Hôm nay không cần tăng ca, lúc tan tầm, các đồng nghiệp đều cười nói vui vẻ. Lý Triết tắt máy tính, cầm điện thoại lên xem. Bình thường, ảnh đại diện của bạn tốt Lâm Nhiên sẽ hiện lên con số đỏ, biểu thị có bao nhiêu tin nhắn mới, nhưng hôm nay lại không có con số đỏ nào.
Lý Triết bỏ điện thoại xuống, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi đeo ba lô rời khỏi văn phòng. Khi đi ngang qua quầy lễ tân, anh nghe thấy Tiểu Chu và Vinh Hiên đang nói chuyện phiếm. Hai người ngồi sạt rạt nhau, cùng xem ảnh chụp trên điện thoại của Vinh Hiên. Tiểu Chu ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh.
“Wow, tôi chưa từng đi qua đó.”
“Lần sau tôi dẫn chị đi, chỗ đó chơi vui lắm!”
“Vé vào cửa có đắt không?”
Vinh Hiên khịt mũi coi thường: “Chút tiền đó thì có là gì, tôi mời chị.”
Tiểu Chu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không cần, tôi tự trả được, đâu phải tôi không có khả năng.”
Vinh Hiên nói chuyện luôn rất khoe mẽ, lại còn ra tay rất hào phóng, như thể không tiếc tiền ăn chơi trác táng.
Thấy Lý Triết, Vinh Hiên nhiệt tình vẫy tay: “Anh Lý, tạm biệt.”
Tiểu Chu ngẩng đầu, cười nói: “Lý Triết, tan tầm rồi à.”
Lý Triết phất tay chào.
Rời khỏi công ty, bên ngoài trời còn sáng, chợt cảm giác thật kinh ngạc. Mùa đông trời tối sớm, mà Lý Triết đã mấy ngày rồi không thể tan làm đúng giờ, khi ra về thì màn đêm đã buông xuống.
Anh thong thả đi đến bãi đỗ xe, lái xe rời công ty, trở về khu chung cư.
Gần tiểu khu có một cái siêu thị gia đình, Lý Triết đi siêu thị mua một ít rau xà lách, vài củ tỏi, một lọ nước tương. Tủ lạnh nhà anh có sẵn đùi gà, về nhà làm cơm gà, rồi xào thêm ít rau xà lách, vậy là xong bữa tối.
Lần trước Lâm Nhiên mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, phải một thời gian nữa mới ăn hết. Lý Triết luôn thích mua tới đâu nấu tới đấy, nên tủ lạnh nhà anh thường khá trống trải.
Nếu Lâm Nhiên đến ăn cơm, có thể nấu thêm một nồi canh. Lý Triết sống một mình, ít khi nấu canh, ăn đơn giản là được.
Lý Triết xách theo túi đồ nhỏ đi vào thang máy, chợt nghe tiếng điện thoại reo. Anh tưởng là Lâm Nhiên gọi, nhưng khi nhìn số thì không phải. Anh bắt máy, nghe đối phương nói, sau đó trả lời: “Vậy ngày 24 tôi không có ý kiến. Tôi phải liên hệ với đơn vị lắp đặt điện, hay bên các anh phụ trách? Được thôi.”
Cúp điện thoại, Lý Triết đã ra khỏi thang máy, đi về phía cửa nhà mình.
Căn hộ mới mua của Lý Triết sắp bắt đầu trang hoàng. Anh đã tạm nghỉ công việc lái xe công nghệ, bởi cuối tuần chắc chắn phải thường xuyên qua lại nhà mới, trong quá trình sửa chữa có nhiều tình huống phát sinh cần chủ nhà là anh giải quyết.
Lý Triết đeo bao tay, rọc xương ra khỏi đùi gà, ướp thịt gà, bóc tỏi, pha chế nước sốt, rửa sạch rau xà lách, rồi nấu cơm bằng nồi cơm điện, từng bước đâu ra đấy.
Anh gắp đùi gà đã chiên xong lên thớt và cắt thành từng miếng nhỏ, rồi xếp lên đĩa, rưới nước sốt lên, cả màu sắc lẫn hương vị đều hấp dẫn.
Bày từng món lên bàn, Lý Triết rót một ly nước ấm và bắt đầu thưởng thức bữa ăn.
Sau bữa tối, Lý Triết xuống tầng chơi bóng rổ. Anh chạy nhanh trên sân bóng, dù là xuân, hạ, thu hay đông, buổi tối ở sân bóng rổ của tiểu khu luôn có bóng dáng anh.
Sau khi vận động ra nhiều mồ hôi, anh lên tầng, người ướt nhẹp cởi quần áo vào phòng tắm rửa.
Tắm xong, Lý Triết quấn khăn tắm mở cửa phòng tắm, đưa chân định xỏ dép thì để ý thấy trên sàn có hai đôi dép lê, một đôi màu xám và một đôi màu xanh dương.
Đôi màu xanh nhỏ hơn, là dép của Lâm Nhiên.
Trong nhà có vài món đồ thuộc về Lâm Nhiên, ngoài đôi dép lê còn có một cái cốc trên bàn trà và một cái dây sạc điện thoại. Bình thường chủ nhà không để ý đến sự hiện diện của chúng, những món đồ này dần đã chiếm một góc nhỏ trong nhà, giống như những tên trộm nhỏ lẻn vào.
Đến khi nhận ra, chúng đã tồn tại được một thời gian, cảm tưởng như vốn luôn ở đó.
Lý Triết mở tủ lạnh, bỏ đá vào ly, rồi rót rượu vào. Thỉnh thoảng anh cũng uống chút rượu. Cầm ly rượu trở lại phòng khách, đặt ly lên đế lót, Lý Triết lấy khăn giấy lau vệt nước trên tay, sau đó mới lấy sách từ kệ sách.
Anh là một người cô đơn, đêm dài đằng đẵng, khi tâm trạng tốt, anh sẽ đọc sách.
Điện thoại để trên bàn trà, màn hình vẫn tối om, cho tới tận lúc được chủ nhận đem về phòng ngủ, cũng chưa từng sáng lên. Chủ nhân không nhận ra điều gì bất thường, hôm nay đối với anh chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác.
Đến chiều hôm sau, Lý Triết cuối cùng nhận ra có gì đó không ổn. Kéo xuống hai lần trong thông báo tin nhắn mới tìm thấy ảnh đại diện của Lâm Nhiên, anh mở hai tin nhắn cuối cùng của Lâm Nhiên, thời gian gửi là vào sáng sớm hôm trước, nội dung là: “Anh khỏi cần dông dài, tôi đã rửa bát rồi, còn lau bàn luôn đó.” và “Sao tự dưng rảnh rỗi thế, có thời gian trả lời tin nhắn tôi nữa, anh không làm việc à?”Mở vòng bạn bè của Lâm Nhiên, đã ba ngày không có bất cứ cập nhật gì.
Lý Triết không thường xuyên cập nhật trạng thái trên vòng bạn bè, nhưng anh biết Lâm Nhiên là người khá thích đăng bài.
Sau khi tan làm, Lý Triết gọi điện cho Lâm Nhiên, nhưng điện thoại reo rất lâu mà không ai nghe máy.
Lý Triết và Lâm Nhiên quen biết nhau hơn hai tháng, đây là lần thứ hai anh chủ động gọi cho Lâm Nhiên. Lần đầu tiên là để trả lại chiếc đồng hồ xa xỉ mà Lâm Nhiên đã tặng anh.
Trước đây, mỗi ngày Lâm Nhiên có thể gửi từ 10 đến 20 tin nhắn, lảm nhảm liên tục, có lẽ bản chất cậu là người nói nhiều.
Chẳng lẽ, cậu ấy bị ốm?
Hoặc là gặp chuyện gì ngoài ý muốn?
Lý Triết nhắn tin cho Lâm Nhiên: “Lâm Nhiên, khi nào thấy tin nhắn này thì gọi lại cho tôi.”
Ngoài cửa sổ trời đã tối, tâm trạng Lâm Nhiên bắt đầu trở nên tồi tệ hơn. Trong phòng họp, ngoài giọng nói của lãnh đạo công ty, còn lại lặng ngắt như tờ. Lâm Nhiên lén ngáp một cái, đổi tư thế ngồi, cảm giác như mình sắp kiệt sức.
Trong thời gian làm việc, cậu phát hiện công việc luôn kết thúc đúng giờ, nhưng hôm nay không hiểu sao sếp lại đột nhiên thông báo họp ngay lúc tan làm, cuộc họp kéo dài mãi chưa xong.
Hai ngày nay tâm tình Lâm Nhiên vốn đã buồn bực, gặp phải sự tra tấn này càng khiến cậu cảm thấy khổ không thể tả.
Lâm Nhiên yên lặng chịu đựng buổi họp dài dòng này, suốt cuộc họp cậu không chú ý đến chiếc điện thoại đã bật chế độ im lặng để trên bàn.
Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, mọi người giải tán như chim vỡ tổ, Lâm Nhiên cũng nhanh chóng rời khỏi công ty.
Khi đang lái xe trên đường, điện thoại để bên cạnh bất ngờ sáng lên, có một cuộc gọi đến nhưng không có tiếng chuông. Lúc đó, Lâm Nhiên mới nhận ra điện thoại của mình vẫn đang ở chế độ im lặng.
Cậu bật âm báo lên rồi nghe điện thoại. Đó là mẹ Lâm, bà mắng: “Mẹ gọi con năm sáu cuộc, sao không nghe máy?”
Thực ra không nhiều như vậy, chỉ có ba cuộc.
“Mẹ, buổi chiều công ty con có cuộc họp, con để điện thoại chế độ im lặng nên không nghe thấy. Mẹ gọi con có chuyện gì không ạ?”
“Còn chuyện gì nữa, mẹ chỉ hỏi con tối nay có về nhà ăn cơm không?”
“Con mệt lắm, không về đâu ạ.”
Tâm trạng Lâm Nhiên chùng xuống, lúc này cậu chỉ muốn về nhà mình ở tiểu khu Hoa Vân yên tĩnh, nằm trên giường, không muốn nhúc nhích.
“Vậy con nhớ ăn uống đầy đủ, đừng suốt ngày ăn đồ chiên rán, mấy thứ đó không tốt cho sức khỏe, dầu mỡ toàn dùng đi dùng lại, nghe nói có…”
“Con biết rồi mẹ, con đang lái xe.”
Lâm Nhiên thả điện thoại xuống, khi dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ, cậu không nhịn được thở dài.
Ngày hôm qua tâm trạng cậu vô cùng tồi tệ, thường xuyên kiểm tra điện thoại, nhưng hôm nay đã bình tĩnh hơn nhiều, mặc dù vẫn có chút không thoải mái.
Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là nhận ra rằng nếu cậu không chủ động liên lạc với Lý Triết, thì Lý Triết cũng sẽ không bao giờ liên lạc lại với cậu.
Lâm Nhiên lẩm bẩm tự nói: “Cũng hơi khó chịu thật.”
“Có lẽ đối với anh ấy, mình thậm chí còn không được coi là bạn bè.”
Lần cuối cùng cậu liên lạc với Lý Triết đã là ba ngày trước. Nếu là bạn bè, khi nhận thấy người thường xuyên trò chuyện đột nhiên không có tin tức gì, chắc chắn sẽ quan tâm một chút.
Đừng nghĩ nữa.
Lâm Nhiên về đến nhà, nằm lên sofa trong phòng khách. Tiếng thông báo tin nhắn điện thoại liên tục vang lên khiến cậu cảm thấy phiền lòng. Hầu hết đều là tin nhắn rác, giờ cậu chán ghét việc nhận tin nhắn, thậm chí lười mở ra xem.
Dù sao cũng không có tin nhắn nào từ Lý Triết.
Từ lúc chạng vạng công ty thông báo họp, Lâm Nhiên không kiểm tra tin nhắn trên điện thoại nữa, cũng không nghĩ đến việc xem lại các cuộc gọi nhỡ. Bởi Lý Triết cũng sẽ không chủ động gọi điện cho cậu.
Chợt có một cuộc gọi đến, cậu cầm điện thoại lên thấy là Ngụy Văn Văn. Không có gì quan trọng, chỉ là liên lạc hàng ngày, trò chuyện về những việc vặt trong cuộc sống.
Lâm Nhiên gọi cơm hộp rồi mở game, tiếp tục chơi phần trước chưa qua được trong game xác sống. Cậu ném điện thoại sang đầu kia của sofa, như thể xem đó là kẻ thù.
Sau khi ăn xong cơm hộp, tắt trò chơi, Lâm Nhiên nhặt lại điện thoại lên xem giờ, thấy mới chỉ 9 giờ tối, đêm vẫn còn dài lắm.
Lâm Nhiên xuống tầng, lái xe đến bờ sông, nơi đó ban đêm luôn rất náo nhiệt, các quán bar nối tiếp nhau. Nếu muốn uống rượu, đây là chỗ lý tưởng.
Nhưng Lâm Nhiên không vào quán bar, cậu đi dạo trên phố đi bộ, rồi bước đến bờ sông. Ngày đông, đứng ở bờ sông đón gió, một thân một mình khó tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Xung quanh bốn phía đều là người, tiếng nói chuyện ồn ào, Lâm Nhiên dựa lưng vào hàng rào, chân bắt chéo, hai tay đút túi, nhìn các cặp đôi đi qua, ăn không ít “cơm chó”.
Nghe thấy gần đó có tiếng gọi bạn bè, Lâm Nhiên tò mò đi lại xem. Hóa ra trên mặt sông xuất hiện hai con vịt trắng lớn, cũng không biết vì sao lại có vịt ở đó.
Mọi người xôn xao lấy điện thoại chụp ảnh vịt, Lâm Nhiên cũng chụp một tấm, tiện tay đăng lên vòng bạn bè, kèm theo dòng chữ: “Chạy mau nhé, kẻo trở thành canh miến tiết vịt.”
Ảnh vừa đăng chưa đến một phút, cậu đã nhận được bình luận từ Hàn Diên Chương: “Tôi cũng đang ở bờ sông, Tiểu Nhiên, muốn qua đây uống cà phê không?”
Ngay sau đó, Hàn Diên Chương gửi vị trí của một quán cà phê gần đó qua tin nhắn riêng.
Lâm Nhiên nghĩ dù sao cũng đang rảnh rỗi, tìm chỗ nào đó giết thời gian cũng tốt, nên trả lời: “Được thôi.”
Không bao lâu, Lâm Nhiên đã cùng Hàn Diên Chương ngồi trong quán cà phê, không gian yên tĩnh và tuyệt đẹp. Hàn Diên Chương quần áo chỉnh tề, rất có phong thái của tầng lớp trí thức, anh ta thân thiện, lại bình dị gần gũi.
“Tiểu Nhiên thường xuyên đến bờ sông chơi à?”
“Không đâu, tối nay có mình tôi nên thấy nhàm chán, ra ngoài đi dạo một chút.”
“Không có đối tượng hẹn hò sao?”
“À, không có.”
Lâm Nhiên đang uống cà phê, đột nhiên nghe thấy câu hỏi này suýt nữa bị sặc, Hàn Diên Chương liền đưa cho cậu một chiếc khăn giấy, rất chu đáo.
“Hơi không ngờ tới đó, cậu đẹp trai như vậy, chắc chắn được nhiều cô gái thích lắm.” Hàn Diên Chương mỉm cười, lời khen của anh ta tự nhiên và chân thành, không khiến người nghe cảm thấy gượng gạo.
Lau đi vệt cà phê nơi khóe miệng, Lâm Nhiên thuận miệng nói: “Có lẽ tính cách của tôi không tốt.”
Hàn Diên Chương rõ ràng rất ngạc nhiên, anh ta mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhiên, nghiêm túc nói: “Cậu có tính cách rất tốt, rất hiền lành. Tôi nghĩ không ai sau khi quen biết cậu lại không thích tính cách của cậu.”
Lại được khen ngợi, Lâm Nhiên có chút ngượng ngùng, cậu nói: “So với anh Hàn, tôi có vẻ bình thường quá, không có gì đặc biệt, cuộc sống lại thiếu mục tiêu.”
“Gọi là Diên Chương đi, quen biết lâu như vậy, cậu còn dùng kính ngữ với tôi, không thấy quá xa cách sao.”
Lâm Nhiên xấu hổ cười, sửa lời: “Diên Chương.”
“Gọi thẳng tên mới giống bạn bè thật sự. Lâm Nhiên, tôi rất vui khi quen biết các bạn trẻ đầy năng lượng như cậu. Các cậu đã tiếp cho tôi – một người trung niên, thêm không ít sức sống.”
“Diên Chương và chị Ngải Gia cùng tuổi, mới hơn 30, làm sao gọi là trung niên được.”
“33 rồi.”
Hàn Diên Chương sửa lại, giọng anh ta ôn hòa: “Hơn cậu chín tuổi.”
Đôi mắt kia rất thâm thúy, kết hợp với ngũ quan đoan chính và cách ăn mặc chỉnh tề, Lâm Nhiên nhớ đến lời Ngụy Văn Văn từng nói, Hàn Diên Chương là một người đàn ông chân thành, đáng tin cậy chất lượng cao.
Đúng là như vậy.
“Hồi tôi bằng tuổi cậu, tôi vẫn còn ham chơi, khi đó tôi ở…”
Hàn Diên Chương chưa kịp nói hết, điện thoại của Lâm Nhiên chợt vang lên.
Nhấn nghe điện thoại, biểu cảm của Lâm Nhiên đột ngột thay đổi, hai mắt mở to, lắp bắp nói: “Lý – Lý Triết, có chuyện gì vậy?”
“Muốn ra ngoài ăn khuya không?”
Đó là giọng nói quen thuộc của Lý Triết, ngữ điệu cũng quen thuộc.
Đầu óc Lâm Nhiên có lẽ đã rối nùi, tạm thời mất đi phản ứng.
Lý Triết lại hỏi: “Cậu còn ở bờ sông không?”
“Còn, tôi và bạn giờ đang ở một quán cà phê…”
“Tên quán là gì?”
Nghe câu hỏi, Lâm Nhiên không suy nghĩ gì nhiều, liền nói tên quán cà phê. Vừa nói xong, Lý Triết đã cúp máy.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Lâm Nhiên cầm điện thoại, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc.
Hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh trở lại, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Hàn Diên Chương, Lâm Nhiên giới thiệu: “Là một người bạn của tôi, anh ấy gọi tôi đi ăn khuya.”
Cảm nhận được ánh mắt nhạy bén của Hàn Diên Chương, Lâm Nhiên cố gắng kiềm chế cảm xúc dao động của mình rồi nở một nụ cười.
“Bạn thế nào?”
“Là bạn mà tôi mới quen, chúng tôi đều làm việc ở quảng trường Nam Nhất.”
Tâm trí Lâm Nhiên đã sớm bay xa, thẫn thờ khuấy tách cà phê.
“Cậu muốn đi không?”
Một lát sau, Hàn Diên Chương hỏi, anh ta vẫn giữ nụ cười trên môi.
Lâm Nhiên rơi vào mâu thuẫn, đương nhiên là cậu muốn đi gặp Lý Triết, nhưng rời đi lúc này lại là thiếu lịch sự với người mời mình uống cà phê.
“Đi thôi.”
Hàn Diên Chương đứng dậy, anh ta đã nhìn ra ý định trong lòng của Lâm Nhiên.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi quán cà phê, đứng ở cửa nói tạm biệt. Hàn Diên Chương vẫn thân thiện nhiệt tình, còn Lâm Nhiên thì tỏ ý xin lỗi.
Nói chuyện với nhau vài câu, Hàn Diên Chương vẫy tay rời đi. Khi Lâm Nhiên quay đầu lại, cậu bất ngờ thấy Lý Triết đã đứng bên cạnh quán cà phê, ngay lập tức ngây người.
“Uống xong rồi à?”
Lý Triết nhanh chóng lại gần, thúc giục: “Đi thôi, đi ăn khuya.”
Hàn Diên Chương quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Lý Triết đang rời đi cùng Lâm Nhiên. Anh ta nhìn thấy đó là một chàng trai trẻ cao ráo, ăn mặc rất bình thường.
Đi được một đoạn, Lý Triết nắm lấy tay Lâm Nhiên, ngón tay khẽ siết chặt. Do đường đông người, Lâm Nhiên tưởng rằng mình đi chậm nên mới bị Lý Triết kéo đi, hoàn toàn không biết rằng trong lòng Lý Triết đang dậy sóng.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Tài xế Lý hành động nhanh như chớp, nhanh vậy đã tới nơi.
Lý Triết: Câm miệng.