– Trước đó tôi đã tìm được nơi ở của cô ta, nhưng khi đến nơi người đã chuyến đi nơi khác Tôi đang cố gâng tìm ra nơi ở mới nhưng lần này có chút khó khăn.
Hảng xóm xung quanh không ai tiếp xúc với cô ta nên không ai biết được gì.
Bọn người đó chỉ có nói qua cô ta có một cô bạn gái thường xuyên lui tới, tôi đoán người đó chính là cô gái đã đưa cô ta sang thành phố T.
Họ còn nói thêm ngoài cô cái kia thì còn một người đàn ông thường dát theo một bé gái cũng rất hay đến phòng của cô
Chân mày Ngô Trí Lảm chau lại.
– Một người đàn ông ?
– Đúng vậy, mấy người đó bảo người đàn ông đó nhìn sơ qua có thế thấy được là người có tiền và địa vị.
Một cô gáỉ mù thì làm sao quen biết được một người ở giới thượng lưu ?
Thông tin ngày càng trờ nên phức tạp, khiến Ngô Trí Lảm có chút đau đầu.
– Điều tra về người đàn ông đó gấp, một cô gái mù chân ướt chân ráo mới đến đây làm sao có thế đi đâu được.
Tôi nghĩ người đàn ông này có liên quan đến nơi ở của cô ta.
Làm bằng mọi cách tìm ra nơi ở của cô ta cho Tôi.
– Vảng.
Ông ta lại nói thêm.
.
– Hiện tại vợ của tôi đã thuê người khác tim tung tích cô ta.
Các người làm bằng mọi cách phải đi trước bọn người kia một bước có biết không ?
-Vảng, tôi sẽ cố gắng.
.
Ngô Trí Lâm phất tay ý bảo anh ta có thế rời khỏi phòng.
.
Lúc hân ta đi ra cửa đụng phải Ngô Trí Viền.
Ngô Trí Viền nhíu mày nhìn hắn ta, cũng không nói gì chí đi lướt qua rồi tiến vào phòng của Ngô Trí Lâm.
– Con đến rồi à ? ngồi đi.
.
Ngô Trí Lâm đi vòng qua bàn lảm việc ,tiến đến sopha ngồi xuống.
Ngô Trí Viền ngồi xuống đối diện với ông ta.
– Ba tìm con có việc gì sao ?
Ngô Trí Lâm nhíu mày, thở dài có chút mệt mỏi.
– Còn không phải là chuyện của em gái con à ? Con có liên lạc được với Tiếu Uyến chưa.
?
Ngô Trí Viền tính bơ lâc đầu.
– vẫn chưa, ba cứ mặc kệ nó đi, nó chơi đủ rồi sẽ về.
– Ba chỉ lo đến lúc nó trở về Tô Hàn đã thuộc về người khác rồi.
Cầm lấy bình trà rót vào ly cho Ngô Trí Lâm, Ngô trí Viền có chút khó hiếu.
– Đến bảy giờ ba vẫn còn chưa chấp nhận được Tô Hàn và Tiếu Uyến nhà mình đã chia tay.
Nói đến anh ta có chút bực bội, rõ ràng ba mình dung túng hành vi cho em gái anh ta quá đà.
– Có ai như nó không, tính tình Tô Hàn đâu phải như bọn đàn ông trước đây của nó.
Cứ ờ Nauy mà chờ đợi đến già xem Tô Hàn có qua đó rước nó về hay không.
Đúng là ấu trĩ lại còn cố chấp.
Ngõ Trí Lâm liếc Ngõ Trí Viền một cái.
.
– Nó là em gái cúa con đấy.
Thay vì ngồi đây mâng nó.
Còn qua Tô Thị một chuyến xem coi ý tứ Tô Hàn thế nào.
Ngô Trí Viễn nhíu mày khó hiếu.
– Cháng phải lần trước ba đã đi rồi sao ?
Nghĩ đến sự kiên quyết và vô tình của Tô Hàn khiến Ngô Trí Lâm đau đầu.
.
– Con chầng phải cũng là bạn bè của Tô Hàn sao.
Qua một chuyến nói tốt cho em gái mình.
Đứa con rế tốt như vậy ba không muốn vuột mất.
Ông lại nói thêm.
.
– Với lại dự án năm sau chúng ta rất cần vốn từ ngân hàng của Tô Thị.
Không thế đế mối quan hệ này nói vỡ là vỡ được.
Ngô Trí Viễn bất giác có chút mệt mỏi vì suy nghĩ cố chấp của ba mình.
– Ba, Tô Hàn là chủ tịch một tập đoàn, con mát cậu ta nhìn đời không đơn giản như vé ôn nhu bên ngoài mà ai cũng lầm tưởng.
Con không muốn nhún tay vô chuyện này.
Hạnh phúc mà phải đi van xin thì ba nghĩ Tiếu Uyển sau này có hạnh phúc được không ? Nó lớn rồi ba cứ đế nó tự quyết định đi.