Trần Phỉ nói ra rồi cũng hơi lo lắng không biết ông ta có tham lam quá trước khi đến đây ông ta đã tìm hiểu qua gia thế của Tô trong những tập đoàn tài chính giàu nhất cái nước vài con số ông đưa ra vốn chỉ là số lẻ của Tô Thị mà thôi..Thật ra cả tiền trả nợ hay bỏ vào những trận đỏ đen thì con số này mới gọi là tạm đáp ứng được..
Trần Phỉ không quản Tử Kiều ông ta thấp thỏm chờ đợi Tô Hàn.
Tô Hàn nhếch môi..
- Được..
- Tô Hàn, anh không cần vì em mà đáp ứng với ông ta như vậy..
Trần Phỉ nén giận nhìn hầm hầm Tử Kiều..
- Tiểu Kiều,mày có im...!
Lời vừa mới muốn chửi liền bị ánh mắt sắc như dao của Tô Hàn làm cho im bật..
Tô Hàn vén lấy tóc cô, dùng ánh mắt trấn an cô vợ nhỏ.
Rồi khẽ nói.
- Tiểu Kiều, em vào phòng ngủ mở hộc tủ ra lấy túi màu đen giúp anh.
Tử Kiều chần chừ dĩ nhiên là không muốn đi..
Tô Hàn nhẫn nại xoa lấy tay cô.
- Ngoan, nghe lời anh..
Tử Kiều đành cắn răng làm theo ý anh, đi vào phòng ngủ mở hộc tủ ra có một túi da hình chữ nhật màu đen nhỏ gọn không quá lớn.
Tử Kiều thở dài bất lực, đem ra cho anh..
Ra đến nơi nhìn vẻ mặt đắc thắng tham lam của Trần Phỉ khiến Tử Kiều càng thêm tức giận..
- Đưa đây cho anh..
Tô Hàn nhận lấy, anh mở khóa ra lấy một cuốn sổ cây bút vàng bóng loáng khiến Trần Phỉ nhìn không chớp mắt.
Tô Hàn ghi lên dãy số,mỗi còn số không anh viết ra khiến Trần Phỉ khiếp vía.
Thật sự hào phóng như vậy sao?Ông ta xoa tay thèm thuồng vô cùng..
Tô Hàn lấy từ trong túi đen ra một tờ giấy A trong đó được in rất nhiều chữ.
Anh đặt tờ giấy lên bàn đẩy về phía ông ta.
- Ông muốn có tờ sec này thì kí vào tờ giấy này..
Trần Phỉ thu lại nụ cười, đôi mắt phòng bị liền nhìn Tô Hàn, chậm chạp cầm tờ giấy lên đọc...!
Hai mắt ông ta đảo quanh, trong đầu không ngừng tính toán.
Hừ! Thì ra là bản cam kết yêu cầu ông ta không được đến gần Tử hiểu hơn đây chính là giấy bán con gái đấy mà.
Tên khốn này rõ ràng khi dễ ông nghèo hèn,thất học nên muốn chèn ép ông sao? Đâu có dễ..
Trần Phỉ chép miệng, lười đọc những phần sau cho nên cũng không quản nó có gì.
- Con rể à, con làm vậy có phải rất thiệt thòi cho ba hay không?
Ông ta đưa mắt nhìn Tử Kiều ngày càng lớn càng xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ.
- Bao nhiêu năm ba nuôi vợ của con,trắng da dài tóc xinh đẹp như thế chỉ có chút đỉnh con muốn chia cắt tình cảm thiêng liêng này..Quả là thiệt thòi cho ba quá rồi..
Rút cuộc Tử Kiều cũng hiểu trong tờ giấy kia nội dung là không trách Tô Hàn, anh là đang muốn bảo vệ cô thân cô cũng hiểu có người ba như vậy thà không có còn hơn vì rõ ràng ông ta không hề xem cô là con mà là một món hàng.
Tử Kiều dĩ nhiên có chút xót xa,nhưng cô không buồn vì có lẽ cô đã quá quen thuộc với cảm giác bị ruồng bỏ không tình người của ông ta.
Tô Hàn nắm chặt tay Tử Kiều, Tử Kiều mím môi giận đến tay cũng nhiễm khí lạnh..
- Ông còn có lương tâm không? Tôi là máu mủ của ông sao ông xem tôi như món hàng mà đem ra rao bán..
Trần Phỉ nhún vai, mặt chẳng chút cảm xúc.
- Rõ ràng chồng của con bắt đầu việc này trước mà.
Ba chỉ thuận theo mà làm..
Nói rồi ông ta sờ cằm nhìn Tô Hàn..
- Giá này quá thấp...!
- Tôi cho ông một phút để suy nghĩ, một là cầm tờ sec này rời đi là một xu cũng không nên nhớ Tử Kiều bây giờ là vợ hợp pháp của tôi là người có tên trên giấy tờ hợp lý của Tô Gia.
Cô ấy không còn là người của Trần nên hiện tại việc làm của ông từ lúc giờ đang gọi là hành phí tống đang ở đó nếu tôi đưa cho cảnh sát ông nghĩ ông có thoát tội được không? Đừng ngồi đây kì kèo với tôi,chẳng lợi lộc gì cho ông.
- Suy nghĩ đi,ông có sáu mươi giây.
Từng lời Tô Hàn thốt ra vô cùng đanh thép, từ ánh mắt đến sắc mặt đều trở nên lạnh lẽo cũng như không còn kiên nhẫn dành cho ông ta.
Trần Phỉ thu lại vẻ mặt vừa rồi, lời Tô Hàn nói khiến đầu óc ông ta như đóng băng, một phần bị khí thế của Tô Hàn làm cho hoảng sợ...!
- Hết giờ...!
- Ba kí..ba kí........!
Trần Phỉ vội vàng lấy tờ giấy trên bàn lật ra phía sau kí tên mình vào vô cùng nhanh chóng,chuyện sau này ông ta không quản bây giờ không có số tiền này ông ta mới chết nên ông ta không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy..
Tô Hàn nhếch môi, cũng không kéo thêm thời gian, xé ra tờ sec mà Trần Phỉ thèm thuồng từ lúc giờ đẩy về phía ông ta.
- Ông có thể đi được rồi..
Cầm tờ sec trên tay,hai mắt Trần Phỉ sáng lên,vuốt vuốt xem như như vật báo vô cùng trân quý bỏ vào trong túi..
Cười tủm tỉm..
- Cám ơn con nhé, con rể..Thật là có con rể giàu thật là có đi đây..
Nói rồi ông ta vội vàng rời đi, Tô Hàn nhìn cánh cửa đóng lại.
Anh quay mặt nhìn Tử Kiều đang cúi đầu ngồi bên cạnh.
Tô Hàn ôm hai vai của cô, anh nhẹ giọng..
- Bà xã, em giận anh sao?
Tử Kiều ngẩng mặt, đôi mắt hơi đỏ lên..
- Không có,chỉ là em thấy từ khi em xuất hiện, em chỉ toàn đem rắc rối đến cho giờ còn vì em mà anh phải ra một số tiền lớn như vậy..Em...!
- Bà xã..
Tô Hàn chặn lời cô, anh vừa thương vừa xót,chỉ hận không thể dung nạp cô vào lòng không cho ai làm tổn thương cô dù chỉ một anh chỉ cần đổi lại bình yên và hạnh phúc cho cô dù cái giá là gì anh cũng nguyện đánh đổi huống chi là số tiền ra với anh số tiền đó không là gì cả, anh cũng đoán biết trước ông ta sẽ ra cái số không nhỏ.
Nếu ông ta vốn không phải là ba của Tử Kiều anh đã có thể mạnh tay xử lý ông ta.
Nói gì thì nói,vợ của anh tuy bị người thân đối xử tuyệt tình như thế nhưng nếu có chuyện gì xảy ra,cô cũng sẽ tự trách nên với Trần Phỉ anh phải xử lý cách thức khéo léo nhất để không khiến Tử Kiều phải bận lòng.
Tô Hàn vuốt lấy gò má có chút tái nhợt của cô.
- Tử Kiều những thứ đó chỉ là vật ngoài thân với anh em mới là quan trọng nhất.
Em là vô giá không có bất cứ thứ gì trên đời này có thể so sánh với hiểu không?
Nước mắt tủi thân ẩn nhẫn từ lúc giờ vì câu nói của Tô Hàn mà cầm lòng không đặng.
Cô nức nở vùi mặt vào lòng anh..
- Ông xã, có phải kiếp trước em cứu cả thế giới nên kiếp này mới may mắn gặp được anh không?
Tô Hàn cúi đầu hôn lên tóc của cô, siết chặt vòng tay..
- Ngốc quá, người may mắn chính là anh..
Nằm trong lòng Tô Hàn, Tử Kiều nhắm mắt,nước mắt chảy dài bên lại nụ cười hạnh phúc trên môi.
Tận giây phút này mọi khổ đau,khổ sở của ngần ấy năm chỉ vì cô may mắn gặp Tô Hàn mà mọi thứ đều hóa thành mây khói.
Thì ra cuộc sống này có những thứ nhất định không được vội vàng, nếu người dành cho mình chưa đến thì hãy cho rằng đó là khoảng thời gian để bản thân chuẩn bị cho mọi thứ tốt hơn.
Bất kể mình từng trải qua khổ đau gì trong tình cảm cũng hãy tin rằng bởi lẽ ông trời đã dành sẵn cho mình thứ tốt đẹp nhất vào giờ phút sau mệnh cũng chỉ là một cách nói, lương duyên hóa ra cũng là một thứ bình sẽ đến một ngày mình sẽ gặp người đàn ông tôn trọng mình, yêu thương và trân quý và giữ lấy mình như một báu vật.
Chẳng phải chỉ cần gặp đúng người thì sự chờ đợi đều thật sự đáng giá?
????????????????️️.