Vương Tử Khuynh Thành

chương 16: tuyết trắng lại rơi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trời đang lúc trưa, cái giá lạnh mùa đông không sao tránh khỏi. Mạnh Hy đứng ngay chỗ khuất gần quán rượu Nghi Đình và chờ đợi. Hạo Nguyên nói chẳng sai, ít lâu sau Lang bước ra từ trong quán rượu.

Lần bước theo Lang vào con hẻm vắng, Mạnh Hy bàng hoàng khi thấy những kẻ áo đen cúi đầu dưới chân Lang. Chúng đưa Lang bức thư rồi rời khỏi nhanh chóng.

Lòng Mạnh Hy tựa lửa đốt, cậu vẫn cố tin Lang. Hắn không bán đứng bạn bè đâu nhưng những gì diễn ra trước mắt là ảo giác? Mạnh Hy bình tĩnh tiếp tục bám sát, con đường dài thật dài, Lang như đang dẫn lối cậu vào một mê cung nào đó.

Lang chợt dừng lại, nhìn về phía sau. Thoắt cái, Mạnh Hy chẳng thấy Lang đâu cả! Cậu nhìn quanh, bất ngờ Lang xuất hiện sau lưng cậu.

- Huynh định theo ta đến bao giờ?

Mặt Mạnh Hy đỏ gay, cậu nhìn Lang bằng ánh mắt của kẻ không bao giờ muốn biết sự thật.

- Lang!

- Huynh về đi!

Thập Lang quá mệt mỏi quay đầu về phía trước, Mạnh Hy cứ theo mãi như thế cho đến khi Lang dừng lại ở bờ sông.

- Huynh muốn gì ở ta, Mạnh Hy?

Lang khẽ khàng, ánh mắt ưu tư chưa hồi kết. Ngay trong lúc này, Mạnh Hy còn ngỡ người huynh đệ ấy cứ xa lạ, trốn tránh. Là trái tim hắn tổn thương nhưng hắn lại cố giày vò tấc lòng Dương Mạnh Hy này sao?

- Chúng ta về thôi!

...

Hôm sao, bầu trời trở nên đẹp hơn. Bốn người Chu sư phụ ngồi bên hiên, chẳng ai ngờ được Mạnh Hy trở về cùng với Lang. Tần sư thúc mừng ra mặt, mọi người thật sự rất lo lắng cho Lang. Có thể Mạnh Hy nghĩ nhiều quá!

Chu sư phụ quan sát hồi lâu, dĩ nhiên để xem xét Lang đã trải qua những gì mà trông cậu thiếu sức sống đến vậy. Chẳng ai đá động chuyện An Dĩ cả.

Nửa tin nửa ngờ, Mạnh Hy bớt phần lo lắng. Hạo Nguyên nhướng mày, thái độ hơi lạ. Đành chịu, Mạnh Hy đinh ninh trong dạ.

Giữa khuya, Lang vẫn một mình bên hiên vắng đọc lá thư nhàu nát trên tay.

Chỉ cần ta ở đây thì không ai có thể chạm đến họ...

Lang ngồi dậy bước ra trước sân, từng cơn gió lạnh thấu xương ngấm vào da thịt. Nhanh như cắt, Lang nhảy vọt lên cao tránh mũi tên chí mạng và giáng sống kiếm xuống tay xạ thủ. Hắn ngã gục ra đất.

Lưỡi kiếm khác lao tới, Lang nắm chặt trong tay. Phản xạ linh hoạt, thần tốc của cậu xới tung bụi rậm khiến mấy kẻ phá bĩnh xuất đầu lộ diện.

Lang lườm mắt nhìn chúng. Lũ chó săn đầy vẻ khát máu, ngọn lửa đáy mắt Lang trỗi dậy.

- Chính ngươi giết Thiết Tứ?

Gương mặt kẻ lạnh lùng đó, kẻ đẩy cậu xuống đầm lầy đẫm máu. Hai thanh kiếm Lang bắt đầu dao động.

Đâu ngần ngại gì, bọn người vây kín Lang. Chí ít, cậu nhận ra vài kẻ sống sót ở bang thổ phỉ. Bọn chúng cầu cạnh thêm cao thủ hỗ trợ.

- Thất nhân quái! - Lang hướng cái nhìn vào kẻ nguy hiểm nhất.

- À! Xem ra ngươi có thể là kẻ đáng giá năm trăm vạn lượng vàng phải không?

Hắn cười nửa miệng, Lang hiểu ngay ẩn ý sâu xa. Lúc này, mọi người trong nhà nghe động nên thức giấc. Hiển nhiên chẳng ai trong họ muốn chứng kiến cảnh này dù lý do gì chăng nữa. Lang biết, ấy thế tại định mệnh nên cứ tiếp diễn theo tình huống không lường trước.

Hơn chục người áo đen khác kéo đến, cánh tay họ buột mảnh vải đỏ. Mạnh Hy thấy rõ là Lang đang im lặng không thể thốt nên lời nào cả. Cậu cảm giác bất ổn bao bọc toàn bộ tâm trí mình.

Đây hẳn lần thứ hai, Mạnh Hy khẳng định, giữa Lang với mấy tên áo đen đó. Cậu đưa mắt nhìn Lang, nhìn người huynh đệ cùng vào sinh ra tử.

- Cái gì vậy trời? - Tần sư thúc định bước ra thì Chu sư phụ ngăn cản. Người của Phượng Hoàng Tây Phục lập tức chỉ kiếm thách thức những tên đe dọa Lang. Cảnh tượng chưa từng có, Chu sư phụ khẽ hỏi Lang.

- Lang! Chúng là ai vậy? Kẻ thù của con sao?

Lang cúi đầu, cách tốt nhất thay thế cho thứ gì buộc cậu phải nói. Kẻ muốn giết cậu lùi bước lần vì sát thủ Phượng Hoàng Tây Phục gây sức ép lớn. Chúng thoái lui trước ánh mắt ngỡ ngàng từ mọi người. Họ nhìn Lang chầm chầm, nhìn những gì đang diễn ra, hiểu những điều nên hiểu.

Sát thủ Tây Phục đuổi theo, họ không quên cúi đầu chào Lang. Chu sư phụ thở dài, bầu trời đầy tuyết. Gương mặt ông pha trộn nhiều cảm xúc khó tả. Ông lặng lẽ quay vào nhà khi những bông tuyết bắt đầu rơi xuống.

- Sư huynh! - Tần sư thúc vội chạy theo sau ông nhưng trước đó ông còn kịp nói với Lang.

- Tốt nhất ngươi hãy giải thích việc này!

Hạo Nguyên vốn im lặng, bây giờ chỉ nhìn thoáng qua Lang. Ngay cả Chi Quân định nói vài câu song nó còn là suy nghĩ mà thôi.

Tất cả đi hết ngoại trừ Mạnh Hy. Lang trông ánh mắt Mạnh Hy, phút chốc nó chợt xa lạ. Lang thấy lòng đau nhói, cậu mỉm cười một mình.

Tuyết trắng rơi, lại rơi

Tâm hồn ai lạnh giá

Chỉ có trái tim còn nồng ấm bị băng tuyết vây quanh...

Truyện Chữ Hay