VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY ( )
-" Ngươi.....!tên hổn đãn nhà ngươi, ai cho ngươi bước chân vô đây?"
Cô vừa hét vừa hất nước tung tóe lên mặt Hách Phong, hắn không né tránh mà chỉ đứng im tiếp nhận những dòng nước do cô hất tới.
Không biết hắn di chuyển kiểu gì, thoáng một phát đã ở trước mặt cô, giữ lấy cổ tay cô.
Hắn bị Nhược Khê hắt ướt hết người, từng giọt nước li ti nhỏ xuống tù mái tóc của hắn.
Chứng kiến khung cảnh mặt đối mặt này, cô lại liên tưởng đến cuộc hoan ái đêm qua, bỗng chốc khuôn mặt đỏ bừng lên, quay đầu đi chỗ khác.
-" Nàng la hét như vậy làm gì? Có cái gí thì tối qua ta cũng đã thấy hết rồi."
-" Ta không nói chuyện với ngươi nữa."
Nói rồi cô liền quấn khăn đi lên, bước ra sau tấm bình phong mặc y phục vào.
Dăm một ít phấn để che đi giấu vết trên người cùng sự mệt mỏi trên khuôn mặt.
Vừa lúc tính bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng của Hách Phong phát ra từ phía sau.
-" Nàng chờ ta một chút, ta đưa nàng đi gặp một người."
Cô không đáp, chỉ đi theo tì nữ đến bàn đá ở phía trước ngồi xuống chờ hắn.
Chờ khoảng một lúc liền thấy hắn ăn mặc thoải mái bước đến, cổ áo trễ xuống gần như lộ cả lồng ngực.
Cô nhìn vào những tì nữ xung quanh mình, người thì đỏ mặt e thẹn, người thì mắt tràn đầy trái tim, thầm nghĩ:" Gu thẩm mĩ thật kém."
Hắn mỉm cười bước đến chỗ cô đang ngồi, chìa tay ra nói.
-" Vương phi, chúng ta đi nào."
Cô cũng coi như cho hắn mặt mũi, đặt tay mình lên bàn tay giơ ra của hắn tiện thể liếc xéo hắn một cái.
-" Ăn mặc đàng hoàng vào."
-" Tất cả đều nghe nàng, nhưng nàng chỉnh cho ta đi."
-" Ngươi không phải nhân côn."
-" Nếu nàng không chỉnh cho ta, ta liền để như vậy mà đi."
Nghe hắn làm nũng một hồi cô cũng phải giơ tay lên chỉnh lại cổ áo cho hắn.
Đám tì nữ ở phía sau bị nhồi cho một chén cẩu lương to, ỉu xìu như những quả bóng bị xì.
Hắn dẫn cô đến một nơi có vẻ như là một nhà giam ngầm dưới đất, mùi ẩm ướt, tanh hôi bốc lên khiến cô khó chịu cau mày lại.
Xuống được một nửa cầu thang liền nghe thấy tiếng hét chói tai đến mức đau đầu.
-" Hạ Nhược Khê, con tiện tì nhà ngươi, cút ra đây, ta nhất định sẽ giết chết ngươi."
Cô bước xuống phía dưới liền thấy Hạ Như Tuyết vẫn mặc trên mình y phục tân nương đỏ chói, đáy mắt hằn lên tơ máu, la hét một cách điên cuồng.
Hách Phong nghe thấy câu chửi của cô ta, mặt đen lại.
-" Người đâu lên vả miệng cho ta."
-" Khoan, cứ để cô ta chửi đi, dù gì cô ta cũng không làm gì được ta.
"
Nhược Khê tươi cười rạng rỡ, bước đến gần song cửa.
Hạ Như tuyết thấy vậy liền lao lên muốn dùng móng tay cào lên mặt cô nhưng cô nhanh tay lẹ mắt hơn nắm lại, bẻ gãy tay cô ta.
-" Aaaaaaa.
Tay của ta."
-" Chúng ta có thể nói chuyện bình thường, ngươi cứ nhất thiết phải dùng vũ lực với ta, thân làm tỷ tỷ như ta thật đau lòng nha."
-" Ngươi lừa ta, ngươi kêu sẽ nhường ngôi vị Hách Vương Phi cho ta."
-" Ngươi muốn chửi thì chửi cái tên sau lưng ta này, ngươi nghĩ ta thích ngồi đây lắm à? Đều tại hắn, ta chạy trốn sắp được rồi liền bị hắn bắt về, Giờ thất thân vào tay hắn rồi."
Hạ Như Tuyết hướng ánh mắt mềm yếu về phía Hách Phong, đáy mắt rưng rưng, dùng giọng nói nhu nhược mà lên tiếng.
-" Vương gia, Tuyết nhi không tốt sao? Thần thiếp xinh đẹp hơn, lại tài hoa hơn tỷ ấy, tại sao chàng không chọn ta?"
Nhược Khê nghe cô ta nói mà nãy giờ nhịn cười tay run run đưa trên trà lên miệng uống một ngụm.
Hách Phong ghét bỏ nhìn về cô ta, ác độc lên tiếng.
-" Ảo tưởng vừa thôi.
Thứ nhất, ngươi không xinh đẹp bằng nàng ấy.
Thứ hai, ta không thích nữ tử mềm yếu.
Cuối cùng, chỉ có nàng ấy mới làm ta lên được."
Tym Tym .