- Ngươi...ngươi là ai? Trống của nha môn....ngươi dám làm hỏng?
Trịnh Quân Nam nghiêm cẩn hai tay đưa cái dùi về phía nha sai, lễ phép nói:
- Ta đến kêu oan. Không ngờ lỡ tay mạnh một chút đã đánh nát trống rồi. Xin nha sai đại ca dẫn kiến cho ta vào gặp tri huyện đại nhân. Sau khi ta kêu oan xong, sẽ đền lại tiền trống mới cho nha môn.
Sáu vị nha sai nhìn nhau, tuy rằng trước mắt chỉ là một thiếu niên, lại nói năng lễ độ, nhưng nhìn cái trống to như thế mà y có thể đánh vỡ. Cái thần thái của y tuy tĩnh lặng mà cực kì nguy hiểm. Các nha sai cẩn trọng dò ý nhau, sau đó một người đi vào trong bẩm báo. Một lúc sau, Trịnh Quân Nam được đưa vào.
Trong công đường này quả thật không khí và cách bày trí giống hệt như trong phim cổ trang. Quả thật những nhà làm phim cũng rất có tâm tư. Quân Nam cảm khái, nhìn một lượt cảnh quan nha môn mà lại không để ý đến vị quan tri huyện đang ngồi trên quan án. Đến khi nghe một tiếng gỗ đập xuống bàn. Các nha sai đứng hai bên trong công đường cũng đồng thanh hô lên "uy vũ". Trịnh Quân Nam mới giật mình, nhìn lên. Nhưng ánh mắt cũng không hề sợ hãi.
Tri huyện đại nhân này khoảng chừng không đến bốn mươi tuổi, râu ngắn, vẻ mặt uy nghiêm, nhìn vào thấy rất ra dáng đại nhân chính trực, không giống như một tham quan vô dụng che giấu tắc trách. Tri huyện đại nhân thấy Quân Nam chẳng những không quì mà còn ngang nhiên đứng dưới công đường nhìn thẳng vào mặt ông ta. Ông ta dùng mộc dụng đập bàn một cái nói to:
- Tiện dân to gan, trước công đường không quì, còn dám nhìn thẳng, vô lễ với bổn quan. Lính đâu, đánh trước mười hèo cảnh cáo!
Quân Nam còn chưa kịp lên tiếng, hai nha sai đã đến nhấc hai bên tay y đè xuống. Ngay sau đó một luồng gió từ trượng hình trên cánh tay nha sai hướng vào vùng mông của Quân Nam mà giáng xuống. Quân Nam nhờ vào nội lực, gồng mình chống đỡ. Chỉ thấy khoảnh khắc cây trượng hình giáng xuống mông của y, đồng thời vang lên một tiếng rắc. Trượng hình gãy làm đôi trước sự kinh hoàng của quan tri huyện cùng hết thảy nha sai. Quân Nam hoàn hảo không chút thương tích đứng dậy, phủi phủi tay nhìn quan huyện cười cười nói:
- Đại nhân, là thảo dân không biết phép tắc, lần đầu tiên gặp quan không biết làm thế nào để hành lễ, ngài phải chăng nên hướng dẫn qua một lần mới phải. Chỉ vậy mà bắt ta lĩnh trượng hình. Chẳng may ta yếu nhược, nhận mười trượng thì chết mất, làm thế nào kêu oan đây?
Quan tri huyện sau vài phút chấn kinh. Nhìn thấy đám nha sai dường như có vẻ sợ Quân Nam, ông ta lập tức lấy lại phong thái nghiêm minh, lườm lườm quét mắt ra hiệu cho đám nha sai trở về vị trí. Ông ta cùng dùng ánh mắt uy nghiêm của mình nhìn Quân Nam nói:
- Qui tắc bất di bất dịch của một thường dân khi gặp quan phủ là phải quì bái. Ngay cả một đứa trẻ cũng biết. Ngươi lớn như vậy, ngươi nói ngươi không biết hay sao? Ngươi là từ dưới đất chui lên hay từ trong đá nẻ ra vậy hả?
Khẩu khí của quan tri huyện này thật sự không vừa đâu. Quân Nam cười thầm. Nhưng nếu ông ta mà biết y là đến từ bảy trăm năm sau, chắc ông ta có nước xỉu mất.
- Đại nhân, ta là Trịnh Quân Nam. Ta hôm nay đến là để kêu oan giùm cho người khác. Mục đích ta gặp quan cũng không phải vì mình. Hay là không cần thiết, miễn quì có được không?
Quân Nam vẻ mặt bỡn cợt, còn đắc ý nhướng mắt nhìn quan tri huyện. Lúc y đưa cây kiếm cho nha sai, y nhìn nét mặt căng thẳng của nha sai, sau đó gã nha sai vội vã cầm cây kiếm chạy vào hậu đường, chắc là đã đoán được phần nào xuất thân của cây kiếm cho nên Quân Nam rất tự tin gã quan huyện này sẽ không dám tùy tiện bắt nạt y. Quả đúng như y dự đoán. Quan huyện vừa nghe Quân Nam không chịu quì, liền đập bàn, trừng mắt hét to. Ngay lúc đó, một vị ăn mặc kiểu thư sinh bước ra, nói nhỏ gì đó với quan tri huyện. Ánh mắt của tri huyện liền trợn to, sau đó gã nhìn Quân Nam một cách đắn đo. Quân Nam vẫn thản nhiên đứng trong công đường, hai mắt trêu chọc nhìn quan tri huyện. Quan tri huyện nhẫn nại, hít thở sâu, sau đó cất tiếng:
- Ngươi là ai, đến đây mục đích gì?
Quân Nam chỉ chờ câu này. Y ưỡn ngực dõng dạc nói:
- Ta là Trịnh Quân Nam, thay mặt cho thôn dân ở thôn Nam Sơn đến công đạo với đại nhân!
- Thôn Nam Sơn? Ngươi là ai?
Quan tri huyện đứng phắt dậy, mắt long sòng chỉ tay về phía Quân Nam. Đám nha sai cũng hết sức khẩn trương giương cung bạt kiếm hướng về phía Quân Nam.
Quân Nam nhìn một lượt những người trong đó, nhếch môi nói:
- Đại nhân, ta chỉ là một người qua đường. Nhưng là ta không chịu nổi những thôn dân ở đó họ nói quan phủ đại nhân ngài bắt tráng niên trong thôn của người ta đi đánh sơn tặc khiến tất cả bọn họ hi sinh. Ngài lại sợ mắc phải tội chỉ huy diệt phỉ bất lực, liền diếm đi công trạng hi sinh của bao nhiêu binh sĩ tử thương. Còn ép người nhà của họ đơn độc ở lại vùng hẻo lánh. Ngài nói xem, ngài như vậy, là một quan phụ mẫu của dân sao?
Quân Nam dương dương tự đắc tưởng tượng ra bộ dáng uy phong của mình lúc này rồi tự cười. Xem phim bao nhiêu lâu, hôm nay tự mình đại náo công đường. Cảm giác cũng tuyệt lắm. Há há!
Quan tri huyện nhìn thật kĩ Quân Nam, đánh giá từ trên xuống dưới rồi hỏi:
- Ai nói với ngươi những lời như vậy?
- Là một lão bá họ Lương, nhà ở thôn Nam Sơn. Trong nhà lão bá ấy còn có một người con dâu và một đứa cháu nội còn nhỏ. Trong thôn Nam Sơn còn trên dưới hai mươi hộ. Tất cả bọn họ đều có thể chứng minh lời ta nói. Ta cũng vì họ mà cầu công đạo mà thôi!
Quan tri huyện lúc này quay sang nhận lấy thanh kiếm từ trên tay của sư gia, giơ lên hỏi Quân Nam:
- Thanh kiếm này từ đâu ngươi có?
Quân Nam liếc mắt nhìn, sang sảng đáp:
- Là Hồ Nguyên Trừng Hồ đại nhân tặng cho ta.
Quan tri huyện chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc, sau đó chắp tay hướng Quân Nam hỏi:
- Không biết thân phận thật sự của ngươi là...?
Quân Nam bước lên gần quan án, thản nhiên nói:
- Ta là Trịnh Quân Nam, một kẻ sống lang thang. Ta với Hồ đại nhân là tình cờ quen biết. Tri huyện đại nhân, chỉ cần ngài nghiêm chỉnh xét án sửa sai, ta tuyệt đối không làm khó dễ ngài.
Quan tri huyện thở dài một hơi rồi ngước nhìn Quân Nam nói:
- Ta nói cho ngươi biết, thôn Nam Sơn hoàn toàn không có một hộ dân nào cả. Năm trước ở trong thôn ấy bị dịch bệnh. Tất cả thôn dân đều được di tản đi nơi khác, còn những người ở lại đều đã chết. Chính bổn quan ra lệnh phong tỏa thôn đó. Sau đó còn chôn cất hết nạn dân, đốt hết sạch đồ đạc nhà cửa đã bị nhiễm mầm bệnh. Thôn ấy thực chất đã bị bỏ hoang từ lâu. Không có lệnh giải phong tỏa của bổn quan, dân chúng trong huyện tuyệt đối sẽ không đến đó sinh sống. Làm sao có chuyện như ngươi nói?
Quân Nam hoàn toàn mờ mịt:
- Ông nói như vậy, không lẽ những người mà ta gặp....không lẽ là gặp ma?
Eo ơi, cũng có thể lắm nha. Quân Nam đã từ một nam nhân hiện đại xuyên không thành một nữ nhân cổ đại. Đã huyền bí như vậy cũng có thể, nếu nói gặp ma cũng không lạ. Chỉ là....còn Thiện Nhã, nàng đang ở trong thôn Nam Sơn ấy!
Quan tri huyện nhìn sang biểu tình căng thẳng của Quân Nam, ông lại nhếch môi cười nhẹ:
- Ma thì chắc không đến nỗi. Nhưng ngươi nói đến họ Lương, ta lại nhớ đến một người. Thủ lĩnh sơn tặc ở Nam Sơn hai năm trước, Lương Bắc.
Quân Nam choáng váng, vội vã truy hỏi:
- Ông nói sao? Lương....lão bá là sơn tặc....sao có thể?
- Có thể hay không, ta không nắm chắc. Hai năm trước, Lương Bắc lộng hành cướp người cướp của, quấy nhiễu bổn huyện. Bổn quan đã chỉ huy binh sĩ đánh lên núi tiêu diệt hang ổ của chúng. Chỉ tiếc là vẫn chưa bắt được tên đầu sỏ Lương Bắc. Gã này quỉ kế đa đoan, lại rất hám dâm háo sắc. Trong thời gian hắn hoành hành, đã bắt được rất nhiều cô nương đưa về núi làm áp trại phu nhân. Lúc ta dẫn binh đến nơi, diệt được hơn ba trăm người. Nhưng Lương Bắc và hơn mười phu nhân của hắn lại không tìm thấy. Một năm sau đó, thôn Nam Sơn xảy ra dịch bệnh. Ta phải phong tỏa nơi đó để tránh để dịch bệnh lây lan. Có thể Lương Bắc cho rằng sẽ không ai nghĩ đến, hắn mới dựng nhà ở tạm nơi đó.
Nghe đến đây, Quân Nam hết bình tĩnh nổi, vội vàng kéo tay quan tri huyện, giật lấy thanh kiếm:
- Nguy rồi, Thiện Nhã tiểu muội của ta ở đó!
Quân Nam không kịp suy nghĩ, vội vã quay ra dùng tốc độ nhanh nhất muốn chạy trở về xem Thiện Nhã. Quan tri huyện cũng rất nhanh trí, hướng sang nha sai ra lệnh:
- Tất cả các ngươi theo ta, tiếp ứng Trịnh công tử, vây bắt đạo tặc Lương Bắc!