Ân, hỗn độn lực sao. Thú vị ~Nga.
Đang cảm thán về hỗn lực thì Lam Nguyệt lên tiếng:
_ Được rồi, bây giờ ngươi đã là chủ nhân của Ngọc giới nên cũng là chủ nhân của ta.
_ Ân. Vậy..... Nhược Ly đáp trả và cũng thắc mắc nhưng biểu cảm của nàng vẫn lãnh đạm như vậy.
Nếu mà là người khác thì đã kích động đến mức nhảy dựng lên rồi.
Ukm, không hổ là chủ nhân. Dù có chuyển thế thì vẫn không thay đổi.
Sau khi cảm thán xong thì Lam Nguyệt tiếp tục nói:
_ Bây giờ ngươi có thể kế khế ước cùng ta được rồi.
_ Ân. Khế ước ~a
_ Vậy ngươi ngồi xếp bằng lại ta sẽ truyền tâm Pháp của khế ước quyết cho ngươi. Lam Nguyệt giải thích cho nàng nghe nhưng không giấu được sự vui mừng nơi đáy mắt
_ Ukm. Nàng làm theo lời Lam Nguyệt mà ngồi xếp bằng lại.
Sau khi nàng ngồi xếp bằng lại thì Lam Nguyệt ấn ngón trỏ vào trán nàng, từ ngón trỏ của Lam Nguyệt có một tia sáng trắng nhạt. Khi cảm nhận được Lam Nguyệt rút tay lại thì đột nhiên trong đầu nàng xuất hiện những dòng chữ cổ không ngừng lướt qua. Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là nàng lại có thể hiểu được chúng viết gì. Sau khoảng một khắc thì một tiếng nổ vang trời "bùm " làm Lam Nguyệt đang ngồi một bên vươn vai phải giật mình mà chạy lại.
_...
Sau khi mở mắt ra thì nàng nhìn thấy dưới chân mình có một vòng tròn ma Pháp với thập nguyên tố.
Cuối cùng cũng xong, phải mất một khắc mới xong được aiz.
Thấy được vẻ mặt "coi như tạm được" của nàng thì cả người Lam Nguyệt hoàn toàn run rẩy.
Được rồi nàng không biết phải nói gì nữa.
Sau khi tự an ủi mình xong thì Lam Nguyệt quay trở về bản thể phượng hoàng của mình rồi nói:
_ Được rồi, giờ ngươi nhỏ một giọt máu của mình vào mi tâm của ta thì khế ước sẽ được thành lập. Vừa nói xong Lam Nguyệt cúi thấp đầu xuống
_ Được rồi. Nàng làm theo lời Lan Nguyệt nói nhỏ máu vào mi tâm của nàng (LN) xong thì có một luồng ánh sáng vàng kim bao vây lấy nàng (NL) và nàng (LN), sau khi luồng ánh sáng màu vàng kim biến mất thì có một hình ma Pháp trận nhỏ xuất hiện giữa mi tâm của hai người rồi biến mất.
_ Chủ nhân. Sau khi ánh sáng vàng kim biến mất Lam Nguyệt lập tức lên tiếng gọi nàng.
_ Ân. Ngước mắt nhìn lên nàng nhìn thấy Lam Nguyệt cười híp cả mắt và gọi nàng là chủ nhân khiến nàng ko tự chủ được mà cảm thấy rợn người.
Lam Nguyệt định nói gì đó nhưng đã bị nàng chen ngang:
_ Đúng rồi, ngươi gọi ta là tỷ tỷ được rồi không cần phải gọi là chủ nhân.
Nghe nàng nói như vậy thì khóe miệng Lam Nguyệt co rút nhưng vẫn lên tiếng đáp:
_ Ân.
Được rồi nàng công nhận phải gọi một tiểu hài tử tuổi là tỷ tỷ thì có hơi kì nhưng tuổi thật của nàng qua hai kiếp người cũng đã rồi.
_ ukm, cứ như vậy đi bây giờ ta ra ngoài. Sau khi tự nói với mình xong nàng dặn Lam Nguyệt rồi lắc mình đi ra ngoài.
Trước khi nàng ra ngoài Lam Nguyệt chợt nhớ ra rồi nói với nàng:
_ A tỷ tỷ còn một chuyện nữa, thời gian trong này chậm hơn với bên ngoài rất nhiều. Trong này tháng thì bên ngoài chỉ qua có một ngày thui.
_ Ân. Nghe xong đáy mắt nàng lóe ra tinh quang rồi biến mất.
Khi ra ngoài, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ thì mặt trời đã treo cao mà chậc lưỡi
Quả nhiên như lời Lam Nguyệt nói, trong Ngọc giới ngày ngoài này chỉ mới trôi qua có vài canh giờ.
Sau khi cảm thán xong thì nàng nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng nói của tiểu đào:
_ Tiểu thư, người dậy chưa.
Nàng đứng lên rồi ra mở cửa cho tiểu đào.
_ ừkm, vào đi. Khi nhìn thấy một chút do dự và lo lắng trong mắt tiểu đào thì nàng khẽ cau mày.
_ Dạ, tiểu thư đây là canh gà mà nô tỳ làm người dùng đi cho nóng. Tiểu đào vừa nói vừa đặt khay đựng canh xuống nhưng đôi tay và mắt nàng (TĐ) đều có thoáng qua sự sợ hãi, tuy đã bị che giấu đi nhưng vẫn ko thể qua mắt được nàng.
Nàng ngồi xuống bàn, cầm cái thìa được để bên cạnh lên múc một muỗng canh nhưng không ăn. Vì nàng ngửi ra được ra được trong canh có mùi của một loại độc dược rất mạnh. Nàng khẽ cau chặt mày liễu lại rồi đặt muỗng canh xuống và hỏi:
_ Tiểu đào!
_ Tiểu thư. Thấy nàng buông muỗng xuống thì nàng (TĐ) có chút lo lắng nhưng vẫn trả lời.
_ Là người nào kêu ngươi hạ độc ta? Nàng lạnh giọng lại mà hỏi tiểu đào.
_ Nô... Nô tỳ.... Tiểu đào khi thấy vẻ mặt lạnh lẽo của nàng thì cả khuôn mặt thanh tú tái nhợt lại.
_ Cút! Thấy tiểu đào như vậy nàng cũng đoán ra được phần nào nên phun ra một chữ lạnh lẽo.
Quanh thân nàng tản mát ra hàn khí lạnh thấu xương khiến tiểu đào khiếp sợ mà bỏ chạy ra ngoài.
Sau khi tiểu đào chạy ra ngoài thì nàng cười lạnh.
Muốn hạ độc sát vương nàng sao? Nằm mơ! Nhưng mà nếu nguyên Chủ biết người mà mình tin tưởng nhất phản bội mình thì có sốc đến mức ngất đi hay không đây.
_ tỷ tỷ hay tỷ rời khỏi đây đi. Khi nàng đang chìm trong sut nghĩ của chính mình thì Lam Nguyệt đột nhiên lên tiếng trong Ngọc giới truyền vào tâm trí kéo nàng quay về.
Nghe nàng (Ln) nói như vậy thì nàng (NL) có chút do dự. Như hiểu nàng (NL) đang nghĩ gì nàng (LN) lập tức lên tiếng:
_ Tỷ tỷ, muội biết tỷ đang nghĩ gì. Nhưng giờ thực lực của tỷ chưa đủ nên rời đi trước đã,sau khi đủ mạnh rồi quay lại báo thù cũng chưa muộn mà.
_ ừkm, muội nói phải. Sau khi nghĩ thông suốt nàng lên tiếng trả lời rồi quay vào thu xếp hành lí.
Khi nàng chuẩn bị rời đi thì một đoạn kí ức ngắn chạy qua, nàng quay người lại cúi xuống mò mẫn dưới giường. Được một lúc thì nàng kéo một cái hộp gỗ cũ kĩ ra, thổi hết bụi rồi cất vào tay nãi sau lưng. Đi ra ngoài sân nàng nhìn về hướng gia gia đang bế quan mà lầm bầm:
_ Gia gia, tạm biệt. Ly nhi nhất định sẽ quay trở về.