Vương Phi Vạn Phúc

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

17.

Mấy ngày rồi, ta luôn mơ thấy Cố Dung. Cái này chính là bất ổn từ trong tâm, ban ngày vắng vẻ, trong đêm khuya đều mịt mờ suy nghĩ. Kỳ thực, tin tức gần đây vẫn luôn lạc quan, tình hình chiến đấu ở thành Bà Nhã bên kia tốt đẹp, Vân Vương… À, phải nói là Cố Dung đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thậm chí, như vậy có chút… dũng mãnh.

Sở dĩ nói hắn dũng mãnh là bởi vì hiện tại không chỉ Kinh Châu mà toàn bộ Kinh Thành đều truyền tai nhau, Vân Vương Lý Chẩm hệt như chiến thần giáng thế, hoàn toàn thoát khỏi thể xác, mình đồng da sắt, bất khả xâm phạm, dũng mãnh vô song. Trên chiến trường, chỉ cần nghênh chiến với hắn, cũng đừng nghĩ tới chuyện sống sót.

Nhưng chuyện người khác không biết, chẳng lẽ ta lại không biết hay sao? Tiểu tử Cố Dung này da thịt non mịn, đừng nói là một đao tới, chỉ dùng một quyền đấm xuống cũng có thể bầm tím rất lâu. Chiến trường phía trước, đao kiếm không có mắt, cái gì mà bất khả xâm phạm, cái gì mà đao kiếm đánh không tới, chẳng qua chỉ là cắn răng gắng gượng, cũng không thực sự dũng mãnh đến như vậy đâu.

Cho nên, chuyện chiến sự có lạc quan đi nữa, trước sau ta vẫn rất lo lắng cho Cố Dung. Ta sợ hắn quá mức dũng mãnh, nóng lòng muốn kẻ khác. Ta lại sợ hắn trăm ngàn vết thương, nửa sống nửa trở về, còn không kịp nhìn thấy Lý Chẩm trèo lên ngôi vị Hoàng Đế, hắn đã khiến chính mình trở thành kẻ vô hình hoặc không còn bất kể giá trị nào khác.

Ngày hôm ấy, ngoại viện đưa tới một bức thư được gửi từ Kinh Châu đến. Đây là phong thư đầu tiên của hai người bọn họ sau khi đã rời đi hơn một tháng.

“Trâm Trâm thê tử của ta, nhìn thấy chữ như thấy người. Kinh Châu chiến sự vội vã, không rảnh cùng quân* báo bình an. Chuyến đi này đã hơn một tháng, vô cùng nhớ mong, ngày đêm khó chợp mắt. Dẹp loạn giặc cướp, đợi ngày khải hoàn, mong cùng quân đoàn tụ, cùng nhau du ngoạn hồ Phương Đàn.

Phu quân của nàng, Lý Cố Thanh.”

(*) [君] (Quân): Tiểu quân 小君 vợ các vua chư hầu đời xưa. Vì thế bây giờ người ta cũng gọi vợ là tế quân 細君. Sắc hiệu phong cho đàn bà xưa cũng gọi là quân. Như mình gọi mẹ là thái quân 太君, cũng như danh hiệu Thái phu quân 太夫君 vậy.

Cầm phong thư trên tay, ta nheo nheo mắt, nhìn kỹ lắm mới thấy chỗ ký tên ba chữ “Lý Cố Thanh”. Khá lắm, e là sợ người khác biết được. Nhưng nhìn một cái cũng nhận ra, bức thư này tuyệt đối không phải do Lý Chẩm viết. Cái gì mà Trâm Trâm, lại còn nhớ mong, ngày đêm khó chợp mắt. Ngoại trừ Cố Dung ra, ta không thể nghĩ ra được trên đời này còn có người thứ hai khiến người khác buồn nôn như vậy.

Nghĩ đến Cố Dung vì che giấu tai mắt mới viết bức thư trên danh nghĩa của Lý Chẩm. Nhưng mà hắn viết ba chữ kia nhỏ như vậy! Là sợ ta nhìn thấy quá rõ à? Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên ta bật cười.

Vẫn còn tốt, Cố Dung vẫn dư sức khua môi múa mép, xem ra vấn đề không quá lớn. Chung quy cũng có thể khiến ta nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại một chút, lại cảm thấy có điều quái lạ… Bỗng dưng, Cố Dung lại nhắc đến cái gì mà hồ Phương Đàn? Hồ Phương Đàn không phải là nơi ta cầu hôn Tĩnh Vương nhưng bị cự tuyệt à?! Hắn là đang sợ ta quên mất tình cảnh ngày đó đã xấu hổ thẹn thùng đến mức nào có phải không?

Ở nơi xa xôi đến thế, hắn vẫn đang cố ý châm biếm ta đấy à?!

18.

Vài ngày sau khi dự tiệc ở phủ Đoan Vương, bỗng nhiên ta nghe được một chuyện. Trắc Phi của Tĩnh Vương ầm ĩ muốn , nhưng chuyện không thành.

“Không đúng lắm, cô nương kia trông rất có phúc. Làm sao trong lòng lại luẩn quẩn như vậy?”

Lúc đó, ta đang cắn hạt dưa, khó hiểu hỏi mật thám của Cố Dung. Mật thám kia lại nói là bởi vì bị Tĩnh Vương quở trách, nhất thời nghĩ quẩn mới làm nên chuyện ngu ngốc.

“Tĩnh Vương làm sao lại thô bạo với người khác như thế?” Ta sửng sốt, sau đó ngẫm lại thì thở dài:

“Chỉ sợ lại có người mưu hại. Kể từ đó, thanh danh của Tĩnh Vương hơn phân nửa là bị huỷ hoại mà.”

Là ai đã xuống tay với Tĩnh Vương? Nhất định không phải Cố Dung. Hắn đã đồng ý với ta, sẽ không hạ thủ với Tĩnh Vương. Việc này khiến ta suy nghĩ vài ngày liền. Chợt có một ngày, ngoại viện của Vương phủ bẩm báo, nói là có Trắc Phi của Tĩnh Vương đến bái phỏng. Mới vừa vào cửa, cũng chưa nói được bao nhiêu câu, Trắc Phi kia của Tĩnh Vương đã bắt đầu khóc nức nở.

Ta lập tức ngây ngốc. Nghe nàng vừa khóc lóc vừa kể lể:

“Đại khái tỷ tỷ cũng nghe nói qua, muội muội… Mới vừa dạo một vòng ở quỷ môn quan trở về.”

Ta “Ừ” một tiếng, sau đó không biết còn có thể nói thêm điều gì.

Ta không hỏi, nàng lại tự mình nói:

“Tỷ tỷ cũng biết, ta là thứ nữ, ở trong nhà… địa vị hèn mọn. Tin rằng tỷ tỷ là thứ nữ, cũng có thể hiểu được cảm giác đó như thế nào.”

Hả… Xin lỗi… Ta không quá rõ. Rốt cuộc thì năm mười hai tuổi ta đã đánh gục hai vị ca ca con của đích thê, xưng vương xưng bá đã rất nhiều năm. Vì thế, ta không rõ lắm, cũng không còn gì để nói.

Lại một lần nữa, nàng lại tự mình tiếp tục kể lể:

“Ta có một huynh trưởng cùng mẹ sinh ra, tên là Giản Văn Đường. Mấy ngày trước, hắn đắc tội với công tử của phủ An Quốc Công nên đã bị áp giải vào đại lao. Hắn là người đọc sách, tuy rằng là thứ tử* nhưng thân thể chưa từng chịu khổ sở. Nghe nói hiện tại đã bị đánh đến hơi thở thoi thóp, sợ là sống không được bao lâu.”

Nghe nhiều lời như vậy, ta chỉ muốn hỏi một câu:

“Cho… Cho nên… Ngươi nói những lời này là vì…?”

Trắc Phi của Tĩnh Vương nức nở:

“Tỷ tỷ tốt, An Quốc Công kia dùng thủ đoạn, ép buộc không cho người tới thăm, đây rõ ràng là quyết để cho huynh trưởng ta ở đó.”

Chuyện của hậu bối lớn như hạt vừng thế này, An Quốc Công cũng phải tự mình nhúng tay vào hay sao? Ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, càng nghĩ lại càng không hiểu ra làm sao.

“Sau… Sau đó thì sao?”

Ta càng không hiểu, nàng chạy tới đây khóc sướt mướt, nói những chuyện không liên quan này với ta để làm gì. Nào có nghĩ đến, ta vừa dứt lời, Trắc Phi của Tĩnh Vương bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, khóc ròng:

“Muội muội nghe nói Nhị ca của tỷ tỷ ngày thường có lui tới cùng công tử nhà An Quốc Công, cầu xin ngài giúp đỡ, đi nói với Nhị ca vài lời, cầu tình giúp huynh trưởng ta.”

Ta nhăn mày. Nhị ca ta cùng vị tiểu công tử nhà An Quốc Công đúng là có lui tới. Nhưng cha ta chỉ là một vị quan nhỏ, ca ca kia của ta có thể phô trương cái gì đây? Ở trước mặt vị tiểu công gia kia cũng không thể nói nói vài câu.

Ta duỗi tay kéo nàng đứng dậy, nhưng kéo thế nào cũng không được. May mà ở nội viện Vương phủ không có mấy tỳ nữ, nếu không nhìn thấy cảnh này còn tưởng rằng ta ức hiếp Trắc Phi của Tĩnh Vương.

Ta thở dài: “Ngươi cũng đã nói, ta là thứ nữ. Sao có thể đi theo ca ca con của đích thê mà cầu tình được? Nếu như ngươi thực sự có ý nghĩ này, chi bằng trực tiếp tới cầu tình Tĩnh Vương. Hắn nói một câu chẳng phải là bằng người khác nói mười câu à?”

Mẫu phi của Tĩnh Vương là muội muội ruột thịt của An Quốc Công, tuy đã mất nhiều năm nhưng Tĩnh Vương tuyệt đối sẽ không chặt đứt đường lui lại cùng phủ Quốc Công. Nhìn vẻ mặt của Trắc Phi đã chuyển sang màu đất, bỗng nhiên ta liền hiểu rõ.

“Ngươi cùng Tĩnh Vương… Là bởi vì chuyện này nên mới ầm ĩ?”

Trắc Phi của Tĩnh Vương cúi thấp đầu: “Là do ta không tốt, nhất thời xúc động. Mà hiện tại đã làm hỏng thanh danh của hắn rồi, hắn càng quả quyết sẽ không để ý tới ta đâu.”

“Qua một đêm, nào có hận thù giữa phu thê…” Ta xấu hổ cười cười.

Nhưng nàng không phải là thê, mà là thiếp. Mà ân oán này, sự tình có liên quan đến vị trí trữ quân, e là không chỉ cách một đêm mà khả năng còn phải cách cả đời. Nhưng cho dù Tĩnh Vương không đáp ứng nàng thì vẫn còn có Đoan Vương mà. Cho dù Đoan Vương Phi và bọn họ không cùng mẫu thân sinh ra đi nữa, tốt xấu gì cũng vẫn là người một nhà.

Thế nhưng Trắc Phi Tĩnh Vương lại nói gần đây phủ Đoan Vương không yên ổn, thời buổi rối loạn, Đoạn Vương Phi không muốn đắc tội với An Quốc Công.Lúc đó, nàng sụt sịt nói: “Thẩm tỷ tỷ không giống như vậy, hiện giờ Vân Vương nhận được thánh sủng, phong quang vô hạn. Hơn nữa, Nhị ca của tỷ tỷ ở bên đó đỡ lời, tiểu công gia chắc chắn sẽ nể mặt vài phần.”

Trắc Phi Tĩnh Vương kia vẫn luôn tới cầu xin ta, một người sống sờ sờ như ta mà lỗ tai dường như đã mọc kén. Thực ra, chuyện này cũng không tính là lớn. Nghe đâu cũng chỉ vì một cuốn sách cổ dẫn đến tranh chấp. Giản Văn Đường kia không chịu nhượng bộ, tiểu công gia tính tình lại không tốt. Hai người đối chọi nhau, xảy ra tai ương là điều không cần phải bàn cãi.

Tuy rằng không phải chuyện gì lớn lao, ta cũng không nên ôm rơm nặng bụng, chuyện lại chẳng liên quan gì đến ta, hà cớ chi phải rước thêm phiền toái cho Nhị ca ta. Ta là đại thiện nhân đệ nhất thiên hạ chắc? Thế nên, ta cúi người, dùng hết sức lực kéo nàng từ dưới đất đứng dậy.

“Xin lỗi, ta thực sự không giúp được ngươi.”

Rơi vào đường cùng, ngày ấy Trắc Phi Tĩnh Vương rời đi, trên mặt còn vương nước mắt.

Nhưng hôm sau, nàng lại tới, lại khóc sướt mướt rời đi.

Ngày tiếp theo, nàng vẫn tới, rồi lại rời đi trong nước mắt.

Liên tiếp mấy ngày, Trắc Phi Tĩnh Vương không biết xấu hổ, nhưng ta thì biết đấy!!!

Nàng cả ngày chạy tới phủ Vân Vương ta, ta mở cửa chào đón cũng không được mà không mở cửa cũng không xong. Nếu như không mở, nhân gia cảm thấy phủ Vân Vương ta hào khí không còn. Nếu như mở, nàng ngày ngày tìm đến, lưu luyến không buông không bỏ, mỗi lần đến đều là rời đi trong nước mắt.

Ngày hôm ấy, nàng lại tới đòi nợ nữa rồi. Vừa vào cửa, đáy mắt đã đỏ hồng, thân thể mềm nhũn như sắp ngã gục. Nói một hồi lại khóc nức nở.

Hôm nay còn có thêm một tiết mục mới: .

Lúc ấy, sắc mặt nàng trắng bệch, một vệt ngang cổ.

“Hôm nay, nếu như tỷ tỷ không đáp ứng ta, ta liền đâm đầu ở chỗ này.”

Ta cho rằng nàng đang nói giỡn, mà không ngờ tới, người này hai mắt trừng trừng, hướng về phía cây cột.

Ta sợ tới mức chạy tới ngăn nàng lại: “Chuyện gì cũng phải từ từ!”

Đáy mắt nàng long lanh ngập nước, cõi lòng đầy vẻ chờ mong nhìn về phía ta.

“Này…” Ta vô cùng do dự, “Thực sự ta không giúp được gì cho ngươi.”

Trắc Phi Tĩnh Vương vừa nghe thấy thế đã vội vàng nói:

“Ta cũng không mong cầu tỷ tỷ cam đoan. Tỷ tỷ đi tìm Nhị ca nói vài lời, nếu như có thể bắc cầu mà gặp được tiểu công gia, tới lúc đó tự ta sẽ tới cầu tình.”

Nói xong lại tiếp tục nghẹn ngào: “Ta đã đến cửa vài lần, tiểu công gia cùng lão công gia cũng không chịu gặp ta. Thực sự ta không còn cách nào khác.”

Trông thấy đôi mắt kia của nàng nhìn chằm chằm vào ta, thực sự đã khiến ta rùng mình. Nàng dứt khoát chạy ra bên ngoài, đến thể diện cũng không cần, mạng cũng không cần, mỗi ngày đều khóc lóc sướt mướt, quay đầu lại muốn ở chỗ này. Nếu thực sự nàng ở đây, phủ Vân Vương ta sẽ trở thành nơi như thế nào? Ta lại trở thành loại người gì? Những kế hoạch kia của Cố Dung đều sẽ từ trong trứng nước! Vì thế, ta trái lo phải nghĩ, cuối cùng đồng ý thỉnh cầu của nàng. Ngày đó, ta lập tức đi qua phủ của Nhị ca để nói đến việc này.

Nhị ca muốn ta hồi phủ chờ tin tức.

Tin tức này chờ đợi ròng rã tới ba ngày.

Ngày hôm đó, rốt cuộc tin tức cũng được truyền đến từ phủ Nhị ca, nói rằng đã hẹn với công tử nhà An Quốc Công ở biệt viện ngoại ô, muốn ta và Trắc Phi Tĩnh Vương cùng qua đó. Bên này, ta phái người của Thẩm phủ trực tiếp đưa tin đến phủ Tĩnh Vương. Bên này, tự bản thân cũng sắp xếp một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt phải an toàn, ta quyết định mang theo hai người hầu ở phủ Vân Vương đi theo, nếu có điều gì bất trắc cũng có thể xử lý thật tốt. Thế nhưng ta lượn lờ vài vòng khắp phủ cũng không thấy bóng người nào. Chỉ thấy mỗi A Giáp đang bận rộn mồ hôi đầy đầu trong phòng bếp.

“Người đâu cả rồi?” Ta tò mò hỏi.

A Giáp lắc lắc đầu, vùi đầu tiếp tục nấu canh.

“Thế… thế thì ngươi đi!”

Ánh mắt A Giáp lộ vẻ mê man, ta lôi kéo hắn ngồi lên xe ngựa tiến về biệt viện ở ngoại ổ của An Quốc Công.

19.

Xe ngựa ra khỏi thành, chạy thẳng về phía Đông. Càng đi càng thấy hoang vắng, một lát sau, mắt nhìn ra bên ngoài, đến một bóng người cũng đều không thấy.

“Biệt viện này của An Quốc Công cũng đủ hoang vắng…” Ta lẩm bẩm.

A Giáp không nói chuyện.

Ta lại nói với chính mình: “An Quốc Công thích yên tĩnh, lại không ngờ là yêu thích đến mức này…”

Trên xe có hơi lạnh, ta không ngừng xoa xoa tay. A Giáp đưa cho ta một bầu rượu.

“Ngươi còn mang theo cái này!” Ta cười tiếp nhận lấy, ngửa đầu uống mấy ngụm lớn, lập tức ấm áp không ít.

“Vì sao ngài phải gả vào phủ Vân Vương?”

A Giáp đột nhiên hỏi.

“Ta?” Ta lau lau miệng, sau khi nghe xong thì sửng sốt.

A Giáp gật gật đầu: “Nhìn ngài chính là người có tính cách tự do. Người đời đều nói, nữ nhân tốt thì không nên làm thiếp, vì sao ngài lại cam tâm tình nguyện làm một Trắc Phi?”

A Giáp liên tục hỏi khiến ta sửng sốt không thôi. Ta không biết vì sao A Giáp lại hỏi đến vấn đề này. Ngày thường, hắn luôn khờ khạo, nói chuyện phiếm cũng chỉ đề cập xung quanh chuyện bếp núc. Ta vẫn luôn cho rằng hắn là người đôn hậu thành thật, lại không nghĩ hắn lại có thể to gan hỏi một vấn đề nhạy cảm như vậy.

Còn không đợi ta phản ứng lại, A Giáp lại hỏi ta một câu gây sốc hơn:

“Ngài yêu Vân Vương sao?”

“Cái gì?” Ta nhăn mày: “A Giáp, hôm nay sao ngươi lại kỳ quái như vậy?”

“Ngài không yêu.” A Giáp lắc đầu: “Nói ngài yêu Vân Vương, chi bằng nói ngài yêu Vương Phi.”

“Gì hả?!” Ta kinh hãi hô lớn.

A Giáp lại nhàn nhạt nói: “Đùa thôi mà.”

“A Giáp… Ngươi kỳ lạ.” Ta cảm thấy rất mất tự nhiên, giống như A Giáp hoàn toàn thay đổi thành một người khác, nói chuyện không thể hiểu, thái độ khó hiểu, sắc mặt cũng khiến người khác đoán không ra.

“Chỉ là, ta nhớ tới…Canh ta nấu còn chưa xong.”

A Giáp cứ lẩm bẩm rồi thở dài.

Trong phút chốc, ta giật mình một cái, không nhìn đến A Giáp nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thời điểm ta mơ hồ buồn ngủ, rốt cuộc xe ngựa cùng dừng lại. Xuống xe ngựa, ta đi vào cùng A Giáp. Biệt viện của An Quốc Công quả thực quạnh quẽ, đến một hạ nhân cũng tìm không thấy. Kỳ quái không thôi.

“A Giáp… Ngươi có cảm thấy từng trận gió như từ địa ngục thổi tới không…”

“Có sao?” Thanh âm của A Giáp so với địa ngục còn lạnh lẽo hơn.

“Bọn họ còn chưa tới sao?” Ta yên lặng lẩm bẩm.

Ta quyết định chờ bọn họ ở chính sảnh. Thế nhưng, thời điểm ta bước một chân vào, lập tức ngây người. Chỉ thấy người ngồi trên ghế nhão như bùn lầy, trước ngực người nọ bị cắm một thanh đoản đao, tươi tràn ra. Người bên cạnh đang khom người, quay lưng về phía ta, hắn đang chơi đùa người đã nhão ra như bùn đất kia… hoặc nói là… thi thể thì đúng hơn.

Nghe thấy tiếng động, người nọ quay đầu, đôi mắt nhíu lại, lẩm bẩm một câu trong miệng: “Phế vật, đã nói qua thời gian, sao lại đến sớm như vậy!”

Ta không biết hắn nói lời này với ai, cũng không kịp suy nghĩ. Trong lòng hoảng loạn nhưng ta vẫn cố giữ lại một tia lý trí. Nơi đây không nên ở lại thêm!!! Ngay tức khắc ta quay người qua chỗ khác, A Giáp lại nhìn chằm chằm ta bằng ánh mắt quỷ dị.

“A… A Giáp, ngươi nhìn ta làm gì! Đi thôi!”

A Giáp không động đậy, ta đang hoài nghi, đột nhiên lại bị ai đó ôm lấy từ phía sau. Sáp vào bên cạnh đầu của ta, là một nam nhân với nụ cười dâm đãng: “Bộ dáng nhỏ nhắn này quả thực không sai, nếu tới sớm như vậy, cũng đừng lãng phí.”

Ta liều mạng giãy giụa: “Ngươi là ai?!”

Nam nhân tặc lưỡi cười cười: “Giản Văn Đường. Tiểu nương tử không phải muốn cứu ta sao?”

“Không phải ngươi đang ở đại lao hay sao!” Ta nghiến răng nghiến lợi.

Giản Văn Đường đắc ý vô cùng: “Ngươi cho rằng tỷ phu của ta là ai? Lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, thực sự nói đến cứu ta, lại đến lượt tiểu nương tử nhà ngươi à?”

Vừa nói hắn vừa động tay động chân.

“A Giáp! A Giáp! Ngươi ở đó thất thần làm gì!” Ta thực sự muốn khóc.

“Đúng vậy, ngươi đứng đó thất thần làm gì! Ngươi có thể đi rồi!”

Giản Văn Đường tức giận nói.

A Giáp nghe xong, thế mà thực sự rời khỏi, cũng tiện tay đóng lại cửa phòng. Đáng !!! Hoá ra A Giáp là gian tế!!! Chẳng trách toàn bộ người trong phủ Vân Vương chỉ còn lại một mình hắn!

Ta dùng sức tránh thoát lại cảm thấy người quá mức nặng nề, vươn chân giẫm về phía sau lại phát hiện sức lực cũng không còn, đã sớm mềm như bông. Một màn này chọc cho Giản Văn Đường thích chí cười gian manh.

Đáng thật! A Giáp hạ dược trong rượu!!!

Ta bị Giản Văn Đường ném xuống đất. Mặt đất lạnh thấu xương, tâm ta cũng trở nên lạnh buốt đau đớn. Ta nghĩ đến Cố Dung, hu hu hu. Nếu như Cố Dung ở chỗ này, nhất định sẽ xử lý hết bọn chúng!

Ta choáng váng xây xẩm mặt mày, suy yếu không thôi, thậm chí mở miệng không thông. Nhưng trong lòng ta đang vô cùng căm giận: Bỏ móng heo của ngươi ra khỏi người ta! Giản Văn Đường!!!

Ngay lúc khóc không ra nước mắt, không còn cách nào để cầu cứu được nữa, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rõ ràng.

“Sớm không tới muộn không tới.” Giản Văn Đường nói thầm một câu, hùng hùng hổ hổ, sau đó nhẹ nhàng đi đến bên cửa. Không bao lâu sau, cánh cửa mở ra, bước chân người nọ mới vừa chạm tới ngưỡng cửa đã bị gậy gộc đánh xuống từ bốn phía, ngã nhào trên mặt đất, mê man bất tỉnh.

Giản Văn Đường kéo người nọ tới bên cạnh ta, lại rút thanh đao đang trên thithe kia ra, sau đó đặt vào tay người nọ đã ngất lịm, lúc ấy hắn mới vừa lòng cười rộ lên. Lát sau, hắn lại quay qua liếc nhìn ta một cái, hừ lạnh:

“Nếu như người đến cũng đã đến, Giản tiểu gia hôm nay không có thời gian chơi đùa cùng ngươi. Hẹn gặp lại tiểu nương tử nhé.”

Dứt lời, hắn khoá cửa lại từ bên trong sau đó nhảy qua cửa sổ chạy thoát. Tuy rằng ta luôn cảm giác có chuyện không hay đang chờ đợi ta phía trước, nhưng may mắn là cuối cùng không bị con heo kia vũ nhục. Ông trời vẫn còn thương ta, để cho ta giữ mình trong sạch, hu hu hu. Ta cảm động đến nhòe hai hàng nước mắt.

Nói như vậy, ta cũng còn phải cảm tạ người xui xẻo kia đã đến đây vào lúc cấp bách nhất. Ta chậm chạp mở mắt, cơ hồ giây tiếp theo liền muốn nhắm chặt lại. Nhưng ta phải cố, ta muốn nhìn thấy vị hảo hán kia, làm sao lại có thể xui xẻo đến vậy. Trong phòng yên lặng như , lại cất giấu mùi đàn hương nhàn nhạt. Trong lúc mơ màng, trước khi mất nhận thức, vào cái nhìn thoáng qua, dường như ta thấy được… Tĩnh Vương.

20.

Ngày kế tiếp, ta tỉnh lại bên trong lao ngục, lúc này mới biết được nhi tử của An Quốc Công đã . Hiện trường chỉ có hai người, ta và Tĩnh Vương. Bởi vì sự tình liên quan đến hậu duệ của hoàng thân quốc thích, lại là vụ án nghiêm trọng, nên được Đại Lý Tự tiếp nhận và chính Đại Lý Tự khanh thẩm vấn.

Ta sống đến bây giờ, cũng là lần đầu tiên có được vinh hạnh đặc biệt này.

“Chuyện không liên quan đến ta!” Lúc đó, ta giận dữ trợn mắt, một hơi nói ra tất cả sự tình, từ việc Trắc Phi Tĩnh Vương chạy tới phủ Vân Vương khẩn cầu kêu rên đến Giản Văn Đường có ý định lăng nhục ta, đến cả việc hắn dùng gậy đánh Tĩnh Vương hôn mê bất tỉnh sau đó vu oan giá hoạ. Nào có biết được, sau khi nghe xong hết thảy, Đại Lý Tự khanh tức giận bừng bừng, mắng to:

“Không có liêm sỉ!”

Không có liêm sỉ? Ta không có liêm sỉ? Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Sau đó, ta mới biết được bọn hắn vu hãm ta dan díu cùng Tĩnh Vương, Tiểu Công gia phủ An Quốc Công, cũng chính là biểu đệ của Tĩnh Vương, ngày đó tới bái phỏng vừa khéo biết được chuyện này, kết quả đã bị ta người diệt khẩu. Đúng lúc này, ánh sáng chính nghĩa chiếu vào biệt viện, Trắc Phi Tĩnh Vương cùng các tỷ muội nữ quyến tụ họp tại biệt viện, phát hiện cửa được khóa từ bên trong, có quá nhiều hoài nghi nên họ đã phá cửa mà vào. Thế nên, vừa vặn bắt được hai chúng ta, sau đó báo án.

Óc heo à? Trùng hợp như thế, đây chẳng phải rõ ràng là cái bẫy hay sao?

Ta chửi thầm trong lòng, nghẹn họng trân trối, không nói nên lời. Thế nhưng vẫn không thắng nổi cái lý do gọi là mọi người “tận mắt chứng kiến” của Đại Lý Tự khanh.

Lúc đó, hắn còn nói lớn một câu:

“Còn không mau khai ra sự thật ngươi đã hại Tiểu Công gia như thế nào!”

“Sự thật cái gì? Ta không người!”

Ta nỗ lực cự cãi đến sùi cả bọt mép.

Ài… Khoan đã… Không đúng rồi… Đao… Ở trong tay Tĩnh Vương mà?!

Ta nhổ vào, nói là bắt được cả tang chứng lẫn vẫn chứng, mắt thấy mới là thật, còn không phải là đổ hết lên trên đầu ta hay sao? Nhưng rốt cuộc thì Tĩnh Vương cũng xuất hiện kịp thời, cũng coi như là… đã cứu ta, ta cũng không dám nói thêm điều gì. Vì thế, ta chỉ có thể cao giọng nói:

“Giản Văn Đường đâu? Ta muốn đối chất với hắn!”

Đại Lý Tự khanh cả giận nói: “Hồ ngôn loạn ngữ! Vu hãm người khác!”

“Vu hãm???” Ta bật cười: “Hứa đại nhân còn không cho ta tường thuật một chút tình huống lúc đó, liền thẳng thắn nói ta vu hãm thế à?”

Đại Lý Tự Khanh chụp mạnh lên tấm gỗ, cả giận chĩa vào ta nói:

“Đừng có già mồm át lẽ phải!”

“Ta già mồm át lẽ phải? Việc này có rất nhiều lỗ hổng, Hứa đại nhân ngài thực sự không nhìn ra sao?!”

Ta bị tên cẩu quan hồ đồ này làm cho tức giận đến cả người run rẩy. Tĩnh Vương đứng ở một bên thần sắc bình tĩnh như thường. Hắn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ta một cái, chỉ nói:

“Đừng la lối.”

Đối phương lại đảo mắt, nói với Đại Lý Tự khanh ở bên kia:

“Hứa đại nhân, ngươi không tin nàng thì cũng nên tin tưởng ta.”

……. Được rồi, ta cảm ơn ngài.

Ngay sau đó, Tĩnh Vương lại nói:

“Ta biết hai người chúng ta có hiềm nghi rất lớn, nhưng việc này còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, còn cần phải xem xét lại.”

Đại Lý Tự khanh lắc đầu thở dài: “Tĩnh Vương, tất nhiên là bản quan tin ngài. Chỉ là… Chuyện này xảy ra ở biệt viện của ngài, ngài lại ở trong hiện trường vụ án, nhiều người đều đã thấy. Tĩnh Vương ngài cũng hãy nói ra lý do thích hợp, bản quan mới có thể cho qua. An Quốc Công thân là cữu cữu của ngài, trong bản khai ngài ấy có nói, ngài cùng với Tiểu Công gia tình cảm rất tốt, tuyệt đối sẽ không người. Tuy nhiên, việc này liên luỵ rất rộng, ngài muốn ta làm thế nào mới phải? Cho nên, ngài vẫn là nên nói ra sự thật, ngày đó độc phụ này đã cầm đao người như thế nào đi! Chỉ có nói ra mới có thể chứng minh trong sạch. Quốc Công gia cũng được an tâm!”

Nghe những lời này, hàm ý bên ngoài chỉ đơn giản là ám chỉ Tĩnh Vương hãy nhanh chóng tìm lý do để chứng minh bản thân đứng ngoài cuộc, ông già này đã có chủ ý, muốn lấy đầu của ta đi tế bái công tử nhà An Quốc Công rồi.

Hừ, tâm địa lớn như thế đúng là hỏng thật rồi.

Khoan đã… Không đúng… Đại Lý Tự khanh nói… Sự việc xảy ra ở biệt viện của Tĩnh Vương? Không phải là biệt viện của An Quốc Công sao??!

Ta nói mà, vì sao Tĩnh Vương lại ở đó, nhất định là vị Trắc Phi tốt kia của hắn đã tính toán thời gian ổn thoả!

Ha… Quả thực độc nhất chính là lòng dạ nữ nhân mà!

À không đúng, độc nhất là lòng dạ của Trắc Phi mà!

Cũng không đúng… Độc nhất chính là lòng dạ của thứ nữ!

Thôi vậy……

Tĩnh Vương vẫn đứng bất động ở đằng kia, lâu tới mức ta cho rằng hắn đã nhập thiền, bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu, chậm rãi nói ra một câu sấm rền cuồn cuộn:

“Chuyện này, là ta cùng Thẩm Mạnh Trâm thông đồng làm ra. Hai người chúng ta cùng nhau gánh vác.”

Cái gì??? Tròng mắt của ta đang tản bộ quanh hốc mắt ngay lập tức liền muốn rớt ra. Tĩnh Vương điên rồi sao? Ai đồng loã cùng với hắn? Hắn muốn nhưng ta thì không!

“Không… Không phải… Không phải…”

Lúc đó, ta ngốc đến tận cùng, trong miệng vẫn luôn ậm ừ không nên câu nên chữ, đôi mắt chớp tới chớp lui.

Tĩnh Vương nhanh chóng tiếp nhận câu chuyện:

“Không phải một mình nàng làm, là hai chúng ta. Chính xác.”

Trong nháy mắt kia, dường như ta cảm giác được sinh mệnh của mình đã chạy đến vạch đích. Hai mắt đen ngòm, thực sự muốn hôn mê. Thế nhưng tên cẩu quan kia lại giống như không hề nghe thấy lời Tĩnh Vương nói. Bàn tay vung lên, tức giận nói:

“Độc phụ to gan, mưu hại Tiểu Công gia, vu hãm người khác không thành, còn muốn mê hoặc Tĩnh Vương. Độc phụ dưới kia, thừa nhận tội trạng đi!”

Lúc đó, đỉnh đầu ta thực sự bốc hoả. Mặc cho thân mình suy yếu, ta giận dữ hét lớn:

“Mở miệng là độc phụ, ta thấy miệng của ông mới là độc nhất. So với độc phụ còn độc hơn!”

Miệng lưỡi ta vô cùng nhanh nhạy, Đại Lý Tự khanh tức giận đến vểnh râu, hùng hổ nện xuống bàn, hô lớn:

“Thượng hình*!”

(*) [上刑] (Thượng hình): Hình phạt rất nặng.

Nhìn đến dụng cụ tra tấn, ta nắm chặt quyền, cả giận nói:

“Ta là Trắc Phi của Vân Vương! Hiện giờ Vân Vương ở Kinh Châu tắm , thế nhưng các ngươi lại ở đây ta! Ăn gan hùm mật gấu phải không! Ai dám đụng đến ta!!!”

Không ai đáp lại, chỉ có tiếng cười lạnh của Đại Lý Tự khanh: “Dù Vân Vương có ở đây cũng không thể tha tội cho sự kiêu ngạo của một Trắc Phi nho nhỏ như ngươi được. Người đâu, dùng hình!”

Khi vừa dùng tạt hình*, ta đau đến trợn trắng mắt.

(*) [拶刑] (Tạt hình): Là một loại hình tra tấn được dùng cho phụ nữ thời cổ đại, hình phạt dùng gỗ kẹp ngón tay để tra khảo. Dụng cụ được làm từ dây thừng và những thanh gỗ nhỏ, số lượng thanh gỗ chủ yếu là 5 hoặc 6, được xâu chuỗi theo hình cuốn sách. Bằng cách kéo hai đầu sợi dây, các thanh gỗ được ép vào giữa.

Tay đứt ruột xót, trong nháy mắt cả cơ thể ta phảng phất như bị ai đó rút gân, xuyên qua lục phủ ngũ tạng, đau đến tê dại, thẳng lên tới tận đỉnh đầu. Không ngờ tới, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thế mà ta đã phải ngất đi tới hai lần. Trước khi ngã quỵ, cuối cùng ta nhìn thoáng qua Tĩnh Vương, suy yếu lẩm bẩm:

“Ta cảm ơn ngài…”

Truyện Chữ Hay