- Thiện Nhã! Thiện Nhã à! - Quân Nam gọi to.
Không nghe thấy Thiện Nhã lên tiếng. Quân Nam lại nhìn đến thùng tắm trong phòng nàng. Cũng không có người, tuy trong thùng nước phủ đầy dược liệu trên mặt, nước vẫn còn ấm.
Quân Nam bất an, vội quay đầu định đi ra, chợt nghe tiếng ục ục trong thùng nước. Quân Nam trấn định, vội quay đầu nhìn lại. Trong thùng nước có người! Một ý nghĩ vừa lóe lên. Y nhanh chóng chạy đến, hat tay đưa vào thùng nước, nhấc bổng người bên trong thùng ra. Lúc thân thể bên trong thùng hiện ra trước mắt Quân Nam, y cảm thấy đầu óc mình oành một cái. Đầu óc quay cuồng rồi. Máu mũi sắp tuôn ra đến nơi rồi! Thân thể ấy còn ai ngoài Thiện Nhã cô nương? Vấn đề là người ta....không một mảnh vải trên thân lại còn bị y xốc lên khỏi mặt nước, cái gì cũng lộ hết ra trước mắt y rồi!
Sau mấy giây thất thần, Quân Nam cũng kịp sực tỉnh, vội đặt Thiện Nhã trở lại thùng nước, lo ngại không dám nhìn nàng ấp úng nói:
- Ta xin lỗi, Thiện Nhã. Ta là lo lắng quá độ nên mạo phạm muội....
Y ấp úng mãi, nửa ngày mới nói hết một câu. Lại không nghe Thiện Nhã trả lời, mới nhìn lại, thấy nàng bất động, dường như là vẫn còn bất tỉnh. Tình hình cấp bách, Quân Nam vội quơ lấy y phục trên bình phong khoác vào cho nàng rồi bế nàng lên trên giường. Một tay y sờ trán nàng, một tay dùng nội lực điểm vào cổ nàng. Chỉ nghe Thiện Nhã kêu lên một tiếng sau đó từ từ tỉnh dậy, bàn tay khẽ níu lấy ngón tay của Quân Nam:
- Là Trịnh đại ca có phải không? Thật là huynh có phải không?
Quân Nam bối rối, cũng không biết nên lắc đầu hay gật. Mà cũng không phải, người ta bị mù mà, gật hay lắc gì người ta cũng có biết đâu?
- Là ta. - Quân Nam khó khăn lắm mới thốt ra được. - Tại sao muội lại...ngất trong thùng tắm vậy? Lúc nãy nếu ta không đến kịp, chẳng phải muội đã chết đuối trong thùng tắm mất rồi?
- Muội....y phục của muội....huynh...
Thiện Nhã bất chợt nhận ra mình đang nằm trên giường, mà trên thân không hề có y phục, chỉ có một tấm chăn đắp lên. Nói như vậy, Trịnh đại ca của nàng đã nhìn thấy hết của nàng rồi! Thiện Nhã khổ sở, hai tay víu lấy chăn, kéo lên đến tận cổ. Miệng mím chặt, biểu tình thật sự lúng túng. Chỉ là đôi mắt cửa sổ tâm hồn của nàng lại không thể biểu đạt được, nếu có thể cùng kết hợp với vẻ ngượng ngùng e thẹn lúc này đúng thật là chiêu hồn đoạt phách của Quân Nam đi mất.
Quân Nam biết nàng đang rất thẹn thùng. Y cũng ngượng chết người rồi. Đây là thời cổ đại đó, việc một nữ nhân bị người khác nhìn thấy thân thể, thật sự rất nghiêm trọng. Y không muốn vừa cứu được Thiện Nhã, lại phải lo nàng sẽ tự tử. Nhất định phải giải thích thật tốt, nếu không hậu quả nghiêm trọng lắm.
Khẽ liếm môi, Quân Nam lấy hết bình tĩnh nói:
- À, sự việc cấp bách, ta....đại ca mới ôm muội cứu ra khỏi thùng tắm...Thật ra đại ca không thấy gì hết. Thật sự...không nhìn rõ gì cả. Cho nên...muội đừng để trong lòng nha!
Thiện Nhã vẫn nằm im trên giường, không một biểu tình nào. Một lúc khá lâu, Quân Nam cũng không dám nói gì thêm. Biết nói gì đây? Nếu y mà có thể, chỉ một câu hứa sẽ lấy nàng làm vợ thì êm xuôi mọi bề rồi. Nhưng y như thế, có thể cưới nàng được sao?
Cứ ngồi nhìn nàng như vậy một lúc rồi, Quân Nam cũng thật không dễ chịu. Nhưng cũng không dám bước ra ngoài bỏ mặc nàng. Cũng may, cuối cùng Thiện Nhã cũng chịu lên tiếng:
- Trịnh đại ca, huynh chê muội là bởi vì muội bị mù có phải không?
"Ách! Ta chê muội hồi nào?" Quân Nam tự hỏi, sau đó phải hít một hơi, lấy bình tĩnh nói:
- Ta nào có bao giờ nghĩ sẽ chê muội? Thiện Nhã của đại ca là cô gái tốt nhất. Muội trong mắt ta giống như một công chúa khiến người ta trân trọng không hết nữa mà!
Lời vừa nói ra, Quân Nam lập tức phát hiện sơ hở. Trời ạ, thời cổ đại phong kiến, sao có thể tùy tiện lấy hai từ công chúa mà ví von? Là tội chết ấy.
- Huynh đang nói gì vậy? - Thiện Nhã lại giống như không nghe thấy.
Quân Nam thở phào, theo thói quen, đưa tay vuốt tóc nàng:
- Ta nói muội là tốt nhất, đáng yêu nhất. Đại ca sẽ đi khắp thiên hạ tìm cho muội một nam nhân chân chính, tốt nhất về mới xứng với muội. Có hiểu không?
Thiện Nhã vẫn trầm mặc. Có lẽ những lời nịnh nọt của Quân Nam nàng không hề nghe lọt tai. Quân Nam ngồi bên cạnh, thật sự là rất lo lắng. Cô gái nhỏ bé mềm yếu này cứ khiến y phải muốn dành hết tâm can để bảo bọc cho nàng. Y muốn dành hết những thứ tốt nhất cho nàng. Chỉ là tình yêu, y không dám.
Thiện Nhã bất chợt từ trong chăn ngồi dậy. Trước mắt Quân Nam, cảnh xuân tuyệt mỹ hiện ra lồ lộ trước mắt. Nữ nhân này còn chưa đến mười bảy, nhưng làn da trắng mịn thơm mềm, cổ thon vừa phải, bộ ngực đầy đặn hoàn hảo. Toàn thân uyển chuyển suôn mượt nuột nà đến tuyệt không khuyết điểm. Hotgirl và người mẫu Quân Nam ở kiếp trước nhìn thấy không ít, nhưng nói được như người trước mắt này, thật sự không đến hai người. Nhất là người này là đẹp tự nhiên, không dùng mỹ phẩm, không đi spa, càng không có bất cứ phương tiện thẩm mỹ nào.
Quân Nam nuốt ực một tiếng, sau đó lập tức sực tỉnh chính mình, vội lùi lại mấy bước, quay mặt đi.
- Trịnh đại ca, Thiện Nhã ngay từ lúc gặp huynh, mãi mãi chính là người của huynh. Muội thật lòng muốn dành hết cho huynh. Không cần danh phận, không cần đòi hỏi bất cứ điều gì của huynh. Muội chỉ muốn được bên huynh cả đời!
Thiện Nhã nói xong, liền đứng dậy, bước khỏi giường. Lần này thì Quân Nam không thể chịu nổi rồi. Máu mũi trực tiếp chảy thẳng xuống môi. Quân Nam muốn nổ tung rồi. Thiện Nhã ơi Thiện Nhã, hay là muội trực tiếp gϊếŧ ta còn hơn!
Chuyện đến nước này, chắc chỉ còn cách nói ra sự thật. Nhưng nếu Thiện Nhã biết được, có khi nào không chấp nhận nổi thật sự sẽ làm chuyện rồ dại không? Nhưng cứ tình thế này càng không ổn! Thiện Nhã mà cứ như thế này, trước sau gì Quân Nam cũng nén đến điên cho mà xem!
Sau mấy giây bình tĩnh, Quân Nam cũng cố hết sức mình, bước đến gần Thiện Nhã. Cầm lấy y phục, nhẹ nhàng khoát lên cho nàng, thật ôn nhu nói:
- Nhã Nhã, đại ca....ta...thật ra có bệnh kín. Cả đời này ta cũng không thể hôn phối với bất kì ai. Cho nên muội đừng nghĩ là ta chê muội. Chỉ là... ta không được, muội hiểu không?
Trong lúc cấp bách, Quân Nam lại nghĩ ra cách xưng hô sến súa này gọi Thiện Nhã là Nhã Nhã. Hi vọng nàng sẽ cảm thấy y là có ý thân tình hơn mà bình tĩnh tiếp nhận.
Sau giây phút căng thẳng, Thiện Nhã chợt mỉm cười, bàn tay đặt lên hông của Quân Nam, cả người áp sát vào ngực y, thật ôn nhu mà thỏ thẻ:
- Dù huynh có thế nào, với muội đều không quan trọng. Muội chỉ muốn huynh biết, cả đời này, Thiện Nhã muội là của huynh. Cả tâm hồn và thân thể của muội đều sẽ là của huynh! Mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Quân Nam không nghĩ là sẽ khóc nhưng xem ra cái thân thể này của y yếu đuối quá, chỉ như vậy liền chảy nước mắt. Y đưa tay quệt quệt. Nước mắt và máu mũi hòa vào nhau, vô tình khiến khuôn mặt y lem luốc vô cùng khó coi. Thiện Nhã ơi là Thiện Nhã, nếu như có ngày muội biết sự thật thân của ta là nữ nhân, muội có thể đá ta ra đường, ta chỉ hi vọng muội đừng có tự vẫn!
Sau khi Thiện Nhã an ổn nằm trên giường nghỉ ngơi, Quân Nam cũng trở về phòng. Vừa bước ra cửa, y liền cúi mặt, sợ sẽ có người trông thấy khuôn mặt lem luốc của mình. Thiện Nhã nằm trên giường, vẫn đưa mặt hướng theo bóng lưng Quân Nam mà mỉm cười. Cái người này, không ngờ lại có lúc buồn cười đến như vậy. Nhưng mà như vậy cũng thực sự rất là đáng yêu!