Vương Tử Khuynh Thành

chương 88: vương quyền chi hậu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xoảng!!!

Bình rượu trên tay Tiểu Mỹ bỗng rơi xuống đất. Mạnh Hy vừa rời khỏi nhà Tần sư thúc vài bước chân thì âm thanh đổ vỡ đó khiến lòng dạ rối bời không biết tại do đâu.

Tiểu Mỹ nhanh chóng thu dọn mảnh sứ, bất ngờ khiến tay chảy máu. Chi Quân vội vã kéo cô nàng sang bên rồi băng bó lại vết cắt. Dự định mang rượu cùng hoa quả ra mộ Chu sư phụ, không ngờ Tiểu Mỹ lại bất cẩn thế.

Hạo Nguyên vẫn còn trong phủ hình bộ chưa về. Hôm nay là ngày hẹn nhau viếng mộ tôn sư. Mạnh Hy đầu óc đầy nỗi mông lung, anh đứng ngồi chẳng yên vì linh cảm bất thường nào đó.

- Huynh sao vậy? - Chi Quân khẽ hỏi.

- Ta không biết nữa...

Vẻ mặt Mạnh Hy âu lo cùng cực. Nó hệt như ngày An Dĩ mất. Thật khó nhận ra tâm tư Mạnh Hy đang nghĩ đến ai. Vết thương trên người Lang khiến anh sốt ruột khá nhiều. Liệu rằng hắn có ổn khi biến mất đột ngột thế này. Tình hình lúc đó cơ bản ai cũng thấy rõ, hoàng hậu đâm một nhát chí mạng vào ngực Lang. Con người mãi mãi là sinh vật yếu ớt. Làm sao mình đồng da sắt như bậc thánh thần.

Lang...

Tiếng gọi xé lòng mang nỗi niềm chất chứa. Tình huynh đệ mỏng manh khác chi sợi chỉ thêu tay. Đã sống cùng nhau suốt mấy năm trời, nay vì giông bão mà xa nhau mãi mãi hay sao?

Nhưng thứ cảm giác này?

- Mạnh Hy! Huynh đi đâu vậy? - Chi Quân gọi với theo.

Mạnh Hy bỏ ngoài tai, anh chạy nhanh ra sau núi. Hì hục leo lên ngọn đồi cao nhất, nơi có thể nhìn thấy hướng núi Him Sơn - căn cứ Phượng Hoàng Tây Phục cùng mảnh đất Vân Chu rộng lớn. Khoảng cách xa xôi nghìn trùng, không biết Lang có kịp về đó hay tản lạc rừng thiêng nước độc.

Trái tim đau nhói nơi lồng ngực. Sự mất mát nào đó hiện hữu trong đầu. Bao suy nghĩ dồn dập ẩn hiện, Mạnh Hy ngập tràn cùng viễn cảnh năm xưa.

Tay cầm cuộn giấy nhỏ sư phụ trao lúc lâm chung, Mạnh Hy nghẹn đắng cổ họng. Đây có lẽ là bí mật cuối cùng người nói trước khi về cõi vĩnh hằng. Ông luôn che dấu bọn họ, mãi đến khi giọt nước tràn ly.

...

Bầu trời đêm quang đãng, ngôi sao sáng trên chòm Long Tinh bỗng dưng vụt tắt. Diêu Linh bấm độn rồi kinh ngạc chạy vào trong thư phòng hoàng hậu.

- Nương nương! E là con phượng hoàng đã vùi thây trong biển lửa rồi!

Hoàng hậu chau mày, nét mặt nửa vui nửa buồn. Vừa mới đây thôi bà ta còn lạnh lùng phán truyền xử tội, phút chốc cõi lòng xót xa khó tả.

- Không thể nào!

Diêu Linh biết ý liền đem quả cầu pha lê ra. Quả nhiên, hoàng hậu đứng ngây người sửng sốt.

- Nó chết thật sao?

Diêu Linh hoàn toàn không hiểu nổi hết ẩn ý hoàng hậu. Rốt cuộc bà ta xem người nam nhân ấy là gì đây? Một con mồi để đùa giỡn hay kẻ ngáng đường vận mệnh hoàng tộc?

- Nương nương, người sao thế?

Pháp sư hốt hoảng khi hoàng hậu đột nhiên lặp đi lặp lại câu nói đó. Bà ta bước chậm trong vô thức, lặng lẽ ra ngoài sân hậu cung. Chòm Long Tinh khuyết mất hình dáng. Ngôi sao chiếu mạng của vương tử Vân Chu!

Cảm giác trống trải, đơn độc. Con nhện độc trở mình giữa trời thu gió nổi.

Lá thu theo gió lạc cõi trần ai

Mây họa ánh trăng bóng người quân tử.

Thà ta phụ người chớ không để người phụ ta. Là ngươi chọn chốn âm ti, chớ trách ta vô tình!

- Nương nương! Có chuyện không hay rồi!

Thái giám hốt hoảng báo tin, hoàng hậu mải thẫn thờ bên ngoài hiên vắng. Diêu Linh cúi đầu van nài chủ tử bình tâm. Hoàng hậu lãnh đạm quay lại nhìn.

- Nương nương! Thái tử điện hạ, ngài ấy xảy ra chuyện rồi!

Thái giám mặt mũi đỏ gay, ấy vậy hoàng hậu đột nhiên mỉm cười. Bà ta làm toàn bộ kẻ tôi tớ kinh sợ đến rợn người.

...

Đêm khuya thanh vắng, cơn gió lạnh tràn qua khe cửa. Mạnh Hy trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Lòng nhớ tôn sư và lo lắng cho kẻ sinh tử chi giao kia. Ánh đèn dầu hiu hắt chưa chịu tắt, Mạnh Hy thở dài mở cửa sổ ra.

Soạt!!!

Tiếng động lạ bên ngoài, Mạnh Hy vội vã lao ngay ra sân. Bóng người lướt qua vô cùng đáng ngờ, anh nhanh chóng đuổi theo.

Bặc!!!

Tung cú đấm ngang vai, Mạnh Hy tóm ngay tên lạ mặt. Những tưởng tay sai phản tặc, Mạnh Hy ngẩn người vì ngạc nhiên:

- An Ngọc?

Quá bối rối khi cận vệ thái tử xuất hiện, Mạnh Hy định hỏi thì An Ngọc đã khuỵu người xuống.

- Kìa! Huynh sao thế?

Mạnh Hy chẳng hiểu gì hết bỗng nghe bên ngoài tường rào tiếng người và đuốt sáng rực. Họ như đang tìm kiếm ai đó. Phản ứng nhanh chóng, Mạnh Hy đưa An Ngọc vào trong phòng khóa cửa lại.

Đợi tiếng người im ắng, Mạnh Hy cẩn thận thắp đèn lên soi. An Ngọc bị thương rất nặng, khắp người hắn ướt đẫm máu. Chưa để Mạnh Hy hỏi thêm, hắn thều thào nói:

- Dương huynh...thái tử có chuyện rồi! Xin huynh...ta cầu xin huynh...

An Ngọc run rẩy bám chặt vai anh. Hắn kiệt sức ngất đi.

- An Ngọc! An Ngọc!

Mạnh Hy lúng túng, anh chạy vội sang phòng Tần sư thúc. Họ tức tốc đưa Nguyệt Minh đến nhà sư thúc ngay trong đêm.

...

Ánh nắng ban mai lấp ló phía trời đông còn vấn vương lớp sương mù băng giá. Con chim nhỏ hót lảnh lót trên cành mận trắng đã điểm màu vàng ố. Lũ bướm vờn hoa bay nhảy bên mấy chậu sứ quý giá. Chúng thích nghịch ngợm cả cung vàng điện ngọc này.

Ngày thu hôm nay quá ư bình dị. Nó yên ả một cách bất thường. Bá quan văn võ tề tựu dưới điện rồng. Bọn họ vừa trải qua biến cố kinh hoàng mấy ngày trước. Có vẻ thừa tướng là người vui nhất, vì cái gai trong mắt Thịnh Nhạc Minh đang gục đầu dưới tử ngục. Ông ta phấn khởi chuẩn bị tấu chương để triệt tiêu tai mắt binh bộ thượng thư. Trời mờ sáng là thừa tướng ngựa xe vào cung rồi.

Chờ đợi khá lâu mà bệ hạ chưa thượng triều, quần thần sốt ruột hỏi thái giám. Ngay lúc ấy, dàn cung nữ của hoàng cung bỗng xuất hiện. Họ nâng tà áo choàng của hoàng hậu khi bà ta chậm rãi di chuyển từng bước đầy uy quyền trên thảm đỏ vương triều.

- Chuyện gì thế?

Tiếng xầm xì to nhỏ xung quanh, họ đâu ý thức được nguy hiểm luôn rình rập nơi cửa miệng mình. Đội cận vệ của hoàng hậu tràn vào dinh loan, xếp hai hàng tả hữu. Nhìn đâu cũng toàn tay chân mẫu nghi thiên hạ.

Đoán biết kẻ bề tôi thắc mắc điều gì, Yến Loan hoàng hậu đứng trước long ngai bình thản bảo:

- Bệ hạ hiện tại long thể bất an, cần tĩnh dưỡng. Thái tử không may lại đổ bệnh lúc này. Xét thấy triều đình một ngày không người quản lý sẽ dễ xảy ra vấn đề. Nay ta quyết định thay quyền làm nhiếp chính vương. Các khanh có ý kiến gì cứ nói!

Xem qua tốp giáp sĩ hoàng hậu, quan viên ai nấy e ngại, mặt mày xanh tái. Chưa kể chuyện hôm trước, hoàng hậu khiến trời đất sáng lại như ban ngày, chẳng khác chi thần nữ trong truyền thuyết. Chống chế e mất mạng, tốt nhất cúi đầu giữ mình, bá quan triều đình đành khép nép cúi đầu.

Yến Loan hoàng hậu một bước trở mình. Bà ta bình thản ngồi xuống long ngai. Bất thình lình, Tống Nguyên Long trở về chính điện, theo sau ông là Bình vương gia khí sắc ôn hòa.

Toàn thể triều thần được phen khiếp vía. Họ luôn nghĩ vương gia đã chết từ lâu. Hoàng hậu đang nắm binh quyền chợt bị phá bĩnh. Bà ta sa sầm nét mặt.

- Vương gia, người đã trở về!

Quan viên theo phe trung thành mừng rỡ. Họ cảm giác bầu trời u ám dần trôi đi. Chỉ có bên phía thừa tướng thì sắc diện vô cùng khó coi.

Sự việc diễn ra nhanh chóng, câu chuyện Bình vương gia mất tích chưa vội phanh phui. Cái quan trọng là ngài ấy làm theo những gì ân nhân mình khuyên nhủ. Yến Loan hoàng hậu miễn cưỡng giao toàn quyền nhiếp chính cho vương gia. Những tưởng trấn áp tham vọng cuồng si, nào ngờ dấn thân vào bẫy nhện độc!

...

- Mạnh Hy! Vương gia hồi cung rồi!

Giọng Hạo Nguyên lanh lảnh sau nhà. Mạnh Hy vừa săn sóc cho An Ngọc, anh sốt sắng hỏi:

- Sao lại thế chứ?

Nét kinh ngạc bộc phát, Mạnh Hy chẳng ngờ vương gia manh động như vậy. Chuyện thái tử còn chưa rõ ra sao, ngài ấy vào cung khác chi nạp mạng.

- Huynh ấy nhờ đệ cả nhé! Ta phải nhập cung đây!

Mạnh Hy nói là làm, anh tức tốc mang kiếm đeo bên hông. Tần sư thúc và Hạo Nguyên cố can ngăn nhưng vô ích.

- Con đang nắm nửa chiếc hổ phù. Mọi người đừng lo!

Anh phi ngựa thật nhanh, lòng dạ sốt ruột vô ngần. Bao sóng gió vùi dập vương triều, ngay đến huynh đệ thân thiết cũng vướng dòng tranh bá. Mạnh Hy giờ đâu khác kẻ cầm dao cho người cắt ruột. Quân tử đã chết còn không sợ, huống hồ gì nạn kiếp chốn hoàng triều.

...

Binh lính triều đình canh phòng cẩn mật. Bên ngoài cổng thành, cẩm vệ quân hiện diện khắp nơi. Mạnh Hy lòng khá nôn nao, anh lo lắng cho tình hình thái tử cùng vương gia.

- Nguyên soái!

Thái giám vừa thấy Mạnh Hy bước qua bức tường cung nội thì đã nhanh chóng tiếp đón vô cùng nồng nhiệt. Nắm binh quyền một cách dễ dàng tới nỗi Mạnh Hy luôn nghĩ nó là một giấc mơ. Hoàng hậu đối đãi anh thật kì lạ. Trước giờ đâu ai nghĩ hoàng hậu có uy quyền ghê gớm thế này.

Đi theo thân cận hoàng hậu, Mạnh Hy dấn bước vào chốn hậu cung vương triều. Cảm giác như bà ta biết anh sẽ nhập cung, mọi thứ chuẩn bị sẵn đâu ra đó. Mạnh Hy còn bỡ ngỡ nhìn quanh thì cung nữ đã mời trà rót rượu.

- Nguyên soái! Nương nương đợi người bên trong thư phòng.

Mạnh Hy dự cảm không ổn. Trên nguyên tắc, một nam nhân chưa được lệnh vua thì không thể tùy tiện đến hậu cung. Nay hoàng hậu triệu anh vào đây tận hai lần. Mạnh Hy bắt đầu quan ngại vấn đề tiềm ẩn về sau.

Cung nữ mở nhẹ cánh cửa, Mạnh Hy cẩn trọng bước vào. Anh vừa định quỳ xuống hành lễ thì hoảng hốt khi nhận ra hoàng hậu nương nương đang tắm trong thư phòng!

- Nương nương! Thần...thần đã mạo phạm!

Mạnh Hy biến sắc, anh nhanh chóng quay mặt về sau, chuẩn bị lao nhanh ra ngoài.

- Đứng lại!

Hoàng hậu thản nhiên gọi. Hai chân Mạnh Hy dừng bước, chí khí nam nhi sao cứ bị tơ nhện câu dẫn đến cùng cực.

- Người đang không tiện, mạt tướng xin cáo lui thỉnh tội!

Mạnh Hy tâm ngay thẳng, anh lỡ sa chân lưới nhện. Hoàng hậu từ từ bước ra khỏi bồn nước, một cơ thể hoàn mĩ, sống động chẳng khác chi kiệt tác tự nhiên. Bà ta khoác tấm lụa mỏng manh quanh người rồi mặc nhiên đến bên cạnh Mạnh Hy thỏ thẻ nói:

- Ngươi không cảm thấy vinh hạnh khi được triệu vào hầu hạ ta sao?

Hoàng hậu thổi làn hơi qua tai Mạnh Hy, khỏi phải nói anh cảm giác sự khinh bỉ vị quốc sắc thiên hương kia thế nào. Tại sao bà ta có thể làm như vậy với một vị nguyên soái vương triều.

Quyết chẳng nói nhiều, Mạnh Hy toang bỏ đi thì giật mình khi cửa đã bị khóa bên ngoài. Phen này sống chết trong tay nữ nhi, Mạnh Hy thẹn đến uất nghẹn tâm can.

- Nương nương, mạt tướng là kẻ võ phu, không dám mộng tưởng điều gì.

- Thế à? - Yến Loan hoàng hậu đưa tay nghịch lọn tóc vừa rơi xuống vai anh. Mạnh Hy hai mắt nhắm nghiền, anh vẫn cố giữ phép tắc hết mức có thể.

- Được làm người của ta, ngươi không muốn sao?

Giọng hoàng hậu ngọt ngào ma mị. Mạnh Hy lòng dạ thẳng ngay, biết đâu khua môi múa mép để thoát thân bây giờ. Chuyện hôm nay tràn ra ngoài thì danh tiết nhà họ Dương ô uế muôn đời. Thà chết chứ không thể tạo vết nhơ như thế.

Anh hùng lâm trận sa trường, sinh tử há chẳng màn. Nhục nhã nhất phải chôn đời dưới tay nữ nhi lẳng lơ à?

Bao suy nghĩ dồn dập người quân tử, hoàng hậu bỗng cười to lên:

- Kẻ mày râu lại sợ nữ nhân sao?

Nghe tới đây Mạnh Hy nhịn không nổi nên trầm giọng:

- Xin nương nương giữ lấy lòng tự tôn của hoàng tộc. Kẻ bầy tôi như mạt tướng suốt đời tận trung báo quốc. Người nói thế khác nào chà đạp thần tử vương triều.

Sự thẳng tính của Mạnh Hy nắm chắc cái chết. Anh không ngại điều này. Đã lấy chữ trung trong đầu thì chết còn nghĩa lí gì?

Hoàng hậu nhướng mày kinh ngạc. Bà ta quá xem thường khí khái nam nhân. Nỗi trống lạnh phòng the côi cút bao năm khiến hoàng hậu tổn thương. Chẳng điều gì ngăn được sự hờn ghen ích kỉ, cái giá phải trả cho ai chiếm được trái tim trượng phu mình.

Con người tầm thường như Dương Mạnh Hy cũng dám chối từ đặc ân kia. Tự cổ chí kim anh hùng khó qua ải mĩ nhân. Tên võ phu đó rốt cuộc trái tim sắt đá nhường ấy sao?

- Hay cho đấng nam nhi chí khí. Ngươi quả thực không sợ chết?

Mạnh Hy điềm tĩnh đáp lời:

- Người đã phán thì thần xin lãnh tội. Nam nhi có thể chết nhưng quyết không chịu nhục!

- Được! Nói hay lắm! Ngươi muốn làm trung thần liệt tướng thì ta sẽ cho toại nguyện! - Ánh mắt hoàng hậu bỗng tỏ ra toan tính khó lường. Bà ta mặc y phục vào rồi ra hiệu cung nữ mở cửa.

Mạnh Hy tinh thần khó an, anh vẫn cố đoán xem hoàng hậu định làm gì. Thái giám đặt ghế ra giữa sân, hoàng hậu thượng tọa ngay lúc ấy.

Binh lính nghe lệnh liền mang một bao tải tới. Mạnh Hy lóng ngóng quan sát tình hình.

- Kẻ này đêm qua đột nhập dinh loan. Ngươi mau xử tử hắn để bảo toàn lòng trung thành.

Thông qua ánh mắt thâm độc, ngạo mạn đó là cả đầm lầy giết chóc đến đáng sợ. Mạnh Hy đâu biết mình sắp vấy máu thanh kiếm gia truyền bằng sự đánh đổi lòng tự hào của một danh tướng.

Chiếc bao tải mở ra, đập vào mắt xanh của anh là người đó. Cạn nghĩ, Mạnh Hy cũng đâu ngờ kẻ hoàng hậu phán tội đột nhập lại là hoàng đệ ruột thịt của bệ hạ.

- Vương...vương gia?

Truyện Chữ Hay