Vương Phi Vạn Phúc

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

52.

Khi ta tỉnh lại đã là ban đêm, Đông Cung một màu đen kịt, cửa chính ước chừng mười mấy binh lính canh gác. Bọn họ nói, ba canh giờ trước Thánh Thượng băng hà, truyền ngôi cho Thái Tử Lý Chẩm. Đoan Vương tạo phản, ba vạn đại quân tập kết ngoài Kinh thành, tấn công vào An Đức môn. Phủ Cảnh An Hầu vì thể hiện lòng trung thành, năm nhi tử đều đã giao binh, chậm đợi quốc biến.

“Ngũ… Ngũ Tử giao binh?”

Lúc đó, trái tim ta run lên: “Cái gì gọi là Ngũ tử giao binh… Ngươi nói rõ ràng một chút.”

Binh sĩ kia thở dài: “Ngài còn không biết sao? Phủ Cảnh An Hầu buông rồi. Cảnh An Hầu nói, ai lên ngôi Hoàng Đế thì đó là chuyện của Hoàng gia, ông ấy mặc kệ. Năm vị tướng quân phủ Cảnh An Hầu ở từng vùng biên cương đóng cửa không ra, quân quyền tạm giao lại cho chính quyền địa phương. Lần này xảy ra chính biến, phủ Cảnh An Hầu sẽ không xuất ra bất cứ người nào.”

“Không thể nào…” Cổ họng ta siết chặt, giọng cũng đã bị đè ép đến mức thay đổi.

Ta bắt lấy cánh tay binh lính: “Thái Tử Phi đâu? Thái Tử Phi đi đâu rồi?”

Binh lính nói: “Nghe nói vào đêm qua, Thái Tử Phi đã bị Đoan Vương bắt đi, không rõ tung tích. Cho nên lần này phủ Cảnh An Hầu không xuất ra dù chỉ một người, nhưng Cảnh An Hầu nói, chỉ có chính tay Đoan Vương, mới có thể thừa nhận hắn là chính thống.”

Bắt… bắt đi?

Một khắc kia, bỗng nhiên ta hiểu rõ làm sao Cố Dung lại bỗng nhiên mất tích. Cố Dung dùng điều này để dẫn dụ Đoan Vương, khiến hắn hoàn toàn mất đi sự ủng hộ của quần thần và bách tính. Với áp lực to lớn từ phủ Cảnh An Hầu, Đoan Vương trở thành đối tượng bị tập thể công kích. Chưa nói đến ngôi vị Hoàng Đế, thậm chí cả mạng sống của mình, hắn cũng chưa chắc có thể giữ được.

Ta lẳng lặng ngồi ở trong viện, giống như nê tố mộc điêu*. Càng nghĩ càng thấy không đúng, Cố Dung và Lý Chẩm cự cãi nhau cũng chỉ cách đây ba canh giờ, làm sao các vị Cố Tướng quân ngoài vùng biên cương đều nhận được tin tức, đồng loạt giao lại quân quyền? Còn có… Cố Dung nói hai canh giờ sau sẽ gặp ta ở phủ Cảnh An Hầu, không gặp được ta, sao hắn có thể đi một mình?

(*) [泥雕木塑] (Nê tố mộc điêu): tượng đất; đồ đất nặn (ví với người đần độn, ngây ngô

Ta trái lo phải nghĩ, vẫn luôn cảm thấy không hợp lý. Tên tiểu tử Cố Dung này, e là lại một bụng ý nghĩ xấu xa. Hắn cùng với Lý Chẩm tính toán thông đồng với nhau phải không? Rốt cuộc thì hai người bọn họ đang làm trò quỷ gì?

Sẽ không phải…

Đáy lòng ta ớn lạnh… Hai người này không phải thực sự xem cái là nhà đó chứ…

cũng không mang theo ta, đúng là không biết suy nghĩ.

Ta muốn đi, nhưng bọn hắn nói Thái Tử đã phân phó tuyệt đối không thể để ta chạy ra ngoài. Ta ở trong sân đi qua đi lại, mới vừa rồi ngó nghiêng cả trong lẫn ngoài, không biết là ai thất đức như vậy, thang hay dây thừng trong Đông Cung cũng đều cất hết cả rồi, ta muốn tiện tay trèo tường cũng không có công cụ trợ giúp. Ta đang vô cùng lo lắng, chợt nghe thấy tiếng động từ sau lưng.

“Ai!” Ta cảnh giác quay đầu lại.

Trong bóng đêm, có người đi về phía ta. Dáng người cao gầy, bước đi vội vàng.

“Cố Dung… Là chàng sao?” Ta chậm rãi bước về phía trước hai bước.

Đợi người nọ đến gần, rốt cuộc ta cũng thấy rõ gương mặt kia dưới ánh trăng.

“Tĩnh… Tĩnh Vương?”

Ta kinh ngạc không thôi, ánh mắt lăm lăm nhìn người đứng cách xa ta nửa mét.

“Đi theo ta.” Hắn chỉ nói ngắn gọn ba chữ.

“Ngươi vào bằng cách nào…”

Nghĩ đến bên ngoài có nhiều binh sĩ trông coi, ta cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Tĩnh Vương nặng nề nói: “Làm sao? Các ngươi đi vào được Ngọc Lan Trai, ta không đi vào Đông Cung được hay sao?”

Dứt lời, Tĩnh Vương kéo cổ tay của ta.

“Ta không đi!” Ta hô lớn: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Tĩnh Vương dùng một tay khác bịt kín miệng của ta, dường như ta ngửi thấy mùi đàn hương vấn vít xông vào khoang mũi. Tĩnh Vương nhìn thoáng qua bốn phía, đè thấp giọng:

“Lý Chẩm bại rồi, Đông Cung hiện giờ không phải nơi an toàn. Ngươi cần phải đi theo ta.”

Thanh âm Tĩnh Vương trầm thấp u ám, ta nghe xong lập tức rùng mình.

“Lý Chẩm sẽ không bại!” Ta hất tay Tĩnh Vương ra, phẫn nộ đến phát run.

Tĩnh Vương nhìn ta, lạnh lùng nói:

“Lý Chẩm quyết liệt cùng với Cố Dung chẳng khác nào tự chặt đứt đôi cánh của chính mình, không có đại quân của phủ Cảnh An Hầu, hắn bại trận là điều không phải bàn cãi.”

Ngũ quan của Tĩnh Vương vốn dĩ tuấn tú, dưới ánh trăng lại có vẻ quỷ dị, đôi mắt lạnh lẽo xen lẫn mơ hồ. Dường như có chút… sầu lo.

Ta nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi:

“Tại sao ngươi lại biết… chuyện giữa Lý Chẩm và Cố Dung. Chẳng qua… chính là… chuyện gần đây mà thôi.”

Tĩnh Vương hơi chững lại, khoé mắt giật giật, sau đó liền khôi phục bình tĩnh.

“Cố Dung đâu?” Ta thử hỏi: “Bên ngoài đồn đãi… rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

Tĩnh Vương nói: “Cố Dung đã trở về phủ Cảnh An Hầu. Đây là ta đã nhận lời với hắn, chỉ cần lần này phủ Cảnh An Hầu không xuất binh, ta sẽ dễ xử lý. Ngày sau, phủ Cảnh An Hầu lại vẫn như trước kia, thay Lý gia ta nắm giữ quân quyền, mà Cố Dung hắn sau khi giả cũng có một thân phận mới để bắt đầu một lần nữa.”

Ta nhăn mày: “Giả ”

Tĩnh Vương nhàn nhạt nói: “Ngày mai sẽ truyền ra tin tức Thái Tử Phi không chịu nổi khuất nhục, tự mà . Nói sớm với ngươi, là sợ ngươi… xúc động bởi chuyện xấu.”

“Để cho Đoan Vương danh bất chính, ngôn bất thuận… lại bị chèn ép bởi sự phẫn nộ của dân chúng… đây là… kế sách của ngươi? Ta tưởng là…”

Nói được một nửa, ta chợt im lặng. Tĩnh Vương nhìn ta, chậm rãi nói:

“Ngươi cho rằng là mưu kế của Lý Chẩm? Thực sự đáng tiếc, Cố Dung giả vu hãm Đoan Vương là đang giúp ta chứ không phải Lý Chẩm. Đương nhiên, chỉ cần hắn thực hiện đúng như hứa hẹn với ta, đợi tới khi hết thảy mọi chuyện sóng êm gió lặng, hắn sẽ có một thân phận mới. Có thể là cùng ngươi cao chạy xa bay cũng không chừng.”

Cổ họng ta nghẹn lại, đại não cấp tốc hoạt động hết công suất. Tĩnh Vương nói những lời này, ta tuyệt đối không tin tưởng, nhưng hiện tại quả thực ta nghĩ không ra đến cùng thì Cố Dung muốn làm gì. Cũng mặc kệ hắn đang mưu đồ chuyện gì, nhưng hẳn là hắn không nắm chắc toàn phần thắng trong tay, bằng không cũng sẽ không lừa gạt ta. Ngay lập tức, ta không xác định được liệu Lý Chẩm có biết về kế hoạch của Cố Dung hay không, rốt cuộc thì hai người bọn họ đang giở trò quỷ gì.

“Nếu ngươi không đi sẽ không kịp nữa.” Tĩnh Vương thấp giọng thúc giục, một lần nữa giữ chặt cổ tay ta.

“Không được!” Ta dùng lực tránh thoát, vẻ mặt trông ngóng, thử dò hỏi: “Ta không tin Dự Vương, chúng ta có khúc mắc từ chuyện trước kia ở chùa Vạn An. Huống hồ, ta và hắn vẫn luôn đứng ở hai chiến tuyến, nếu rơi vào tay hắn, ta còn có đường sống sao?”

Tĩnh Vương thoáng nhìn ra bên ngoài, trầm giọng nói: “Dự Vương không…”

Nói ba chữ chợt ngừng lại. Ánh mắt hắn nhìn ta bỗng nhiên trở nên phức tạp.

“Không… Không cái gì?” Mắt ta lập loè ánh sáng: “Dự Vương không ở cùng một chỗ với ngươi đúng không?”

Tĩnh Vương dừng lại một chút, nói: “Dự Vương không để bụng, về phần người… vẫn đứng ở phía đối lập hắn. Còn có sự việc ở chùa Vạn An trước đây, hắn cũng không biết là do ngươi cùng Cố Dung đặt sẵn bẫy cho hắn.”

Ta nhẹ nhàng cười, sau đó gắt gao nhìn vào mắt Tĩnh Vương, hỏi: “Phủ Tĩnh Vương e là đã bị Lý Chẩm phong toả, vậy hiện giờ ngươi đặt chân ở đâu đây?”

Tĩnh Vương không nói gì nhưng ta thấy mắt hắn khẽ động.

Rèn sắt ngay khi còn nóng, ta lại thử dò hỏi: “Là quân doanh?”

Lúc này, đồng tử hắn khếch đại, nhanh chóng chớp chớp hai cái.

“Dự Vương kia thì sao? Ở cùng một chỗ với ngươi?”

Tĩnh Vương nhăn mày, có vẻ không kiên nhẫn.

Ta dừng lại một lát, lại hỏi: “Binh lính mà Đoan Vương mượn tới… Có bao nhiêu nhiêu người ở chỗ này của ngươi?”“Đây không phải là điều ngươi nên hỏi.” Tĩnh Vương bỗng nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp mang theo tức giận.

Đây không phải là điều ngươi nên hỏi… Đây không phải là điều ngươi nên hỏi. Nhưng hắn không phủ nhận binh lính Đoan Vương mượn tới có một ít đang ở dưới trướng của hắn, lại không biết hắn đang đóng quân ở nơi nào, hơn nữa cũng không ở cùng một chỗ với Dự Vương. Lần này tấn công thành, Cố Dung đã dự liệu từ trước, với tính tình bốc đồng của Đoan Vương, nhất định sẽ dẫn đầu xung phong, với sự hèn nhát của Dự Vương, nhất định sẽ dẫn viện quân. Nhưng chúng ta đều cho rằng, Tĩnh Vương sẽ xuất phát cùng Dự Vương, lại không ngờ rằng hắn theo sát Đoan Vương, để một mình Dự Vương ở lại hậu thuẫn. Ta cần phải tìm cách báo tin tức này cho Lý Chẩm và Cố Dung. Mặc dù không biết sự thay đổi này có tác động như thế nào, nhưng Cố Dung đã từng nói, mỗi một quyết định của Tĩnh Vương đều không phải vô duyên vô cớ.

Nhưng những kẻ dù ở bên trong hay bên ngoài Đông Cung, ta đều không tin tưởng. Tĩnh Vương biết hết thảy mọi thứ, chứng tỏ trong Đông Cung có gian tế, một hoặc hai, hoặc là rất nhiều cũng không chừng.

Bồ câu truyền tin… quá chậm. Thế nên ta cần phải nghĩ cách ra ngoài, tìm được hai người bọn họ… Mà Tĩnh Vương ở trước mắt đây, e cũng là hy vọng duy nhất lúc này của ta.

Lúc đó, ta mất hồn mất vía, Tĩnh Vương lại nhìn xung quanh một lần nữa, lạnh giọng nói:

“Nếu không chịu đi, hãy trốn cho kỹ vài, rơi vào tay Đoan Vương, đến ta cũng không cứu được ngươi.”

Hắn nói lời này, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ. Trong khoảnh khắc ấy, thậm chí ta không biết được rốt cuộc là hắn quan tâm ta hay là ghét bỏ ta. Dứt lời, hắn xoay người muốn đi.

“Ta còn có thể tín nhiệm ngươi sao?” Bỗng nhiên ta hỏi.

“Cái gì?” Tĩnh Vương quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc.

Ta lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi lợi dụng ta còn thiếu hay sao? Làm sao ta biết được ngươi không dùng ta để áp chế Cố Dung và Lý Chẩm đâu chứ?”

Tĩnh Vương thoáng nhìn qua: “Nếu ta có ý nghĩ như vậy, trực tiếp đánh ngươi bất tỉnh rồi mang đi không phải tốt hơn à? Còn cần ở chỗ này vô nghĩa cùng với ngươi.”

“Có lẽ… ngươi khiêng ta cũng không dễ như vậy đâu.” Ta cười cười.

Tĩnh Vương không thể nhịn được nữa, đầu muốn bốc khói, lập tức xoay người rời đi.

“Ài…” Ta túm được góc áo của hẵn, nói:

“Đưa ta đến nơi ngươi đóng quân đi, nơi đó an toàn nhất.”

Đối với thái độ thay đổi bất thình lình của ta, Tĩnh Vương vô cùng hoài nghi.

“Nếu không bằng lòng… vậy quên đi.”

Ta chậm rãi buông lỏng tay của hắn, chậm rãi xoay người sang phía khác.

“Được.” Tĩnh Vương chỉ nói một chữ này.

Ta bị bịt kín mắt đưa vào doanh trại của Tĩnh Vương. Tĩnh Vương quăng cho ta một bộ y phục của nam nhân, không hé lời nào đã rời đi.

Đợi ta thay quần áo xong xuôi, đi ra ngoài đã nhìn thấy Tĩnh Vương một mình ngồi bên lửa trại, ánh lửa màu cam lưu luyến trên gương mặt tái nhợt của hắn. Ta vẫn luôn hoài nghi, vốn dĩ hắn đã như băng tuyết lạnh lẽo, bằng không, vì sao bên cạnh là ngọn lửa hừng hực nóng cháy lại không hề thấy một chút huyết sắc trên gương mặt hắn? Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, chậm rãi vươn tay ra sưởi ấm.

“Lục Sanh hắn… Vì sao lại lựa chọn ngươi.”

Tĩnh Vương dường như bị vấn đề này đánh úp bất thình lình khiến cho hoảng sợ. Lông mày hắn hơi chau lại, không nói gì.

Ta thở dài: “Ta đơn giản chỉ muốn biết, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn có thể nói với ta rằng Lục Sanh… không có quan hệ gì với ngươi sao? Làm như vậy, e là đã không còn ý nghĩa.”

Lại là trầm mặc, bóng đêm yên tĩnh trải rộng khắp, chỉ còn nghe thấy tiếng nổ tanh tách từ đám lửa. Không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên Tĩnh Vương nói:

“Cữu cữu nói với ta, khi còn rất nhỏ đã nghe ngoại tổ phụ kể một chút ít chuyện xưa. Tuy rằng phần lớn đều từ những lời đồn đãi vô căn cứ, nhưng trong những lời đồn ấy vẫn luôn có một vài cái là sự thật. Ngươi muốn nghe sao?”

Ta chậm rãi gật đầu.

Vì thế Tĩnh Vương tiếp tục giảng giải:

“Nghe nói, Lục Sanh không phải nhi tử độc nhất, vốn dĩ hắn có một muội muội song sinh đã không may ở tuổi mười bảy. Bởi vì không vẻ vang, sau vài thập niên, Lục gia vẫn không hề đề cập tới. Nhưng nghe đâu còn có những tin đồn khác, nói rằng sở dĩ Lục gia nhất quyết không đề cập đến cái của nàng ấy không phải vì xấu hổ khi nhắc đến mà là không dám nhắc đến. Bởi vì muội muội kia của hắn có mối quan hệ bí mật với Hoàng thất. Nghe đồn rằng, muội muội của hắn và Lục Hoàng tử lưỡng tình tương duyệt, lại bị Vương tử Bắc Mạc nhìn trúng. Vì thế, nàng được phong làm công chúa tới Mạc Bắc hoà thân. Muội muội Lục Sanh trong nỗi thống khổ đã trên đường đi hoà thân. Xe ngựa vững vàng đi suốt một đêm, thẳng tới khi thi thể đã bốc mùi mới có người phát hiện ra. Sau khi được đưa về Kinh thành, Lục Sanh nổi cơn điên, nhất định phải nghiệm thi. Nhưng sau khi nghiệm thi lại nhận phải tin xấu, muội muội kia của hắn đã mang thai ba tháng. Phụ thân của hài tử đến cùng là ai vẫn là điều bí ẩn. Nhưng người trong Lục gia đều biết, người kia chính là Lục Hoàng tử.”

Ta ngây ngẩn người, doanh trại trống trải, giờ phút này ta cảm thấy sau lưng ớn lạnh, muốn hắt xì lại không hắt xì ra nổi.

“Lục Hoàng Tử… Lục… Lục…” Ta ậm ừ, sợ hãi đến mức đồng tử cũng đều phóng đại: “Ngươi nói…”

“Không sai, là tổ phụ của ta. Khánh Đức Hoàng Đế. Khi chưa đăng cơ là Lục Hoàng Tử Lý Túc Triêu.”

Tĩnh Vương giọng điệu bình thản, nhưng bình thản bao nhiêu lại càng để lộ khủng hoảng trong tâm trí bấy nhiêu. Ta phải vất vả lắm mới thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ, ổn định lại tâm tư, ta hỏi: “Nhưng cái này… cái gọi là đồn thổi, cùng với chuyện Lục Sanh lựa chọn ngươi, có liên quan gì đến nhau?”

Tĩnh Vương chậm rãi nói: “Kỳ thực, rất nhiều năm trước ta đã tò mò, với Lý gia chúng ta mà nói, lại với quốc gia mà nói, rốt cuộc thì Lục Sanh tồn tại với ý nghĩa nào. Thời niên thiếu, hắn và tổ phụ của ta có mối quan hệ rất thân thiết. Tuy hắn là kẻ đùa bỡn mưu quyền lại dường như chưa từng có ý đồ thay thế. Nhưng vài thập niên qua, ngoại chiến rải rác mà nội loạn không ngừng. Rất nhiều lần… Lục Sanh đều có liên quan trong đó. Thẳng tới khi ta nghe được câu chuyện này, mới chậm rãi suy nghĩ lại thật cẩn thận.”

“Suy nghĩ cẩn thận điều gì?” Ta hỏi.

Tĩnh Vương nhìn ta, rành rọt từng chữ:

“Thứ Lục Sanh muốn không phải núi sông rung chuyển, giang sơn đổi chủ. Thứ mà hắn muốn chính là Lý gia ta, vĩnh viễn không có được một ngày yên ổn.”

“Vĩnh viễn không có được một ngày yên ổn…” Ta lặp lại, tựa như đã nhận ra vấn đề: “Cho nên, Lục Sanh… căn bản cũng sẽ không thật tình hợp tác cùng ngươi. Thứ hắn muốn, chẳng qua là huynh đệ các ngươi tranh chấp… hại lẫn nhau mà thôi.”

Tĩnh Vương nhìn chằm chằm vào đốm lửa trại, sâu kín nói: “Thế nên, khi đó ta đã biết, nếu ta đưa ra lời hợp tác với hắn, chắc chắn hắn sẽ đồng ý. Bởi vì hắn nằm mơ cũng muốn xem trò hay này của Lý gia ta.”

Ta lắc lắc đầu: “Rõ ràng biết, ngươi còn…”

Nói một nửa chợt ngừng lại. Ta không nên thành thật những điều này cùng Tĩnh Vương. Rõ ràng bất đồng, rõ ràng đứng ở hai chiến tuyến, nếu giờ này phút này ta coi hắn thành bằng hữu chẳng phải là buồn cười lắm hay sao.

Ta ở bên này còn chưa dứt lời, Tĩnh Vương ở bên kia lại cười lạnh một tiếng:

“Sở dĩ hắn cảm thấy huynh đệ tương tàn… có thể khiển tổ phụ ta ở dưới hoàng tuyền chịu cảnh sám hối khó được an lòng, là vì hắn còn chưa đủ hiểu biết về đám người Lý gia chúng ta. Ngày xưa, tổ phụ ta liếm trên đao mà đoạt vị, huynh đệ đối với ông ấy mà nói, cũng chỉ là vật có thể dẫm dưới lòng bàn chân, là hòn đá lót đường để thượng vị mà thôi. Vốn chẳng có tình cảm, sao có thể sám hối bất an? Nói đến cùng… Lục Sanh hắn chỉ lấy lòng dạ của chính mình để phỏng đoán tâm tư của Lý gia ta thôi.”

Giọng điệu cứng rắn, ngữ khí lạnh lẽo quyết tuyệt, trong mắt lại lộ ra bị thương nhàn nhạt. Một lát sau, ta hỏi: “Ngươi sẽ hắn sao?”

Tĩnh Vương lạnh nhạt nói: “Nước trong quá ắt không có cá. hắn cũng không đổi lại được điều gì tốt cho giang sơn.”

“Ngươi nói rất đúng…” Ta vô cùng tán thành mà gật gật đầu, lặng lẽ rút đoản đao từ trong ngực ra, sườn mắt khẽ liếc, nhanh chóng đứng dậy ghì đao trên cổ Tĩnh Vương, thấp giọng nói:

“Nước trong quá ắt không có cá… Vậy ta cũng không cần phải làm người tốt làm gì. Cảm ơn ngươi chỉ bảo, Lý Tự.”

53.

Lúc đó, ta ghì đao ngang cổ Tĩnh Vương. Ta cho rằng hắn sẽ kinh ngạc, nhưng dường như hắn đã dự liệu trước sẽ có khả năng này, đáy mắt chợt lướt qua một tia thất vọng. Ta âm thầm cảm thán, người này lớn mặt đến nỗi không biết xấu hổ mà còn tỏ vẻ thất vọng. Hắn khiến ra thất vọng còn ít lắm sao? Ta đang nghĩ ngợi, Tĩnh Vương lại mở miệng:

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn để ngươi rút quân… ra lệnh cho bọn họ toàn tâm ủng hộ Lý Chẩm lên làm Hoàng Đế, ngươi có thể làm được không?” Ta nhìn hắn, nghiêm túc hỏi.

Tĩnh Vương trầm giọng: “ ta, ngươi không ra khỏi được quân doanh. Bản thân ngươi cũng biết, đó là người của Đoan Vương, ngươi lấy tính mạng của ta để áp chế cũng không chiếm được thứ gì đâu.”

“Đúng vậy…” Ta thở dài, hai mắt trừng lớn, cả giận nói: “Nếu không làm được điều mà ta muốn, ngươi còn hỏi làm cái gì! Nhanh chuẩn bị ngựa cho ta! Ta phải rời khỏi quân doanh, ta phải về nhà!”

“Về nhà?” Tĩnh Vương nhíu mày: “Ta nói rồi, Đông Cung không an toàn.”

“Ai nói với ngươi ta phải về Đông Cung? Ta muốn đi cùng cha và huynh ta! Ngươi nói nhiều điều vô nghĩa như vậy làm gì!”

Ta không kiên nhẫn mà gầm nhẹ.

“Ta cho rằng ngươi muốn đi tìm Cố Dung.” Tĩnh Vương lẩm bẩm.

Ta nắm đao trong tay thật chặt: “Đảo chính ở phía trước, hắn vứt bỏ ta mà đi. Vì sao ta lại phải quan tâm đến sống của hắn?”

Kỳ thực, ta biết Tĩnh Vương vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn còn có kế hoạch của riêng mình, mà binh lực của Đoan Vương sẽ thực sự không màng đến sống của hắn, đối với những người đó mà nói, chấp hành theo kế hoạch mới là trọng yếu nhất.

Vì thế, đêm xuống, ta chống đao lên eo Tĩnh Vương, áp chế đổi lấy ngựa, chạy về Kinh thành ngay trong đêm. Ta vốn định bắt cóc Tĩnh Vương, thẳng cho tới khi Đoan Vương bại trận, Lý Chẩm thuận lợi kế vị. Nhưng ta nghĩ, nếu như trói lại một Tĩnh Vương mà vạn sự đều thuận lợi vậy thì Cố Dung không cần mưu toan nhiều đến như vậy. Chỉ sợ Tĩnh Vương sớm đã bố trí chặt chẽ, mang theo hắn bên người ngược lại cũng không phải chuyện gì tốt.

Thế nên, tới trước cổng thành, ta liền ném Tĩnh Vương từ trên ngựa xuống. Đúng ra, là ta ép buộc hắn nhảy xuống.

“Thẩm Mạnh Trâm, ngươi được lắm!”

Ta nghe thấy hắn dùng âm thanh lớn nhất trong cuộc đời mà rống giận, hướng về phía người ngựa đã chạy như bay mà hô một câu như vậy. Đối với điều này, ta chẳng thể làm gì khác ngoài đáp lại bằng một nụ cười.

Ta đường đường là Quỷ Kiến Sầu, một đường phi nhanh trong đêm tối lại sợ đến mức hồn phi phách tán. Chẳng qua, chỉ trong vài canh giờ, bên trong Kinh thành đã là cảnh tượng hoàn toàn khác. Đoạn đường này, nhà nhà đóng cửa cài then, đèn dầu lụi tắt. Trên đường quang cảnh hỗn loạn, binh lính nằm la liệt khắp mọi nơi. Trong đêm tối, mùi tanh tưởi xông thẳng vào khoang mũi, không biết có phải ta đầu choáng mắt hoa hay không, thậm chí ta không thể phân biệt rõ người nằm trên đất là binh lính thuộc quân doanh nào. Nam Cương… Kinh thành… hoặc là hết thảy đều có.

Vốn dĩ ta muốn đi tìm Cố Dung. Nhưng lại nghĩ, giờ phút này đến phủ Cảnh An Hầu sẽ khiến người người dòm ngó, nếu ta gõ vang cửa phủ, chẳng khác nào rước thêm phiền toái cho phủ Cảnh An Hầu, đồng thời sẽ làm nhiễu loạn kế hoạch của Cố Dung. Cho nên, ta quyết định lấy thân phận Trắc Phi của Thái Tử, trực tiếp vào cung.

Lúc đó, binh lính của Đoan Vương đang giao chiến với đội quân triều đình ở đường Nam Võ, ngăn chặn con đường dẫn thẳng vào Hoàng cung. Ta đi lòng vòng thời gian ít nhất nửa nén nhang mới đến được phía đông, nơi gần An Đức môn nhất trong điện Càn Khôn.

Nhưng vẫn không được như ý muốn, ta cầm lệnh bài của Đông Cung, lại không qua được cửa An Đức môn. Ta tức giận đến mức đi đi lại lại trong bóng tối.

Điều kỳ lạ là, người thủ thành tuy nhiều nhưng tựa hồ đều là những binh tôm tướng tép. Có vài kẻ nhìn yếu đuối mong manh, thậm chí đối kháng với Cố Dung cũng không lại. Thế nên, ta lại dùng đến chiêu cũ. Thừa dịp hai binh bính đến một nơi gần đó đi vệ sinh, khi chuẩn bị kéo quần lên, một thanh đoản đao đã chống lên lưng một trong hai người.

“Không được lên tiếng, đánh ngất tên kia, bằng không ta sẽ của ngươi.”

Binh lính kia run rẩy, thành thật liếc mắt nhìn qua, một phát đánh ngã binh lính còn lại.

“ y phục của hắn xuống.” Ta nói.

“Hả…?” Binh lính sửng sốt, không rõ nguyên do.

“Nghĩ cái gì thế! Nhanh một chút!” Ta thấp giọng thúc giục.

Binh lính thành thật vâng lời. Một tay ta ghì chặt đoản đao, một tay gian nan khoác lên người bộ y phục bốc mùi, nói với binh lính:

“Đưa ta đến An Đức môn.”

Lúc đó, ta đi theo người kia vào An Đức môn, nói:

“Giúp ta nói với bằng hữu kia của ngươi, y phục, xong việc lại trả cho hắn.”

Dứt lời, ta cũng gõ bất tỉnh hắn như hắn đã làm với bằng hữu của mình. Lần này, tay ta đã hoàn toàn tê dại, gõ một cái vẫn chưa được, vậy thì gõ thêm cái nữa, lúc này hắn mới chậm rãi ngã xuống.

Như vậy xem ra, hôm qua người gõ ta bất tỉnh gọn gàng đến như vậy, lực tay không nhỏ đâu. Tên tiểu tử Lý Chẩm này… ngày thường diễn đến mức gánh không gánh nổi, xách không xách nổi… lúc này lực ở tay có vẻ lại mạnh thêm nhiều rồi.

Ta thầm mắng Lý Chẩm suốt cả quãng đường, chạy chầm chậm. Sau bao vất vả, rốt cuộc ta cũng gặp được Lý Chẩm. Trông thấy người đến là ta, Lý Chẩm trợn mắt há mồm:

“Không phải ngươi đang ngây ngốc ở Đông Cung sao? Ngươi…”

“Là chuyện liên quan tới Thái Tử Phi.” Nói xong, ta nhìn đến tiểu thái giám bên cạnh Lý Chẩm, liếc mắt một cái. Ngay tức khắc Lý Chẩm liền hiểu ý, ra lệnh tiểu thái giám ra ngoài. Đợi tới khi trên đại điện chỉ còn lại ta cùng Lý Chẩm, ta ghé vào lỗ tai, trần thuật lại sự tình ngắn gọn và rõ ràng nhất.

“Ta biết rồi.” Hồi lâu sau, Lý Chẩm chỉ nói ba chữ này.

Ta đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh điện Càn Khôn, không hiểu vì sao nơi này vô cùng an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Hệt như đang ở trong tòa thành trống rỗng, trên thế gian này chỉ còn lại hai người chúng ta.

“Vì sao không có người… tới hồi báo tình huống đang xảy ra bên ngoài?”

Suy nghĩ hồi lâu, ta mới phát hiện ra điều kỳ lạ đó là gì. Kinh thành sớm đã hỗn loạn thành một nồi cháo. Ta tự mình tiến cung, thời gian ít nhất cũng khoảng một nén hương, thế nhưng không nhìn thấy bất kỳ một người nào, tình hình chiến đấu ra sao cũng không có người tới báo. Lý Chẩm không trả lời, hắn chỉ lẳng lặng nhìn ta, nói:

“Ngươi không nên trở về.”

Nhìn đến gương mặt Lý Chẩm, bỗng nhiên trong lòng ta nổi lên dự cảm không lành.

“Đã có chiếu truyền ngôi, vì sao ngươi… không đăng cơ?” Lời nói ra, bản thân nghe cũng cảm thấy âm trầm.

Hồi lâu, Lý Chẩm nhàn nhạt nói: “Không có chiếu truyền ngôi.”

“Thế nhưng Cố Dung…” Ta thốt lên ba chữ lại ngay tức khắc ngậm miệng. Ta luôn cảm thấy bên trong đại điện trống vắng này, ở góc khuất không ai chú ý tới, có người đang lặng lẽ quan sát chúng ta.

“Sao lại không có chiếu truyền ngôi?” Ta đè giọng, từng chữ từng chữ nhắc nhở Lý Chẩm.

Lý Chẩm nhìn ta: “Đó vốn là chủ ý của Cố Dung, hiện tại e là đã bị hắn huỷ hoại.”

“Không thể nào…” Toàn thân ta lạnh lẽo, không kiểm soát được mà run lên một cái.

Ta nhìn Lý Chằm chằm chằm, hỏi: “Ngươi cũng tin lời bọn họ nói?”

“A Trâm…” Lý Chẩm nghiêm túc nhìn ta.

“Từ trước đến nay, chúng ta chỉ tin tưởng vào đôi mắt của chính mình. Nhưng mắt thấy chưa chắc đã là thật. Cố Dung và ta, cho dù ai nhìn vào cũng cho rằng không gì chia cắt được tình nghĩa mười mấy năm này, nhưng đâu biết sẽ mâu thuẫn đến nông nỗi này. Cho nên, trong nhiều khoảnh khắc, chúng ta không chỉ cần quan sát, còn cần dụng tâm… cảm thụ, chờ đợi…”

Mắt thấy chưa hẳn là thật… Trong lời Lý Chẩm có hàm ý, hắn muốn nói với ta… Hắn cùng Cố Dung chỉ đang diễn trò cho người khác xem sao?

Còn có… Hắn nói… Chờ.

Chờ…

Chờ…

Chờ…

Chờ… Khoan đã… Không đúng…

Hồi ức lại đoạn đường tới đây, bỗng nhiên ta có chút sợ hãi. Quãng đường này tuy rằng trải qua nhiều khó khăn trắc trở nhưng việc lẻn vào Hoàng cung trong thời điểm chiến loạn cũng không phải là điều quá khó khăn. Bên ngoài An Đức môn đều là binh tôm tướng tép, căn bản đều không dùng được, mà bên trong hoàng cung quá mức tĩnh mịch, thậm chí không nghe được tiếng khôi giáp cùng bội kiếm va chạm nhau.

“Ngươi bị nhốt ở chỗ này… đúng không?” Ta hít một hơi lạnh.

“Vốn dĩ là vậy.” Lý Chẩm chậm rãi gật gật đầu.

“Vốn dĩ…” Trong lòng ta lại nhóm lên hy vọng: “Vậy hiện tại thì sao?”

Lý Chẩm nhìn ta, cực kỳ nghiêm túc, ngữ khí nhẹ nhàng:

“Hiện tại… là hai người chúng ta.”

54.

Lúc ấy, trông thấy ta ngây ra như phỗng, Lý Chẩm chậm rì rì giải thích cho ta hiểu:

“Đã mấy canh giờ ta không nắm được tin tức bên ngoài. E rằng hầu hết các tướng lĩnh thủ thành đều đã đầu hàng, Cấm Vệ quân cũng quay lưng với bọn họ, có lẽ chỉ còn sót lại những binh lính trung thành cố thủ, nhưng chúng ta không biết bọn họ sẽ trụ được bao lâu, lại có thể trụ được trong bao lâu. Với tình hình hiện tại, ta không thể ra ngoài, cũng không có nơi nào có thể đi. Thực ra bên ngoài có thể vào, nhưng không có ai bằng lòng tới.”

“Thế nhưng… Ngươi là Thái Tử… Chó dù không có chiếu truyền vị đi nữa… cũng…” Ta ấp úng, có thể nói chính mình đang chột dạ.

Bất luận chân tướng có như thế nào, ở bên ngoài đều biết phủ Cảnh An Hầu và Lý Chẩm đã trở mặt. Một khi không còn chỗ dựa vững chắc như vậy, các binh tướng cũng không có lý do gì để ở lại bên cạnh Lý Chẩm. Huống hồ, còn có Lục Sanh cùng An Quốc Công ở bên ngoài thổi gió, ai giúp Lý Chẩm, người đó là kẻ đần.

Giờ phút này, ta bừng tỉnh đại ngộ. Ở trong mắt Lý Chẩm, chỉ sợ ta cũng biến thành kẻ ngốc.

“Ngươi đây là muốn… phế…” Ta thở dài.

“A Trâm… Cho dù thế nào, cũng đều cảm ơn ngươi đã tới bên cạnh ta.” Đáy mắt Lý Chẩm dường như phiếm lệ.

Ta lắc lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ.

“Lý Chẩm… Kinh Châu… ta…”

Ta chưa kịp dứt lời, bỗng nhiên âm thanh xé gió từ không trung đáp xuống.

Trong phút chốc, mũi tên găm trên cột bên trong đại điện, dưới mũi tên là một tờ giấy. Lý Chẩm vô cùng bình tĩnh đi qua, trong khi đó ta vẫn đang mải mê tìm kiếm nơi mũi tên kia xuất phát cùng với kẻ đứng đằng sau. Đáng tiếc, giữa đại điện trống vắng, ngoại trừ hai chúng ta, đến một con muỗi cũng không có.

Nhìn Lý Chẩm cầm tờ giấy, khóe miệng khẽ cong. Ta cũng đi qua, trông thấy tờ giấy kia thực chất là mật báo, viết ngắn gọn: Giờ Dần, Đoan Vương tử trận tại Ngũ Tiêu đình, tam quân dưới trướng đầu hàng.

Ta kinh ngạc đến mức cằm cũng muốn rớt xuống. Chẳng phải nói Lý Chẩm bị vây khốn sao? Binh mã sôi nổi phản chiến đâu?

“Này…” Ta ngạc nhiên nhìn về phía Lý Chẩm. Lý Chẩm cười, đáy mắt lộ vẻ giảo hoạt… À không… ánh sáng của sự thông minh nhanh nhạy.

“Trò hay đã bắt đầu rồi.”

Khi Lý Chẩm nói ra những lời này, rốt cuộc ta cũng hiểu rõ.

“Hù doạ ta, ngươi thấy thú vị lắm phải không?”

Ta tức giận, hung tợn trừng mắt với Lý Chẩm.

“Ai bảo ngươi tự tiện rời khỏi Đông Cung…” Hắn vẫn còn hợp tình hợp lý đến thế.

Dứt lời, lại nói: “Có điều… quả thực ngươi đã mang đến tin tức quan trọng. Nếu chỉ còn mỗi Dự Vương ngăn chặn ở điểm cuối, chúng ta sẽ hoàn toàn chặt đứt đường lui của Tĩnh Vương. So với kế hoạch trước đó, khả năng sẽ sớm kết thúc, cũng hạn chế được thương vong.”

Thanh âm Lý Chẩm không hề nhỏ, ta dùng lực nắm lấy cố tay hắn:

“Ngươi có thể nói nhỏ một chút được không…” Ta đè giọng xuống mức nhỏ nhất, điên cuồng nháy mắt với hắn: “Ta luôn cảm thấy… trong điện này còn có người khác…”

Lý Chẩm khẽ cười, tỏ vẻ không cần để ý:

“Yên tâm đi, là người một nhà. Hiện giờ hắn cũng đi rồi, đi báo tin tức quan trọng này của ngươi.”

“Cố… Dung?”

Cảm xúc vui mừng qua đi, ta lại giận sôi . Nếu như không phải việc còn chưa thành, ta thực sự rất muốn đánh Lý Chẩm một trận.

“Lý Chẩm, ngươi cứ chờ đó cho ta.” Ta cắn răng nói.

Lý Chẩm cười, sau đó thở phào nhẹ nhõm, dường như trải qua áp lực quá lâu, rốt cuộc cũng được thả lỏng đôi chút.

“Tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Ta hỏi.

Lý Chẩm nói: “Chờ.”

Lại là chờ…

Ta nhướng mày. Lời nói của Lý Chẩm hiện tại càng thêm thần bí. Ta lẳng lặng nhìn Lý Chẩm, nhìn đến mức hắn dựng đứng lông tơ. Cuối cùng, hắn gãi gãi sau cổ, chưa đánh đã khai:

“Ta phải đợi một người nữa tới báo tin. Ta không tin gần mười vạn đại quân ở Kinh thành cũng không hàng phục được Tĩnh Vương.”

Sẽ có người tới sao… Mặc dù bọn họ ở bên ngoài tương trợ lẫn nhau, nhưng đã lâu như vậy vẫn không tiến cung báo tin tức, chỉ sợ lực lượng yếu kém, khổ sở giãy giụa mới không có thời gian rảnh rỗi vào cung. Giờ phút này, có khi nào đang vùng vẫy hay không.

Ta khẽ thở dài.

Lại trôi qua không biết bao lâu, bóng đêm dần bao trùm, từ ngoài điện một vị tướng quân bước vào, từng bước vội vã, sắc mặt xanh trắng. Một thân khôi giáp dính , trên mặt ngang dọc những vết thương do đao kiếm.

“Thần Lư Thành tới trễ, mong Thái Tử thứ tội!”

Lư Thành chắp tay, không biết có phải vì quá mệt mỏi hay quá mức kích động, vành mắt dần phiếm hồng, hơi thở trầm đục nặng nề.

“Lư Tướng quân… Ta chờ ngươi đã lâu.”

Thanh âm Lý Chẩm nặng nề, đáy mắt lóe lên tia sáng, dường như không thể tin vào mắt mình.

Lư Thành…

Ta thầm nghĩ… Thế nhưng là hắn sao…?

Có lẽ ngay cả bản thân Lý Chẩm cũng không ngờ rằng, một trong số ít binh lính và tướng lĩnh trung thành trong thành lại chính là Lư Thành, vị tướng quân điên cuồng ngang ngược khó khuất phục trong lời đồn.

Lý Chẩm hỏi: “Hiện tại bên ngoài thế nào rồi?”

Lư tướng quân chắp tay: “Bẩm Thái Tử, hiện giờ binh lính thủ thành đã đổi phe cánh gác năm cửa lớn, phong tỏa mọi lối ra vào trong Kinh thành, ngăn chặn người từ bên ngoài tiến vào. Tình huống không mấy lạc quan. Hiện giờ người ở cửa cung liều ngăn cản quân phản loạn, không biết có thể trụ được bao lâu.”

Lý Chẩm hỏi: “Tĩnh Vương có khoảng bao nhiêu người?”

Lư Tướng quân nói: “Không rõ số lượng vụ thể, nhưng theo tính toán của thần, không tính người trấn thủ ngoài thành ước chừng dưới trướng Tĩnh Vương có khoảng năm ngàn quân… cũng không biết có viện binh hay không.”

“Vậy chúng ta thì sao?” Lý Chẩm lại hỏi.

Lư Tướng quấn cắn chặt răng, dường như có chút hổ thẹn: “Chúng ta còn lại không tới hai ngàn quân…”

Ta nuốt nước miếng. Lý Chẩm lại không hề ngạc nhiên, cũng không treo vẻ mặt thất vọng, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Hiện tại đang ở đâu?”

Lư Tướng quân nói: “Hiện có hai ngàn quân đang canh giữ ở ba cửa lớn Khánh Nghiệp, Trang Anh, Phụ Ninh, còn hơn ba ngàn hiện đã tập kết bên ngoài đại điện.”

“Tốt!” Lý Chẩm hô to một tiếng làm ta giật mình.

Nghe được âm thanh này, Lư Thành hơi nhướng mắt, tựa như có điều băn khoăn không dám nói ra. Thấy vẻ mặt Lư Thành muốn nói lại thôi, Lý Chẩm liền nói:

“Lư Tướng quân có chuyện cũng đừng ngại nói thẳng.”

Lư Thành trả lời: “Bẩm Thái Tử, trong thành xảy ra một chuyện lạ. Bởi vì binh tướng phản chiến, chẳng qua chúng ta chỉ còn lại mấy ngàn người, đối phương lại có ít nhất ba vạn binh. Thực lực chênh lệch quá lớn, thần đã ôm tư tưởng hẳn là phải . Cũng không rõ vì sao… Hai bên giao chiến… Đối phương thương vong rất nhiều. Càng kỳ lạ hơn chính là… Đoan Vương bại trận cách đây không lâu ở Ngũ Tiêu đình… Cho tới bây giờ, thần thực sự không biết đến cùng thì đã trên tay người nào.”

Lý Chẩm không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ nói: “Lư Tướng quân không cần lo lắng. Hiện tại bên trong Kinh Thành đã vô cùng hỗn loạn, bọn họ người một nhà lẫn nhau cũng không chừng.”

Được đấy… Lý Chẩm e là đã coi kinh nghiệm nơi sa trường này của Lư Tướng quân như một kẻ ngốc. Nhưng vào thời điểm này, căn bản Lư Tướng quân cũng không nghĩ nhiều được như vậy, chỉ lúng túng gật đầu, cảm giác vô cùng tin tưởng lẫn bội phục.

Lúc ấy, Lý Chẩm nhìn thoáng qua bên ngoài đại điện, nheo nheo mắt. Sau đó, xoay người thuần thục khoác vào áo giáp, cầm bội kiếm, nói với Lư Tướng quân:

“Đã đến lúc rồi, chúng ta nên đi gặp Tĩnh Vương thôi.”

Dứt lời, cầm kiếm hướng về phía ngoài đại điện. Lư Tướng quân theo sát ngay phía sau, nện từng bước chân vững vàng. Bóng dáng hai người tuy có chút cô độc lại mang theo khí thế uy nghiêm không thể lý giải được. Ta đứng sừng sững, bởi lẽ không biết có nên cử động hay không.

Lý Chẩm đi được vài bước chợt dừng lại, hắn hơi nghiêng đầu, nói: “Nếu ngươi thực sự không an lòng, vậy hãy lên thành lâu quan sát. Nhớ kỹ, phải bảo vệ bản thân thật tốt.”

“Lý Chẩm…” Lúc này, ta có rất nhiều lời muốn nói lại bị nghẹn sâu trong cổ họng, muốn nói lại không thể nói ra.

“Bình an trở về.” Cuối cùng ta chỉ nói được một câu này.

Sườn mặt Lý Chẩm đối diện trước mặt ta, trông thấy khóe miệng hắn vẽ lên nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi:

“Nếu như thuận lợi, tối nay chúng ta có thể uống rượu ở điện Càn Khôn.”

Dứt lời, đầu cũng không ngoảnh lại, rời đi mất rồi.

Truyện Chữ Hay