Giai Viền cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ Tô Hàn.
Khuôn mặt anh lạnh lẽo xuống ảm độ, nếu không cấn trọng liền bị đông cúng .
Tô Hàn dựa lưng vào ghế, ánh mât anh hiện lẽn tia lạnh.
– Cứ đế bọn họ vờn lấy nhau đi.
Hiện tại anh chưa muốn ai đụng chạm vào Tử Kiều.
Bỗng nhiên Tô Hàn cảm thấy may mán vì mình đã chuyến chổ ờ cho cô.
Và hơn thế nữa anh lại gặp cô trước bọn họ.
Tuy anh có đến muộn màng một chút khiến cô chịu nhiều khố sớ.Nhưng không sao rồi, bảy giờ anh sẽ bù đâp tất cả cho cô gái của anh.
– Chủ Tịch có một chuyện quan trọng anh cần nên biết.
Tiếng Giai viển vang lên cât ngang suy nghĩ của Tô Hàn.
Tô Hàn nhìn anh ta ,ý bảo anh ta nói tiếp.
– Chủ Tịch lần trước anh bảo tôi điều tra về tai nạn đã xảy ra với cô Trần.
Giống như trong báo cáo đã ghi do cô Trần đỡ cho Trần Phí nên bị xe đâm trúng.
Nhưng theo lời kế của các nhân chứng tại hiện trường lần đó vụ tai nạn không quá nghiêm trọng.
Tôi có thãc mác nếu không nặng lâm tại sao cô Trần lại bị mù .Cho nên tôi cỏ cho người vào bệnh viện điều tra bệnh án của cô Trần .Và đây bệnh án của cô ấy.
Tô Hàn nhận lấy một tệp hồ sơ nữa do Giai viền cung cấp, bất giác bàn tay anh hơi run lẽn nhìn từng dòng chữ trẽn đó.
Có một dòng ghi rõ khiến hai mât Tô Hàn sáng lên.
– Tựu máu bầm sao, thế là thế nào ?
Giai Viền nhìn vẻ sốt ruột của Tô Hàn anh ta không dám chần chờ liền nói ngay.
– Tôi có đem hồ sơ nảy cho viện trưởng Bách xem qua .ồng ta nói nếu chiếu theo hồ sơ bệnh án này của cô Trần là có thế chữa trị được, nhưng cần khám trực tiếp mới đưa ra chuấn đoán chính xác nhất.
Hơi thớ Tô Hàn có chút dồn dập f giống như người sâp chết đuối với được tấm gổ .
Tô Hàn chấn tỉnh lại đầu óc một chút.
– Cậu hẹn Viện trường Bách giúp tôi .Một tiếng nữa tôi sẽ đến bệnh viện gặp ông ấy.-Vâng,tôi làm ngay.
Lần đầu tiên trong đời, Giai Viễn như mờ mang tầm mát thấy được sự bất biến trên khuôn mặt của Tô Hàn -Một chủ tịch luôn tỉnh táo trong các tình huống giờ phút nảy cũng bị thông tin vừa rồi làm cho khó kiếm soát được.
Đường phố tập nấp, Ngô Trí Viền mang tâm trạng nặng nề tự lái xe đến Tô thị gặp Tô Hàn.
Nhưng lúc gọi hỏi Tô Hàn có đang ở Tô Thị hay không thì thư kí bảo Tô Hàn đã rời đi .Ngô Trí Vỉền buồn bực nhìn sang bẽn đường chính là nhà hàng Hy Viên của Tô Hàn.
Không biết nghĩ gì, Ngô Trí Viễn xoay bánh lái cho xe tấp vào Hy Viên.
Vừa xuống xe Ngô Trí Viền ném chìa khóa cho bảo vệ, anh ta bước lên bậc thang ,mệt mỏi day trán .Dù không tán thành hành vi của ba và em gái mình nhưng dù sao họ cũng là người nhà của anh ta đâu thế nói bỏ là bỏ được.
Tuy không gọi là bạn quá thân với Tô Hàn nhưng hai người cũng gọi là bạn .Dù sao mối quan hệ cũng kéo dài hơn mười năm rồi, lần này anh ta muốn nhún nhường một bước xem ý tứ Tô Hàn thế nào về cô em gái có phần ngang bướng của mình.
Dù ít nhiều cũng đoán ra kết quả .nhưng Ngô Trí Viền vẩn muốn thử xem sao.Xem như vẳn có câu trả lời cho ba mình.
Ngô Trí Viền bước vào sảnh lớn, quản lý Bạch liền nhận ra anh ta ,vội đi ra khéo lẻo hỏi.
– Ngô Tống ,anh đến dùng bữa sao ? Đế tôi sáp xếp phòng cho anh nhé.
– Chủ tịch các người có đến đây không ?
– Không có.
Lảm Trí Viền gật đầu, anh ta vốn không muốn bị ai làm phiền cho nên muốn ngồi phòng vip .Bất giác lúc này bẽn tai là âm thanh du dương có chút quen thuộc .
Lảm Trí Viễn lấm bẩm..
– Đây lả bài nhạc Họa Tâm sao ?
Vẻ mặt quản lý Bạch có chút mù mịt vì rõ ràng ông ta không biết tên bài nhạc .Đảy là bài tửu của Tử Kiều f một ngày cô có thế chơi rất nhiều bài nhạc khác nhau nhưng riêng bài này luôn được chơi mỗi ngày.
Ông ta từng đế ý, khách đến đều rất thích bài nhạc này khi nghe qua ai cũng muốn biết tên chỉ là khi nghe tên rồi, người nào cũng bảo lạ quá.
Giờ qua miệng của Lâm Trí Viễn ông ta mới biết đây là bài nhạc mang tên Họa Tâm.
– Tôi không rõ nữa đế tôi hỏi thử…