc sống cá nhân thường ngày.
Ba tiếng trước, video được đăng lên một trang video ngắn, có khoảng mười mấy bình luận và hơn một trăm lượt chia sẻ.
Lâm Nhiên gọi lại cho Ngụy Văn Văn, giọng cậu vẫn còn nặng âm mũi: “Văn Văn, em biết người đăng video này không? Sao họ lại có video này?”
“Không phải anh và Lý Triết được hai công nhân cứu sao? Một trong số họ đã quay video này bằng điện thoại.”
“Tại sao không ai nói với anh về video này?”
“Khi các anh được đưa đến bệnh viện, mọi người đều sợ hãi, ai còn nghĩ đến chuyện này. Sau đó mọi người quên mất, chỉ có anh trai anh sao chép một bản video và lưu trong điện thoại.”
“Anh trai anh á?”
Lâm Nhiên thực sự ngạc nhiên.
“Đúng vậy, anh Thao còn yêu cầu công nhân đó không phát tán video. Ai ngờ anh ta không giữ lời, vài ngày sau đã đăng lên mạng. Em vừa thấy video đó liền báo cáo vi phạm, đó là xâm phạm quyền riêng tư và hình ảnh.”
“Nếu video bị lan truyền, nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của Lý Triết, thậm chí cả anh nữa.”
Vừa rồi Lâm Nhiên đọc bình luận, thấy có người nói hai người bị thương trong video là người yêu đồng tính.
“Tiểu Nhiên, đừng lo lắng. Nếu người đó không xóa video và trang web không xử lý, anh Thao chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
“Anh trai anh?”
“Đúng vậy, em đã nói cho anh Thao biết, anh ấy nói sẽ xử lý.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Nhiên ngồi thẫn thờ. Thực ra cậu khá lo lắng cho Lý Triết, sợ rằng video sẽ ảnh hưởng đến anh. Lâm Nhiên đoán rằng một số bạn bè đã biết cậu là gay, đó là một bí mật đã được nửa công khai.
“Lâm Nhiên, khi dùng bếp nhớ tắt lửa.”
Giọng Lý Triết vang lên từ trong phòng ngủ, anh không yên tâm mà nhắc nhở Lâm Nhiên. Ngày hôm qua Lâm Nhiên nấu một nồi canh sườn, quên tắt lửa, suýt chút nữa hầm cháy.
Lâm Nhiên đáp: “Em sẽ chú ý.”
Lâm Nhiên bật lại bếp, tiếp tục hâm nóng đồ ăn trong nồi. Cậu nhấc nắp nồi lên, dùng muỗng khuấy nhẹ canh cá và cúi đầu nếm thử. Hơi nước phả vào mặt khiến mắt Lâm Nhiên lại ướt đẫm. Cậu nhớ lại cảnh Lý Triết bị thương đối mặt với hai công nhân, hỏi một đằng trả lời một nẻo.Cậu vừa đun nóng đồ ăn vừa gạt lệ.
“Sao vậy em?”
Nghe giọng Lý Triết từ phía sau, Lâm Nhiên quay lại, nước mắt lưng tròng.
Lý Triết chấn động, vội vàng nắm tay Lâm Nhiên kiểm tra từng ngón, sợ rằng cậu bị thương khi băm gừng.
Từng ngón tay đều nguyên vẹn không bị thương.
Canh cá mua ngoài khá tanh, Lâm Nhiên cho thêm gừng vào, đun nóng lại. Trước đây cậu chưa từng sử dụng bếp gas hay nấu ăn, việc băm gừng cũng là cần phải học mới biết.
“Em ổn chứ?”
Lý Triết lấy khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt Lâm Nhiên, vỗ nhẹ vào lưng cậu như đang an ủi một bạn nhỏ buồn bã.
“Nếu anh ôm em một chút, em sẽ cảm thấy tốt hơn.”
“Được thôi.”
Lý Triết cười, mở rộng cánh tay, Lâm Nhiên lập tức lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Lý Triết cũng ôm đáp lại.
Do chân trái bị thương không thể đứng lâu, Lý Triết ngồi xuống ghế, Lâm Nhiên ngồi trên đùi phải của anh, ngón tay vuốt ve gương mặt Lý Triết, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi anh rồi cúi đầu hôn xuống.
Trong lúc nằm viện điều kiện không cho phép, mà sau khi xuất viện, vì chân Lý Triết bị thương nên hai người cũng không có nhiều hành động thân mật. Nhưng một cái ôm thì vẫn có thể.
Lý Triết kéo áo len của Lâm Nhiên lên, vuốt ve làn da mịn màng của cậu. Cơ thể họ quấn quýt, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên. Cuối cùng, Lâm Nhiên là người lấy lại lý trí trước, kéo mình ra, tránh cho tình hình trở nên không thể kiểm soát sẽ làm chân Lý Triết bị thương thêm.
Ngón tay Lý Triết vuốt nhẹ mái tóc Lâm Nhiên, anh hỏi: “Lâm Nhiên, vừa rồi có chuyện gì vậy?”
Lâm Nhiên xoa xoa thái dương Lý Triết, vuốt phẳng những nếp gấp trên áo sơ mi của anh, nói đứt quãng: “Em xem được một đoạn video… là video đêm đó, khi anh cõng em đi tìm người cứu giúp, gặp hai công nhân đi xe máy, một trong số họ đã quay video.”
“Anh nhớ loáng thoáng cảnh sát từng nói có một đoạn video, em xem được ở đâu?”
“Trên mạng, người quay video đó đã đăng lên mạng.”
Lâm Nhiên chia sẻ video với Lý Triết, anh mở video lên. Khi thấy Lâm Nhiên bất tỉnh trong video, gương mặt Lý Triết trở nên nghiêm trọng.
Gần đây, Lý Triết đã hồi phục một phần ký ức, cũng hiểu rõ tình huống, anh vốn nghĩ rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt.
Nhưng khi thấy Lâm Nhiên nằm trên đường, mắt nhắm nghiền, cảm xúc của Lý Triết lại dâng trào, hơi thở trở nên nặng nề.
Có lẽ vì không thể bình tĩnh, anh đã vô thức tránh né, nên dù biết có video này nhưng cũng không yêu cầu cảnh sát cho xem.
Chứng cứ phạm tội của Tống Nặc rất rõ ràng. Ngoài việc bắt cóc và giam cầm trái phép, y còn đầu độc chim quý hiếm và mua bán thuốc cấm. Y sẽ phải trả giá đắt cho những hành động của mình và ngồi tù trong nhiều năm.
Mỗi khi nghĩ đến những gì Lâm Nhiên đã trải qua, Lý Triết đều cảm thấy sợ hãi. “Sợ hãi” một cảm giác mà anh đã mất từ lâu, khi nó quay lại, cảm giác ấy vô cùng khó chịu khiến anh rất kháng cự.
Anh căng thẳng đến mức hơi thở như ngưng lại, tay không ngừng run rẩy.
Lý Triết quyết định đối mặt với nó, chấp nhận rằng nỗi sợ hãi này có tồn tại. Anh không còn muốn phủ nhận cảm xúc tiêu cực nữa.
“Lý Triết, chúng mình không xem nữa.”
Lâm Nhiên mắt đẫm lệ, lấy điện thoại từ tay Lý Triết và tắt video đi, không đành lòng nghe thêm cuộc đối thoại giữa Lý Triết không tỉnh táo và người kia trong video.
“Sao em lại khóc rồi.”
Lý Triết rút khăn giấy lau nước mắt cho Lâm Nhiên.
“Em… em cũng không biết nữa…”
Lâm Nhiên hít mũi.
Lý Triết lau đi nước mắt ở khóe mắt của Lâm Nhiên, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt cậu, động tác dịu dàng vô ngần.
“Lý Triết, anh thật sự rất thích em đấy nhỉ.”
“Cũng không phải là rất thích, chỉ là bình thường thôi.”
Nghe tiếng cười trầm thấp của Lý Triết, Lâm Nhiên nín khóc mà cười, ôm cổ Lý Triết như một con bạch tuộc tám chân, dính chặt không buông.
Video chỉ tồn tại một ngày, đến đêm đã bị xóa khỏi các nền tảng video ngắn. Trên mạng có một số ít chia sẻ lại, nhưng đến ngày hôm sau tất cả các video này cũng biến mất hoàn toàn, không thấy tăm hơi.
Ngụy Văn Văn gửi tin nhắn báo cáo cho Lâm Nhiên: “Tất cả đều đã bị xóa, chắc chắn là nhờ năng lực đồng tiền của anh Thao.”
“Chắc anh trai anh sợ mọi người xung quanh anh biết rồi lời ra tiếng vào. Văn Văn, gần đây anh phát hiện anh ấy thực sự rất quan tâm anh.”
Lâm Nhiên nhập văn bản và gửi đi, sau khi đọc lại tin nhắn, cậu có chút cảm thán.
Ngụy Văn Văn nói: “Đương nhiên rồi, anh Thao luôn rất quan tâm đến anh mà.”
“Sao vậy, có phải anh đã bị anh Thao làm cho cảm động không?”
“Anh sẽ tìm anh ấy để nói lời cảm ơn.”
“Thế thì không phải tốt quá rồi quá, em phải kể cho anh trai em nghe chuyện này mới được!”
Ngụy Văn Văn cười hì hì kết thúc cuộc gọi. Anh trai của cô – Ngụy Kiêu, và Lâm Thao là bạn học, cũng là bạn tốt của nhau.
Năm ngày sau khi xuất viện, Lý Triết cùng Lâm Nhiên đến bệnh viện để cắt chỉ. Vết thương ở chân trái của anh đã khép lại, có thể cắt chỉ.
Trên đường về nhà, Lâm Nhiên bật nhạc và ngân nga theo giai điệu, tâm trạng rất vui vẻ, mặt mày hớn hở. Lý Triết ngồi ở ghế phụ lái, nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Nhiên, rồi nhìn ra cảnh quan ngoài cửa sổ. Ánh nắng mùa đông chiếu lên mặt tiền của những tòa nhà cao tầng, làm cho chúng lấp lánh sáng lên.
Chiếc xe chạy qua cầu lớn, nhưng không hướng về nhà Lý Triết hay tiểu khu Hoa Vân nơi Lâm Nhiên ở, mà là nhà của mẹ Lâm.
Lâm Nhiên cười nói: “Ở nhà có mẹ em, còn có một giúp việc là dì Trương và một con vẹt xanh.”
Thực ra, Lý Triết cũng không cần Lâm Nhiên giới thiệu, vì cậu thường xuyên nhắc đến tình huống trong nhà, anh đã biết cả rồi.
“Mẹ em nói, cha anh và cha em từng quen biết nhau, là bạn bè trong giới kinh doanh. Lý Triết, có khi nào hồi nhỏ chúng ta đã từng gặp nhau không?”
Lâm Nhiên cười rạng rỡ, gần đây cậu mới biết nhà mình và nhà Lý Triết là “thế giao”[1].
“Khả năng đó không lớn.”
Lý Triết phân tích: “Sau khi cha mẹ ly hôn, dù anh được phán theo cha nhưng người chăm sóc anh là dì. Anh từng ở nhà dì một thời gian.”
“Nhưng mẹ em nói bà từng gặp anh hồi nhỏ, có lần cha anh đã dẫn anh đến nhà em.”
“Bố mẹ anh ly hôn khi anh 6 tuổi. Nếu vậy, lúc anh đến nhà em làm khách, anh có thể chỉ mới 6 tuổi hoặc nhỏ hơn.”
Lâm Nhiên tính toán tuổi, có chút thất vọng: “Nếu vậy thì em còn nhỏ nữa, em ít hơn anh hai tuổi.”
Nếu Lý Triết 6 tuổi đến nhà Lâm Nhiên, thì Lâm Nhiên khi đó mới 4 tuổi, không lạ gì sau này lớn lên cậu không nhớ được người bạn tên Tiểu Triết hồi nhỏ.
“Lâm Nhiên, em có ảnh hồi nhỏ không?”
“Hả? Đương nhiên là có, có vài cuốn album luôn!”
“Để ở nhà mẹ em à?”
“Đúng vậy.”
Nghe Lâm Nhiên nói thế, Lý Triết bỗng nhiên rất mong chờ, anh muốn nhìn thấy Lâm Nhiên khi 4 tuổi trông như thế nào, rồi khi 10 tuổi lại trông ra sao, khi 12, 15 tuổi…
Lâm Nhiên hồi nhỏ chắc chắn rất đáng yêu.
Lý Triết muốn biết từng giai đoạn trong cuộc đời Lâm Nhiên.
Nhìn người bên cạnh cười đến xán lạn, mi mắt cong cong, Lý Triết đưa tay xoa đầu cậu, cảm nhận sự mềm mại trên mái tóc.
“Sao anh lại xoa đầu em?”
Lâm Nhiên cúi đầu.
Lý Triết không nói gì, khóe miệng giương cao.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Coi như là thế giao chi tử, môn đăng hộ đối.
Lâm Nhiên: Đương nhiên!
Chú thích:
[1] Thế giao: Danh từ chỉ hai gia đình thân thiết với nhau đã mấy đời.