Vương Tử Khuynh Thành

chương 70: mưu sự tại nhân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chiếc lá khô nhuốm màu héo úa, nó thả trôi theo cơn gió se lạnh. Cánh đồng cỏ rung rinh gợn sóng, mấy đóa bồ công anh bay nhảy khắp nơi.

Đoàn Hạo không rời mắt khỏi hai kẻ sắp choảng nhau kia. Quả thực, hắn rất nghiêm túc khi cảnh báo Lang về sự hiện diện đầy tính thách thức này.

- Các hạ đang mong chờ điều gì sao? - Lang đột nhiên hỏi. Đoàn Hạo bấm bụng bất an. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có lúc phải hồi hộp cùng vương tử thành Vân Chu kia. Lẽ ra, hắn nên ung dung nơi núi non hiểm trở hơn là đối mặt chuyện không mấy vui vẻ này.

- Ngài là vương tử Khương Tử Phong? - Tay cung thủ nói giọng vừa đủ nghe.

- Phải, là tại hạ đây!

Lang ôn tồn nói. Anh luôn trầm tĩnh trong mọi tình huống. Gã cung thủ bỗng thu hết vũ khí, hắn lùi vài bước rồi nói:

- Xin lỗi, đã làm phiền. Người ta cần tìm là Tây Phục sát thủ Khương Thập Lang!

Hắn chào Đoàn Hạo rồi quay đầu đi. Thật khó tin, chính Đoàn Hạo còn không hiểu nổi thái độ gã kia nữa là.

- Hắn giả vờ à? - Đoàn Hạo nhìn Lang.

- Không! - Lang lắc đầu - Huynh hiểu sao còn hỏi ta. Chẳng phải hắn muốn tìm sát thủ à?

Đoàn Hạo ngẩn người. Rốt cuộc tên vương tử Vân Chu kia nói gì thế? Hắn miễn cưỡng theo sau Lang. Một danh y có tiếng, chẳng hiểu thế nào hắn dấn thân đến đất Vân Chu này. Xem bộ, Lang lại tiến thêm nước cờ nào khác rồi.

...

Đám sương mù dày đặc bao phủ thành Yên Đô. Không khí khá ngột ngạt, thứ hơi sương ẩm thấp khiến binh sĩ không mấy dễ chịu. Mạnh Hy đi một vòng quân doanh, khảo sát trong ngoài thành. Cố đô vẫn yên bình sau cuộc tập kích của Âu Sa Nhĩ.

Cầm bức thư từ Yên Tảo gửi đến, Mạnh Hy phần nào thấu hiểu nỗi lòng sư phụ. Cả mấy tháng dài đằng đẵng, thầy trò cách xa nhau, bao bài học xưa khắc cốt ghi tâm. Mạnh Hy nhớ nhiều lắm, nhất là lúc đám đồ đệ còn tuổi hồn nhiên, mơ mộng.

Ký ức cứ thế ùa về, mãi mãi không thể nào quên...

Lang...

Trong trái tim, trong tâm tưởng, chưa bao giờ anh quên được người thiếu niên ấy. Mái tóc dài phất phơ cùng hai thanh kiếm thân thuộc, Lang trải mình theo bóng núi chơi vơi. Tiếng sói hú giữa đêm trăng tĩnh mịch. Ánh mắt đượm buồn và bàn tay rớm máu. Tất cả như hòa quyện cùng con người đáng thương ấy. Nguyện ước mây trời nhưng lạc lõng giữa đêm đông.

- Huynh, chờ đệ với!

Hạo Nguyên gọi từ xa, giọng có vẻ phấn khởi. Vừa sáng, nguyên soái Nhậm Bình Thanh gửi thư sang. Mồng tám tháng sau là đại lễ Nghinh Hương, cần điều tinh nhuệ về bảo vệ đế đô. Yên Đô tuy không hẳn yên ổn nhưng nguyên soái đã có chiến lược, cho các tướng kinh nghiệm về trấn thủ.

- Chúng ta lại về kinh rồi! Sư phụ sẽ mừng lắm đây!

Trái ngược với Hạo Nguyên, Mạnh Hy bỗng âu lo nhiều hơn. Đầu anh chợt xuất hiện vài suy nghĩ tiêu cực.

- Bảo vệ đại lễ à? - Mạnh Hy nói khẽ.

- Vâng! Đệ từng nghe phụ thân nói, đại lễ có nhiều nước lớn tham dự. Họ mang rất nhiều bảo vật để cầu phúc cho khối Lục Hợp Liên Châu.

Hạo Nguyên hào hứng kể. Mạnh Hy trông khá lo ra. Anh mãi nghĩ đến chuyện khác cơ. Mặt trời dần lên cao, lũ ngựa có vẻ đói. Cả hai cho chúng đi thong thả gặm cỏ.

Một mùi khen khét đâu đó, Mạnh Hy cảm nhận. Nó xuất phát bên kia thành. Theo quán tính, anh chạy về phía đó. Hạo Nguyên nhanh chóng theo sau.

- Trời!!!

Mạnh Hy thốt lên, chuồng ngựa bị cháy. Đám cỏ khô bén lửa, bùng phát dữ dội. Lính canh hốt hoảng, tản ra dập lửa ngay sau đó.

Giữa cơn khói bụi mịt mù, Mạnh Hy thấy bóng kẻ khả nghi vụt qua, anh nhanh chóng đuổi theo. Chạy mãi, chạy mãi đến gần bìa rừng, tên lạ mặt bỗng mất hút. Nhìn quanh quẩn, Mạnh Hy không rõ kẻ giấu mặt trốn nơi nào.

Phập!!!

Cơn đau tái mặt ập đến, Mạnh Hy chau mày khi lãnh trọn mũi tên bất ngờ trên vai. Tiếng cười kì dị xuất hiện, những kẻ áo đen kiếm cung tua tủa. Trên cánh tay còn buộc mảnh vải đỏ, biểu thị cho Phượng Hoàng Tây Phục. Mạnh Hy điếng người, anh không tin được.

- Giết!!!

Mệnh lệnh phán ra, chúng lao tới chém giết không thương tiếc. Một mình chống chọi bầy lang sói, Mạnh Hy quyết không thất bại dễ dàng.

Cắn răng bẻ gãy cây tên, anh thể hiện kĩ năng cầm kiếm điêu luyện. Bao năm luyện rèn, đến lúc phát huy rồi, chúng đang lùi bước dần. Thật sự, Mạnh Hy đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Vài tên đổ gục, nằm ì dưới đất, máu lênh láng khắp nơi. Chúng còn chưa nao núng, nhanh chóng lấy lại tinh thần và cố hạ gục Mạnh Hy. Tiếng kim loại va vào nhau chan chát, từng giọt mồ hôi tuôn chảy trên khắp mặt nam nhân.

Mạnh Hy hít một hơi dài, anh nắm chặt thanh kiếm rồi dồn toàn lực vào tuyệt chiêu người ấy từng làm.

Rầm!!!

Một cây gỗ to gần đó đổ xuống, bọn áo đen lê lết bỏ chạy. Không ngờ chiêu thức Lang nói lại có uy lực kinh khủng thế. Mạnh Hy chỉ mới dùng vài phần của nó mà công năng hiệu quả ghê gớm.

- Ôi...

Mạnh Hy nhăn mặt, anh khuỵu người xuống. Đầu óc bắt đầu xây xẩm, khó chịu và bất ngờ miệng nôn ra máu.

- Mạnh Hy!!!

Giọng Hạo Nguyên thất thanh, anh kịp thấy dáng hình cậu ấy thì màn đêm ập tới. Mọi thứ trở nên im lìm.

...

Ánh nắng chiều nhàn nhạt, đám mây lơ lửng, trôi dạt phương trời xa xôi. Đàn chim kéo nhau bay về tổ, tiếng hót nghe sao lảnh lót vang hồi.

Con chim nhạn đậu trên cành bạch mai. Nó đỏm dáng nom thật đẹp. Chạm tay lên thân cây quen thuộc, cảm giác bàn tay ấm nóng như trái tim ai đó hãy còn lan tỏa đâu đây. Mùi nhựa cây hăng hắc, chất lỏng màu đỏ dính lấy tay mình, Mạnh Hy bỗng kinh ngạc.

Thứ tanh nồng kia chẳng phải là máu sao?

Nó đang kéo dài dưới nền đất lạnh, anh chạy theo, chạy theo mãi...

Bóng người thiếu niên ấy xuất hiện. Mái tóc dài lay nhẹ trong gió. Tấm lưng thân quen không gì nhầm lẫn được, Mạnh Hy bật môi lên thành tiếng:

- Lang!

Âm thanh da diết như mảnh pha lê vỡ nát giữa đêm đông. Cái giá lạnh triền miên làm mảnh băng ngàn đông cứng trái tim bé nhỏ. Đôi mắt cô đơn, lạnh lẽo ướt đẫm như hòn than dưới mưa. Khoảng trời mênh mông quyện lấy tâm hồn lạc lõng chốn mây trời.

Phập!!!

Máu...

Rất nhiều máu...

Mạnh Hy chết lặng bên cảnh tượng đó. Bàn tay run rẩy, anh há hốc miệng nhìn Lang. Phải! Chính tay anh đã đâm Lang một nhát chí mạng!

- Không! Không...Lang ơi! Lang...Lang!!!

- Mạnh Hy? - Hạo Nguyên hoảng hốt. Cậu giật mình khi anh đột ngột tỉnh dậy cùng tiếng gọi xé lòng.

- Là đệ đây! Huynh thấy sao rồi?

Hạo Nguyên sốt sắng hỏi. Mạnh Hy ngẩn người ra, anh nhìn xung quanh. Đại phu, binh sĩ thân cận, mọi người vây lấy anh thật lạ lùng.

- Có chuyện gì thế? - Mạnh Hy bối rối. Anh không nhớ gì cả.

Hạo Nguyên thở phào nhẹ nhõm, câu nhanh chóng bảo mọi người ra ngoài bớt. Trong phòng còn lại hai người và...một cô gái.

- Huynh không sao là tốt rồi! Đã hai ngày huynh nằm như xác chết vậy? Nếu không nhờ may mắn, e là huynh...

Hạo Nguyên mím môi. Thật sự cậu rất sốc khi Mạnh Hy bất ngờ gặp sự cố đó.

- Huynh xem, mũi tên tẩm độc rất mạnh. Đệ không biết kẻ nào ra tay ác độc thế.

Mạnh Hy chạm lên vết thương. Anh đâu ngờ mình suýt gặp Diêm vương nhanh vậy. Ánh mắt đổ dồn về phía nàng con gái xa lạ, Mạnh Hy quay sang thì Hạo Nguyên đã vội cười.

- Là muội ấy cứu huynh đó! Mục Thủy, lại đây nào. Lại chào sư huynh ta nè!

Hạo Nguyên vô cùng hào hứng, cậu kéo tay Mục Thủy. Trông nàng khá ngại ngùng, hai má đỏ ửng.

- Huynh bị rất nặng, bọn ta không biết làm sao. Đại phu đành bó tay. Lúc đó, may mắn là Mục Thủy, nàng ấy có thuốc giải loại độc này. Dương Mạnh Hy, đệ không biết nói sao chuyện này nữa!

Nhìn thái độ Hạo Nguyên và cô gái xa lạ kia, Mạnh Hy hết bất ngờ này tới bất ngờ khác. Đêm đó, Mạnh Hy đành nói chuyện thâu đêm cùng người huynh đệ.

- Vậy ra, đệ cứu nàng ấy và dẫn vào quân doanh luôn sao? - Mạnh Hy trầm giọng.

- Biết làm gì chứ? Đệ đâu thể bỏ mặc được. Dù sao cũng là nữ nhi, nàng ấy cần người bảo vệ.

Mạnh Hy thở dài, anh còn ám ảnh mãi giấc mơ chẳng thể xóa nhòa. Hạo Nguyên lớn rồi, cậu ấy có đủ khả năng nhìn nhận vấn đề. Thôi thì tùy vậy.

- Đệ cứ tùy cơ hành sự, đừng làm tổn thương nàng ấy là được.

Hạo Nguyên gật đầu. Mạnh Hy nghĩ ngợi hồi lâu, anh ôn tồn bảo:

- Chuồng ngựa sao rồi?

- Đệ cho ngựa sang khu vực khác. Tạm thời vẫn ổn. Đám cháy không quá nghiêm trọng. - Hạo Nguyên đi qua đi lại, cậu đột ngột hỏi Mạnh Hy:

- Đệ thấy bọn áo đen có mảnh vải đỏ buộc trên cánh tay. Chẳng lẽ Phượng Hoàng Tây Phục tiếp tục hành động à?

Mạnh Hy im lặng, anh mãi do dự trong lòng. Hạo Nguyên có đủ lời lẽ thuyết phục nhưng không lý do gì Phượng Hoàng Tây Phục truy sát anh. Mặt khác, Diệp Nguyên Long đã khôi phục địa vị, là vương của đất Vân Chu. Hà cớ nào ông ta muốn tạo phản?

Chuyện này có gì đó mờ ám lắm. Sắp đến ngày đại lễ, hẳn một thế lực định trừ khử bớt hàng rào bảo vệ hoàng gia. Chắc chắn thế! Mạnh Hy đinh ninh vậy.

Dù xảy ra chuyện gì, ta mãi mãi tin ngươi...

...

Vệt nắng vàng chiếu xuyên qua đáy ao sen. Bầy cá chép nhởn nhơ bơi lội. Lang nhìn thoáng qua chúng, cảm giác không mấy dễ chịu.

Mấy chậu lan đong đưa bên hiên vắng. Lang chầm chậm đứng trước cửa phòng. Lẽ ra, nó đang là tư phòng của đôi vợ chồng son. Tuy nhiên, anh lại để nàng ấy lẻ loi một mình.

Cánh cửa dần hé mở, Ngọc Mai ngồi lặng lẽ bên cửa sổ. Nàng thất thần bên đôi bướm lượn lờ trước mặt.

Phu quân lại đến, Ngọc Mai châm ấm trà nóng. Nàng rót ra tách, việc hầu hạ chồng trở nên quen thuộc từ lúc nào không hay.

- Vài hôm nữa ta sẽ về kinh. Ở trong phủ, nếu không có việc gì thì nàng đừng đi đâu hết. Nếu cần, hãy gọi gia nhân giúp nhé.

Giọng Lang vẫn nhẹ nhàng, đầy quan tâm. Ấy thế, trái tim vương tử như thỏi sắt lạnh vô tình. Bản thân nàng, lòng dạ vốn kiên cường, sỏi đá, dẫu vậy sâu tận đáy lòng mang cả niềm đau chôn giấu.

Lang không yêu mình. Ngọc Mai tự nhủ như thế. Nàng chưa thể khẳng định, hay đơn giản nàng quá nhạy cảm. Cách huynh ấy thể hiện cảm xúc rất khác, ngay cả cử chỉ yêu thương nàng cảm giác nó đơn thuần là nghĩa vụ.

Phải. Vì nàng không ngại mà sẵn lòng cứu Lang. Một cách vương tử đền ơn, cưới nàng rồi tạo ra danh phận. Nàng chẳng hiểu nổi đôi mắt nam nhân kia nghĩ gì. Khương Tử Phong nàng từng biết, huynh ấy chưa biết động lòng là gì sao?

- Chàng về dự đại lễ Nghinh Hương à? - Nàng chợt khẽ khàng.

Lang gật đầu nhẹ. Chuyện đại lễ thông báo toàn thiên hạ, nàng ấy biết cũng lẽ đương nhiên. Ngọc Mai chầm chậm lại gần, nàng ngồi xuống ngay cạnh chân phu quân. Hai tay nắm hờ vạt áo anh, nàng bỗng thỏ thẻ:

- Chàng cho ta đi cùng được không?

Lang chợt nhướng mày trước thái độ của thê tử. Nàng ấy khác lạ hẳn. Ít nhất, từ sau ái chết của A Liên, Ngọc Mai luôn dịu dàng nhất có thể. Nàng khiến Lang suy nghĩ rất nhiều.

- Nơi đó...thật sự không ổn.

Lang ngập ngừng với lời đề nghị này. Ánh mắt thiết tha từ nàng ấy chưa bao giờ Lang nhìn thấy. Tim anh đập nhanh liên hồi, Ngọc Mai không rời mắt khỏi gương mặt vương tử.

- Chàng sẽ bảo vệ ta mà, đúng không?

Phải!

Câu trả lời luôn thế. Lang kinh ngạc, chính anh còn chưa hiểu tại sao nhưng người con gái đó biết rõ suy nghĩ của anh. Lảng tránh đôi mắt chờ mong kia, Lang ngẫm nghĩ giây lát. Bất ngờ, nàng ấy nắm lấy bàn tay anh, Lang vô cùng khó xử.

- Chuyện này...

- Chàng đồng ý nhé!

Nàng cố van nài, Lang thật sự không nỡ chối từ. Ngọc Mai cứ nắm chặt bàn tay đó, anh do dự chẳng nói thêm chi.

Truyện Chữ Hay