Cái nóng oi bức của mùa hè không thể dịu nổi khi màn đêm buông xuống. Hoàng đế Uông Chính Nghiêm nhìn ra ngoài điện rồng, ánh trăng xuất hiện mờ ảo đến kì lạ.
Là trăng máu?
Suốt ba ngày liên tục có ánh trăng này, pháp sư Diêu Linh xem thiên tượng và đưa ra lời tiên đoán về hậu vận.
- Ba năm qua không xảy ra chuyện gì, giờ ứng nghiệm rồi sao? - Uông Chính Nghiêm nói khi đang vuốt ve lồng chim sơn son thiếp vàng.
- Muôn tâu bệ hạ, đây rõ ràng là ứng nghiệm lời tiên tri cách đây hai mươi hai năm. Lửa phượng hoàng đốt cháy trần gian. Giọt máu phượng hoàng là nguyên nhân của mọi tai họa!
- Ngươi muốn ám chỉ điều gì? - Uông Chính Nghiêm nhìn xoáy vào Diêu Linh.
- Người nên nghĩ lại! Bệ hạ!
Uông Chính Nghiêm quay đầu vào ngự thư phòng, ông im lặng. Diêu Linh chỉ biết cáo lui.
Hoàng hậu thản nhiên khi Diêu Linh đến, bà ta cũng biết khá rõ về hiện tượng này.
- Nương nương!
Diêu Linh cúi đầu cung kính, hoàng hậu nhướn mày. Bà ấy đi vòng quanh chiếc bàn, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn.
- Bệ hạ nói gì?
Diêu Linh hơi ngạc nhiên bởi sự điềm nhiên nơi hoàng hậu. Kì thực nữ pháp sư đang cố dò lòng dạ Yến Loan hoàng hậu này.
- Người không nói gì cả!
Hoàng hậu lấy khăn tay ra để lộ bức tranh bà ta vừa mới vẽ. Diêu Linh trông thấy thì kinh ngạc vô cùng.
- Đoán xem đây là ai?
Bức hình nam nhân mang vẻ đẹp thanh tao, thuần khiết nhưng ánh mắt đượm buồn. Hoàng hậu lột tả cả con người qua nét vẽ của mình. Hẳn là một mỹ nam đệ nhất thiên hạ. Cả đất nước này tìm đâu ra người như thế?
Đoán biết suy nghĩ Diêu Linh, hoàng hậu che bức tranh lại. Bà ấy ngồi xuống ghế, mắt hướng về phía chân trời xa vô định.
- Con phượng hoàng ấy giờ đây đã trưởng thành, có thể nắm được thiên hạ trong tay!
Diêu Linh khá mơ hồ câu nói của hoàng hậu. Bà ta có đủ lý lẽ để thuyết phục hoàng hậu ứng biến hoàn cảnh hiện tại song hoàng hậu đang làm điều gì đó ngay cả bản thân nữ pháp sư không lường trước được.
- Muốn thành công phải chấp nhận tất cả! Ta đã đẩy nó rơi xuống vực thẳm thì sẽ đưa nó ra ngoài ánh sáng. Đôi cánh muốn có được phải tôi luyện trong bể máu. Chỉ cần trái tim nó không còn, nó sẽ thuộc về ta mãi mãi...
Ý niệm điên cuồng bùng cháy trong hoàng hậu. Những ngôi sao sắp lu mờ bởi ánh trăng đỏ ma quái dị thường. Nền trời đêm ánh lửa phượng hoàng rực sáng dữ dội. Phải chăng tương lai Diên Phong quốc hay tham vọng vương quyền của kẻ bạo tàn?
...
Đường đi ở kinh thành thẳng tắp và tuyệt đẹp nhưng nó không gợi cho người ta cảm giác an toàn. Họa sư Lưu Cầm thầm nghĩ như thế, ông nheo mắt nhìn ánh mặt trời len lỏi qua những tán cây.
Chẳng có gì thơ mộng và mờ ảo ở cái xứ sở này. Yên Tảo không phải chiến trường mà cũng chưa có cuộc vây hãm của quân thù nào trong lịch sử. Nói thế có quá chăng?
Con người Lưu Cầm tính hài hướt vẫn rất nhạy, nó đã vẽ ra cho ông hình ảnh một Yến Loan hoàng hậu ác cảm và đầy quyền lực theo kiểu một phụ nữ lực điền ở nông thôn.
Cổng vào cuối cùng hiện lên phía sau cụm cây. Cỗ xe đỗ lại, mấy người lính hầu cúi đầu chào ông theo phép tắc rồi dẫn ông vào. Lưu Cầm rẽ hướng có vẻ bực bội, lối đi trong cung khiến ông đau đầu. Hơn hai mươi cái ngã rẽ từ ngoài cổng đến "lãnh địa" của hoàng hậu.
Nhiều lúc ông định đi đường tắt ngang ngự hoa viên để bớt cho cái công việc lòng vòng mắc công ấy, nhưng với cương vị của một họa sư dù được vài người chức cao vọng trọng kính nể, ông cũng biết rằng sẽ phải trả giá đắt cho sự cẩu thả này.
Đồng xu nào cũng có bề trái của nó.
Cánh cổng cuối cùng xuất hiện, cung nữ cúi chào rồi để ông vào. Hoàng cung luôn khiến cho bất cứ ai thèm muốn dù chỉ ở một ngày. Mọi thứ đều sáng chói bóng lộn theo cái tên của nó: "Cung vàng điện ngọc."
Hôm nay trời khá đẹp, hoàng hậu ngồi trên chiếc ghế chạm khắc thủ công tinh xảo đặt giữa sân. Xung quanh trồng nhiều loài hoa đẹp rực rỡ, chúng được chăm sóc cẩn thận như chủ nhân mình.
Dường như hoàng hậu chẳng quan tâm lắm vẻ đẹp thiên nhiên. Mái tóc màu đen rực rỡ không kém thời trẻ trung. Làn da trắng ngần như hoa ngọc lan nhưng không thể che giấu vài nếp nhăn. Dấu hiệu duy nhất về bản tính bướng bỉnh của người phụ nữ này ẩn chứa trong hai đường khắc sâu hai bên mũi chạy dài xuống mép môi và cả đôi mắt màu đen lạnh lùng.
Lưu Cầm lặng lẽ đi trên tấm thảm rồi tiến ra ngoài sân. Ông ta cúi đầu cung kính, cử chỉ đó hoàn toàn hợp với thân phận của ông bây giờ. Hơn nữa bộ y phục màu xám mang lại cho ông cái vẻ lịch thiệp ưa nhìn. Đôi mắt thản nhiên từ hoàng hậu bỗng sáng rực lên, bà ta cố nói giọng nhẹ nhàng.
- Hơi lâu đấy!
- Vì đường quá xa thưa hoàng hậu! - Lưu Cầm vẫn cúi đầu.
- Có phải lý do đơn giản thế? - Hoàng hậu chợt nhướng mày.
- Người...nghĩ xa hơn sao?
Lưu Cầm che giấu những ác cảm của ông về người phụ nữ này. Rõ ràng quyền lực của bà ta đủ sức giúp ông đứng vững hơn các họa sư bình thường. Nếu có dịp thoát khỏi thời kì thất bại mà ông đã rơi vào do cái tính kì khôi của mình, ông sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm nữa. Và người phụ nữ này có thể cho ông mọi thứ.
- Cũng không quá ngắn để ngươi có đủ thời gian làm chuyện tốt với thiên hạ. Vẻ như Binh bộ thượng thư rất háo hức khi mời được ngươi vào phủ, cách tôn thờ nhân tài đây sao? - Hoàng hậu nói những tiếng sau cùng giọng mỉa mai, giễu cợt.
- Thưa hoàng hậu, đó là một tình cảm không được nhân từ lắm!
Lưu Cầm hơi mất kiên nhẫn song hoàng hậu cứ tiếp tục.
- Có thể đúng nhưng nó là sự thật. Bây giờ ta bắt đầu hiểu ngươi khá nhiều. Nói cho cùng, ngươi xem hoàng cung là nơi nghỉ ngơi của mình. Ở đây, ngươi có mọi thứ để phát huy tài năng. Dĩ nhiên tất cả chuyện đó đều do ta triệu ngươi vào cung, ngược lại ta có quyền đặt ra một số yêu cầu!
Lưu Cầm không thích thú lắm bởi cái cách mà hoàng hậu nhắc nhở ông chịu ơn bà ta. Ngày nào đó bà ta sẽ chi phối, gây ảnh hưởng đến ông.
- Vâng, thưa hoàng hậu! Tiểu nhân không bao giờ quên ân huệ mà người ban tặng và tất cả những vật phẩm khác ngựa, xe, dinh thự...
- Chẳng giống ngươi chút nào! - Hoàng hậu cắt ngang.
- Một họa sư thì phải thế nào thưa hoàng hậu? - Ông nói một cách bình thản, điểm nụ cười trên môi.
- À...có lẽ đây là lý do ngươi không được trọng dụng! - Hoàng hậu giễu cợt nhưng đôi mày chau lại - Dù vậy, ta vẫn thích tài hoa của ngươi!
Đây có thể xem là lời an ủi. Lưu Cầm thừa hiểu rằng hoàng hậu không thật sự thích thú mấy bức họa ông vẽ. Kì thực cái mà bà ta gọi là tài năng chính là mục đích chuyến về kinh của ông.
- Thưa hoàng hậu, có thật người thích điều đó không?
- Ngươi đoán xem!
- Những hình ảnh biết nói và kí hiệu! Người yêu cầu đơn giản vậy sao thưa hoàng hậu?
Nghe Lưu Cầm nói, hoàng hậu bỗng cười to.
- Ta nghĩ rằng mình quả quyết đúng về trí tuệ của ngươi!
Lưu Cầm nhướng mày, ông ta nhìn kĩ sắc diện hoàng hậu. Cảm giác chưa an toàn lắm ở cái chốn hậu cung này.
- Người thất vọng à?
- Ngược lại! Ngươi biết rõ điều đó mà!
Ánh mắt hoàng hậu nhìn xoáy vào Lưu Cầm, thể như thâu tóm toàn bộ lý trí ông. Lưu Cầm thở ra, nhìn xuống đất.
Thật đáng sợ!