Vương Tử Khuynh Thành

chương 95: vết thương của gió

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lớp sương mù giăng phủ buổi sớm mai, ánh mặt trời chiếu rọi tấm áo mùa thu ấy với màu sắc khá nhạt nhòa. Tiếng chim ca lảnh lót đầu cành, thanh âm của sự sống hồi sinh bất tận.

Lang mở dần mi mắt, anh ngồi dậy trong trạng thái mệt mỏi cực độ. Căn phòng của Đoàn Hạo lúc nào cũng ngập tràn mùi thuốc. Hắn đã kéo anh vào chiếc giường này bằng một cách nào đó.

- Ta tưởng huynh chết luôn đấy!

Hắn nói câu bông đùa, cái vẻ cổ quái của gã lang y luôn làm Lang khó chịu. Hắn có thể nghiêm túc mọi hoàn cảnh nhưng cứ lựa thời điểm thích hợp là mỉa mai sát thủ.

- Cứ vậy mà đi sao?

Đoàn Hạo thở dài khi Lang mang hai thanh kiếm ra cửa. Miễn cưỡng lắm anh mới quay vào nói chuyện tiếp.

- Huynh muốn gì nữa?

Lang xuống giọng đều đều, Đoàn Hạo thấy làm lạ nên lại gần hỏi han.

- Rốt cuộc đêm qua huynh uống rượu là sao? Đã trúng độc đại mạc mà uống thứ đó vào tất vong mạng. Nếu ta không phát hiện kịp thời, liệu huynh còn ra vẻ nữa không.

Lang tránh cái nhìn Đoàn Hạo, anh buồn bã quay đầu sang hướng khác. Kỳ vương đặt chén thuốc trên bàn, hắn ngán ngẩm bảo:

- Huynh càng ân cần thì nàng ta sẽ cảm giác mình bị thương hại. Bản thân huynh cũng chịu tổn thất lớn.

Hắn quan sát nét mặt Lang. Quả thật sự đổi thay trong trái tim vương tử đã lộ hẳn ra ngoài. Ánh mắt Lang đầy tâm sự ngổn ngang.

- Công tử!

Thuộc hạ chạy đến phi báo, Đoàn Hạo bấm bụng âu lo. Không ngờ mọi thứ chẳng ngoài dự kiến. Lang cầm tờ cáo thị xem về việc xử tử Thịnh Nhạc Minh.

- Cuối cùng con cáo già bị đem đi hành quyết!

Lang miết nhẹ Huyết Vũ, anh không chần chờ mà lao nhanh ra ngoài. Đoàn Hạo nhướng mày, hắn nhanh chóng đuổi theo.

- Khoan đã! Huynh định làm gì đây?

Đoàn Hạo chặn ngay lối anh đi. Lang biết ý tốt của hắn nhưng việc lớn quan trọng hơn, anh liền gạt tay hắn qua bên.

- Nếu phụ thân ta về thành thì nhờ huynh nói rõ tình hình cho ông ấy nhé. Ta sẽ nhanh chóng trở lại!

Dứt lời, Lang phóng ngay lên con tuấn mã thuộc hạ chuẩn bị, phi nước đại hướng thẳng Bắc đô Yên Tảo. Đoàn Hạo bất lực đứng yên ra đó, đầu óc hắn trống rỗng vì không biết liệu ra sao. Lúc này, Ngọc Mai đột nhiên đến đây. Nàng ấy thấy hắn thì e ngại cúi đầu.

- Không xong rồi!

Hắn ôm đầu tự trách. Ngọc Mai còn chưa tường mọi lẽ thì Đoàn Hạo đã nghĩ ra cách khác.

- Tiên sinh, có chuyện gì thế?

- Nghe đây Ngọc Mai, phu quân của cô nương đang về kinh. Bằng mọi giá phải giữ chân hắn lại, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm.

- Về Yên Tảo sao? Tiên sinh không đùa chứ?

Nàng sửng sốt như giẫm trên đống lửa. Đoàn Hạo lộ vẻ khẩn trương và hết sức căng thẳng.

- Hắn chẳng thể cầm cự lâu nếu Chu Vân vương không mang thuốc về kịp. Ta e nghiệp lớn chưa thành đã vong mạng vì hồng nhan rồi.

- Tiên sinh! Huynh đang nói gì thế?

Ngọc Mai sốt ruột vì chả hiểu đầu đuôi câu chuyện. Đoàn Hạo nhanh trí bảo thuộc hạ của Lang cho bầy sói bám theo. Sắp xếp nước cờ hậu thuẫn trước, dù gì cũng đâu dễ dàng cản bước vương tử Vân Chu.

- Hãy ở yên trong thành chờ đợi tin tức. Nếu muốn mọi chuyện tốt đẹp, cô nương nên nghe theo lời ta!

Đoàn Hạo căn dặn Ngọc Mai. Hắn đang lên kế hoạch về Bắc đô lần nữa. Lang hành động vô cùng quyết đoán, tới nỗi hắn chẳng biết trong đầu anh nghĩ gì sắp tới.

- Chẳng phải nữ chủ đã chữa khỏi cho huynh ấy rồi sao? Bà ấy đã giúp Tử Phong sống lại.

Ngọc Mai quá đỗi băn khoăn, Đoàn Hạo đành quyết định dành ít thời gian giải thích cho nàng. Dù sao bầy sói vẫn có thể đuổi kịp Lang. Trong hai ba hôm anh mới đến đất kinh thành được. Hy vọng không quá muộn.

- Nghe đây Ngọc Mai, Hoàng Mai nữ chủ đã dùng bí thuật cổ xưa để cứu Lang. Đó là một phương pháp chữa bệnh kì lạ của tộc Phượng Hoàng. Nó không phải phép hồi sinh như cô đã nghĩ.

- Nhưng...lúc đó chàng không còn thở nữa? Tiên sinh, huynh đang làm ta rối trí đó!

Nàng hoang mang cực độ. Đoàn Hạo biết nếu chuyện này không nói rõ thì sớm muộn lại có việc cho vương tử nữa. Hắn kiên nhẫn tỏ bày:

- Hoàng Mai nữ chủ là dì ruột của hắn. Lý nào nhẫn tâm nhìn hắn chết. Chỉ là bà ta phong tỏa toàn bộ kinh mạch khiến hắn như chết tạm thời thôi. Ta cũng lần đầu tiên chứng kiến cách chữa trị này. Tuy nhiên, cơ thể Lang vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn. Phải uống thêm Kì lân huyết mới hóa giải toàn bộ độc tính trong người hắn. Đêm qua hắn lại uống rượu, mọi thứ trở nên không lường trước được!

Nghe đến đây Ngọc Mai bỗng biến sắc. Nàng biết mình đã gây họa lớn rồi. Tay chân nàng run rẩy lên, nàng cố bình tĩnh đón nhận từng lời từng chữ Đoàn Hạo nói.

- Ta không thể ở đây đợi Chu Vân vương được. Cứ chờ vương gia về nhé! Phượng Hoàng Tây Phục sẽ bảo vệ cô.

Đoàn Hạo nghĩ phân trần mọi lẽ là xong. Hắn toang đi thì Ngọc Mai kịp giữ lại.

- Tiên sinh cho ta theo cùng được không? Ta hứa sẽ không vướng bận huynh!

- Không được! Nếu biết cô nương về kinh, Lang trở mặt với ta mất!

Đoàn Hạo lắc đầu, nàng tuyệt nhiên không bỏ cuộc, cứ thế nài nỉ:

- Tiên sinh! Mọi chuyện là lỗi do ta! Bằng mọi giá hãy tìm gặp chàng ấy! Ta có thể cảm nhận tà khí Huyết Vũ mà!

Ánh mắt Đoàn Hạo lóe sáng lên. Có vẻ nếu không đồng ý thì nàng ta cũng có cách đi tìm Lang. Ngọc Mai đâu phải nữ nhân tầm thường. Nàng ấy sẵn sàng liều mạng nếu có thể.

Đoàn Hạo mím môi nghĩ ngợi, hắn đắn đo giây lát rồi bảo:

- Thôi được! Nhưng cô nương tuyệt đối không tự ý hành động!

Nàng nghe xong vô cùng cảm kích Đoàn Hạo. Cả hai lập tức cưỡi ngựa lên đường.

...

Gió ào ào thổi bạt chân thành, Mạnh Hy từ trên cao nhìn xuống kinh đô Yên Tảo. Mây quyện lưng trời, che phủ lối đi vào miền thôn dã. Hạt nắng tinh khôi xuyên thủng mấy tầng cao.

Kẻ thống trị từng bước đẩy lùi chân lý quang đại, để bách tính lầm than trong cảnh bóng tối vây quanh. Là nam nhân đứng trong trời đất, hà cớ gì khom lưng bó gối dưới tay nữ nhân?

Ngẩng mặt nhìn trời, Mạnh Hy xót xa muôn phần. Chưa bao giờ bị đẩy đến mức tiến thoái lưỡng nan. Lần này anh đã hiểu cái khổ mà người quân tử luôn chịu đựng. Tận trung báo quốc, hai chữ tôi trung nó quý giá biết bao.

Nếu Lang hiểu tình cảnh này, có khi nào quay lại đại chiến đế đô. Lời sấm truyền lý nào là sự thật?

Lòng dạ rối bời trước vận nước nguy nan. Mạnh Hy đâu hay bên kia trái núi, cách xa vạn dặm, Lang đã gần đến được Bắc đô. Hình ảnh vương tử Vân Chu phong trần, mạnh mẽ. Nó hiện rõ mồn một trong quả cầu pha lê mà Diêu Linh mời hoàng hậu xem. Bà ta luôn phấn khích theo bất cứ nhất cử nhất động của Lang. Niềm hân hoan theo kiểu bệnh hoạn, hiếm thấy.

- Phượng hoàng tái sinh từ đống tro tàn. Thật thú vị!

Hoàng hậu cười nhạt. Hai bên khóe miệng lún sâu. Làn da trắng trẻo, mịn màng vẫn lấp ló vài nếp nhăn tuổi tác. Diêu Linh chậm rãi đến bàn hương án, bà ta định lấy kiếm đào thì hoàng hậu bỗng ngăn lại.

- Chờ đã! Cứ để hắn bình an vào đây! Ta muốn cánh cổng hòa bình đón chào vương tử Vân Chu!

Ẩn ý thâm sâu thoáng hiện ra ánh mắt hoàng hậu. Những ngón tay thon dài mân mê lọn tóc đen nhánh bên tai, bà ta khẽ cười một mình cùng suy nghĩ kì lạ.

Hoàng hậu thoải mái chờ đợi, sư đồ nhà Hạo Nguyên cũng ra sức đợi chờ. Họ cuối cùng về được thảo nguyên. Sức khỏe Bình vương gia vẫn là ưu tiên trước, họ mau chóng chữa trị cho ngài.

- Về đây gấp gáp quá, ta không kịp đem hài cốt sư huynh theo cùng. Một mình huynh ấy chốn kinh thành cô đơn lắm.

Lão Nhị nghe lời than vãn của Tần sư thúc. Ông ấy rất đồng cảm. Họ từng là sinh tử chi giao, Chu sư phụ đột ngột mất đi khiến lòng họ tổn thương sâu sắc.

- Chẳng còn cách nào khác! Chúng ta phải là điểm tựa cho bọn trẻ khôi phục quyền thiên tử. Mọi chuyện tiến triển quá nhanh, những lão già như chúng ta đã quá xem thường nữ nhân nên biến cố mới xảy ra.

Hạo Nguyên chờ hai tiền bối tâm sự, cậu cũng định bụng mở lời. Mục Thủy khép nép bên rèm, nàng trông họ nói chuyện.

- Con sẽ trở lại cạnh Mạnh Hy! Hai thúc đừng lo cho huynh ấy.

- Hạo Nguyên? - Tần sư thúc nhướng mày.

- Thế là huynh đệ chúng nó tự bàn bạc trước đây mà. Xem hai lão già này như kẻ ngốc sao?

- Thúc à... - Hạo Nguyên lí nhí nói. Lão Nhị đành giải vây hộ.

- Thôi lão huynh, Hạo Nguyên về cũng tốt! Ít nhất Mạnh Hy không đơn độc. Còn có cả Chi Quân nữa mà! Ba huynh đệ nó đồng tâm thì còn lo gì chứ!

Tần sư thúc thở dài, ông ấy đặt tay lên vai Hạo Nguyên.

- Cố mà làm nên chuyện!

Hạo Nguyên gật đầu, cậu hiểu tấm lòng sư thúc. Ông ấy lúc nào cũng yêu thương họ, chỉ là bề ngoài hay trách mắng, than phiền.

- Thôi chết! Ta quên mất con bé Nguyệt Minh!

Tần sư thúc giật mình. Ông như vừa sực tỉnh.

- Tại sao chúng ta bỏ đi khi để con bé một mình?

Hạo Nguyên hiểu rõ vấn đề nên trấn an ông ngay:

- Con về kinh, một phần cũng để đưa nàng ấy về đây. Thúc cứ an tâm.

Hai lão huynh vững dạ nhìn nhau. Thật không gì bằng tình nghĩa thâm giao lúc này. Cứ như thuở sa trường chiến địa, huynh đệ sống chết có nhau. Hy vọng mọi thứ trở về như xưa...

Sương đêm lạnh buốt, cơn gió vô tình thổi bay giá rét vào cơ thể sức tàn lực kiệt. Ánh sao nhấp nháy giữa trời cao muôn trượng, những tiếng cười cợt bỗng vang lên trong đầu bạo chúa.

Mạc Sa Dĩnh ôm lấy cánh tay đau đớn. Hắn gần như sắp bất lực trước nọc rắn phương nam. Mò mẫm dưới bóng tối rừng rậm, bằng cách nào đó hắn đã lội qua được con suối chảy xiết.

Ngôi nhà tranh lấp lánh ánh lửa, mùi thảo dược và tiếng gầm gừ của lũ chó. Hắn tiến thêm vài bước thì mọi thứ sa sầm trước mặt. Khoảng không tĩnh lặng bao trùm tất cả...

Đàn sói đang nằm ngủ bỗng dựng tai lên. Chúng quay ra ngoài nhe răng khó chịu. Nguyệt Minh vừa sao khô mấy cây thuốc, nàng dừng công việc lại và đi xem thử.

Lũ sói không mấy thoải mái, chúng cố bảo vệ nàng. Nguyệt Minh cẩn thận lại xem, trước cổng rào dường như có ai đó xuất hiện.

- Không thể nào!

Nàng há hốc miệng, hai chân run rẩy. Đầu óc chợt tràn ngập bao viễn cảnh khủng khiếp năm nào.

...

Nắng len qua khe hở cửa sổ, thứ âm thanh trầm ấm và mùi gỗ cháy như đánh thức giấc mơ bạo chúa. Cảm giác làn nước ấm nóng trên mặt mình, Mạc Sa Dĩnh mở dần mi mắt. Không gian trước mặt vô cùng xa lạ, ngoài sức tưởng tượng.

Một ngôi nhà tranh mái lá, xung quanh gọn gàng sạch sẽ. Mọi thứ sắp xếp có ngăn nắp, thảo dược chất đầy gian phòng. Riêng mùi trầm hương khiến hắn khoan khoái dễ chịu.

- Ồ!

Nhìn lên cánh tay, vết thương đã được băng bó. Là ai đó vừa cứu hắn sao?

Không hẳn Mạc Da Dĩnh sẽ mang ơn vì cái tính ngạo mạn kia vốn là niềm kiêu hãnh. Hắn hà cớ gì chịu nhận ân huệ của bách tính Diên Phong. Cứ xem như kẻ cứu mình gặp may đi. Dẫu sao việc trước mắt vẫn là chờ Y Hoạt tìm được hắn.

Nghĩ là làm, Mạc Sa bạo chúa ung dung đứng dậy. Hắn bước ra khỏi bậc cửa thì thấy lũ sói gầm gừ dữ tợn. Có vẻ bầy sói luôn tạo ấn tượng mạnh về vương tử Vân Chu. Bản thân hắn chỉ muốn phá nát hình tượng kia ngay tức khắc.

Nữ nhân à?

Hắn tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy Nguyệt Minh đang ôm bó thảo dược từ ngoài cổng đi vào. Nàng dùng vải và áo choàng dài che kín cả mặt.

Thoạt trông Mạc Da Dĩnh, nàng bỗng sững người. Nàng không quen nổi bóng dáng nam nhân hiện diện nơi đây. Huống hồ lòng nàng lại có suy nghĩ khác bao trùm.

- Là ngươi đã cứu ta sao?

Nguyệt Minh gật đầu nhẹ, nàng nép sang bên nhường đường cho hắn đi. Không cần bất cứ lời cảm tạ nào cả, thái độ nàng khác gì mời hắn rời khỏi càng nhanh càng tốt.

Mạc Sa Dĩnh chẳng buồn nhìn kẻ đã cứu mình. Hắn lạnh lùng lướt ngang qua nàng. Vẻ kiêu ngạo của bạo chúa đại mạc khiến hắn chưa bao giờ gọi là thân thiện cả.

Nguyệt Minh thở phào, nàng yên trí vào nhà. Tim nàng bấn loạn vì sợ. Nàng biết và nàng kiềm nén điều đó hết mức có thể.

- Đợi đã!

Giọng khàn khàn của Mạc Sa Dĩnh làm tim nàng hụt mất nhịp. Nàng nghe thấy từng bước chân hắn đạp lên lớp cỏ xanh sau lưng. Mỗi lúc mỗi gần, nó đang đe dọa nàng như hổ đói rình mồi.

- Ngươi làm rơi thuốc kìa!

Khối nặng trên ngực nàng bỗng dồn xuống. Giọt mồ hôi vô tình thấm đẫm chiếc khăn che mặt, nàng quay người lại nhặt thảo dược lên. Cơn gió thu bất ngờ thổi mạnh qua, chiếc mũ trùm đầu bật ra sau. Nàng hoảng hốt giữ lấy nó thì bắt gặp ánh mắt sững sờ của Mạc Sa Dĩnh.

Không đợi chờ điều gì nữa, nàng toang chạy vào nhà, song Mạc Sa Dĩnh đã nắm được một góc khăn che mặt. Hắn giật phắt đi thật nhanh.

Gương mặt đó, ánh mắt đó. Tất cả thứ hắn trông thấy đều là thật. Hắn chuyển sang trạng thái chết lặng, không nói nên lời.

Nguyệt Minh đóng cửa, lũ sói lăm le đe dọa. Chỉ cần hắn tiến thêm một bước là xong đời.

Cái gì đó trỗi dậy trong trái tim hắn đau thật đau. Hai mắt trừng trừng nhìn cánh cửa đóng kín, hắn biết rằng Mạc Sa Dĩnh chưa từng nằm mơ bao giờ.

Truyện Chữ Hay