– Ngoan không khóc, bác sĩ vừa dặn em không được xúc động.
Anh hôn lên trán cô, ánh mắt lấp lánh ý cười hạnh phúc.
– Nếu khi em nhìn thấy lỡ như anh không đẹp trai như em tưởng tượng thì em có chê anh không ?
Tử Kiều biết Tô Hàn cố ý nói sang chuyện khác làm cho cô quên đi sự xúc động đang dâng trào.
Anh luôn tin tế, trưởng thành ôn nhu trong mọi chuyện.
Giống như thê’từ ngày cô quen biết anh, mọi thứ đều có Tô Hàn lo trước sau, cô cũng quên luôn việc phải bận lòng với cuộc sống này,những vết thương tốn trước đây bất giác cũng lành lặn một cách khó hiếu.Quanh đi quấn lại thế giới của cô chỉ có một mình Tô Hàn, cái gì cũng không còn quan trọng nữa vậy..
Nhưng câu hỏi của Tô Hàn lại làm cho Tử Kiều nghiêm túc suy nghĩ, cô giơ bàn tay nhỏ lên sờ sờ lên từng đường nét trên khuôn mắt tuấn tú của anh.
Miệng nhỏ mỉm cười.
-Tuy em không nhìn thấy nhưng em biết anh rất đẹp trai, đừng lừa em..
Tô Hàn bật cười hôn nhẹ lên môi cô.
– Thế sao, thật là chờ mong ngày em sẽ nhìn thấy anh..
Nếu em biết chúng ta ba năm trước duyên số đã va vào nhau, anh rất muốn biết cảm giác của em sẽ ra sao ?
Cả đêm ôm lấy Tử Kiều ngủ nhưng Tô Hàn không thể chợp mắt được, anh mang theo suy nghĩ chẳng biết Tử Kiều có nhận ra anh không hay là cô đã quên anh rồi .Không giống như anh dù là ba năm sau gặp lại cô anh liền nhận ra .Nếu cô không thể nhận ra anh quả thật có chút mất mát.
Tô Hàn như trở về thanh niên thuở mới biết yêu, suy nghĩ lung tung đến khi mơ màng yên ổn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tử Kiều thức dậy rất sớm, trời mới ló dạng cô đã tỉnh .Mà Tô Hàn bên cạnh còn dậy sớm hơn cô vì hôm nay Tô Thị cỏ cuộc họp quan trọng, gần ba tháng nay anh điều hành công ty qua video.
Cách một tháng trước Giai Viễn có qua lại đem một số giấy tờ cấn thiết đê’ anh ký ,xem như mọi thứ đều ổn.
Hôm qua do quá lo lắng cho Tử Kiều anh cũng quên mất cuộc họp hôm nay nên máy tính hiện giờ cũng không đem theo .
Tô Hàn âm thầm tính toán, từ sáng giờ Tử Kiều rất ổn định không có biểu hiện bất thường nào.
Mà bác sĩ Lee có nói qua, phải qua bảy mươi hai tiếng nữa mới có tiến triển .Hay là anh quay về trang viên chỉ mất ba mươi phút đế lấy laptop.
Tuy nghĩ thế nhưng Tỏ Hàn lại không yên tâm bỏ Tử Kiều ớ đây một mình .Lỡ mắt của cô xảy ra tình huống gì thì phải làm sao.
Người như Tử Kiều vô cùng nhạy bén, cô phát giác Tô Hàn có gì đó không đúng lắm .