Vợ của anh mỗi tiếng thở dài của cô đã làm anh đau lòng khôn xiết.
Anh cảm thấy dường như mình sai rồi, mới có suy nghĩ cho Doãn Nguyệt Nhan nhận lại Tử Kiều.
Anh xót Tử Kiều từng chút một,còn bọn họ lấy danh nghĩa máu mủ hết lần này đến lần khác không ngừng tổn thương cô.
Tô Hàn nhìn qua Tử Kiều đang được Trầm Ngọc nắm chặt tay, đầu cô cúi thấp không thấy rõ thần sắc khiến anh càng thêm lo lắng.
Doãn Nguyệt Nhan hé miệng chẳng biết nói gì, sắc mặt tái nhợt,bà lấp bấp..
- Dì..chỉ muốn đem cháo đến tẩm bổ cho Tiểu Kiểu..dì...!
- Không cần, dì có thể đem có thể xin dì đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.
Tô Hàn chính là bất bình cùng tức giận, vì đêm qua bà một lần nữa chọn lựa bỏ rơi Tử Kiều.
Vì sự cả nể nhân nhượng của bà với Ngô gia là sai lầm đem mối quan hệ của bà và Tử Kiều trở nên tồi tệ hơn.
Mà cũng không thể cứu lấy Ngô Uyển, cả Ngô Trí Lâm và Doãn Nguyệt Nhan đều mắc phải sai lầm nghiêm Trí Lâm muốn đi nước đôi thuận cả đôi đường,ông ta nghĩ vừa có thể cứu được Ngô Uyển mà còn đem tình cảm mẹ con giữa Tử Kiều và Doãn Nguyệt Nhan chia cắt một cách dễ dàng.
Còn Doãn Nguyệt Nhan thì không có lập trường vững chắc cho nên mọi sai lầm đều phải có sự trả giá.
Mắt Doãn Nguyệt Nhan đỏ lên, bà nhìn qua Tử Kiều..
- Tô Hàn, dì xin cháu, dì chỉ muốn đến thăm Tiểu Kiều..Dì...!
- Bắt đầu giây phút dì đứng về Ngô đã tự tay lấy đi cơ hội của chính mình...!
Anh cười nhạt.
- Dì lại đi theo lối mòn cũ,chưa bao giờ quan tâ m đến cảm giác con gái mình.
Tô Hàn vốn là người trầm tính, khi anh nổi giận cũng không hề lớn mỗi câu nói anh nói ra điều xoáy vào tâm can người khác.
Doãn Nguyệt Nhan nghẹn đắng, nước mắt không kiềm được lặng lẽ rơi.
Tô Hàn mím chặt môi, lạnh giọng.
- Dì không quan tâm không thương yêu cô ấy, không sao cả? Vì cháu sẽ làm điều đó, cô ấy khổ sở cháu sẽ đau nên dù là bất kì ai đi nữa cháu cũng không cho phép làm cô ấy tổn thương dù một lần nào nữa.
- Mời dì về cho.
Nước mắt Tử Kiều cũng không kiềm được âm thầm rơi từng giọt xuống chăn bông.
Doãn Nguyệt Nhan như muốn suy sụp, bà nức nở hướng mắt về phía Tử Kiều..
- Tiểu Kiều..cầu xin con hãy nói gì với mẹ đi được không? Khó khăn lắm mẹ mới tìm thấy con...mẹ...hơn ai hết mẹ chưa bao giờ muốn làm con tổn thương...!
Trầm Ngọc có chút chạnh lòng, vì bà đứng ở cương vị người mẹ nhưng bà khó lòng đồng cảm với Doãn Nguyệt nhìn qua Tô Hàn, ý bảo anh hãy bình tĩnh một chút, dù biết con trai mình là đau lòng cho Tử khúc mắc của nhiều năm, cuối cùng chỉ có thể dựa vào bản thân bọn họ mới có thể tháo gỡ.
Tô Hàn có bảo hộ cách nào, trong lòng Tử Kiều vẫn có một khoảng trống, cho nên cứ để Tử Kiều tự gỡ nút thắt này.
Tử Kiều lau nước mắt, lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào Doãn Nguyệt Nhan.
Đã lâu rồi cô mới được ngắm bà với ở khoảng cách chân thật như thế này, dù thời gian có trôi qua bà vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Chỉ là bây giờ nét đẹp này trở nên sang trọng hơn,hào nhoáng hơn rất nhiều.
Có lẽ hơn chín năm trước bà bỏ cô lại xem ra là lựa chọn đúng đắn,xem ra cuộc sống hiện tại của bà rất tốt không phải sao?
????????????️️️.