Vương Phi Thiên Tài

chương 6: cưỡng hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Suốt chặng đường vừa đi vừa nghỉ, Vân Khinh thì không sao cả, chỉ có ba người kia vốn bị thương tương đối nặng, không thể nào đi bộ nhanh hơn được mà lại cứ cứng đầu cứng cổ gắng gượng đi tiếp. Thế nên tuy đã đi khỏi chỗ cũ một đoạn, nhưng cũng chẳng xa là mấy.

“Nghỉ ngơi một chút đi, cứ như vậy cố đi cũng chẳng tốt lắm.”

Tới một chỗ trống trong rừng, Vân Khinh thấy ba người kia quả thật bắt đầu không gượng nổi,

liền ghìm chặt dây cương, rồi đỡ gã đàn ông quần áo bê bết máu kia xuống ngựa.

“Cô nương, chúng tôi vẫn chống cự được, cô…”

“Cứ làm như vậy đi.”

Vân Khinh không chờ vị thư sinh kia nói xong mà mỉm cười nhẹ giọng cắt ngang. Giọng nói dịu dàng, không hề có vẻ sắc bén nanh ác, nhưng vẫn khiến người nghe không thể không theo. Thư sinh kia cùng hai người ăn mặc giống nhau còn lại nghe xong chỉ biết nhìn nhau. Giọng nói dịu dàng đó, khiến cho ba người họ cảm nhận được sự quan tâm đầy ấm áp, một sự quan tâm mà không thể miêu tả rõ được bằng lời. Ba người phân vân một chốc, vì quả thật họ cũng sắp không gượng nổi nữa. Nghỉ ngơi một chút cũng tốt, binh mệt ra trận chẳng phải là thượng sách chút nào.

Lập tức, thư sinh văn nhược kia liền ngồi ngay cạnh Vân Khinh và gã đàn ông hung ác kia. Hai người thị vệ còn lại chia hai bên trái phải, cách xa một đoạn ngồi xuống cẩn thận quan sát động tĩnh chung quanh. Tuy nói là nghỉ ngơi, nhưng từng sợi lông sợi tóc đều dựng thẳng đứng căng thẳng, hoàn toàn không phải thật sự thư giãn.

Vân Khinh thấy thế cũng chẳng nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu ngắm trời xanh mây trắng và dựa vào thân cây. Một tay cô bị gã đàn ông đang bất tỉnh kia giữ chặt, chỉ có thể để trên người hắn, tay còn lại đặt hờ trên cây cổ cầm bảy dây vẫn mang theo.

“Cô nương là nhạc công?” Thư sinh kia ngồi một bên thấy vậy liền mỉm cười nhìn Vân Khinh hỏi. Tuy mặt anh ta dính máu không ít, nhưng vẫn không giảm đi tướng mạo thanh tú chút nào.

Vân Khinh cúi đầu nhìn sang anh ta, chỉ cười nhạt. “Ta thích đàn.”

Thư sinh ừ một tiếng rồi nói. “Tại hạ Sở Vân, hai người kia cao hơn là Mặc Ly, thấp chút là Mặc Ngân. Dám xin thỉnh giáo quý danh của cô nương!”

Vân Khinh cũng chẳng câu nệ gì. “Vân Khinh.

Kiểu trò chuyện bèo nước gặp nhau thế này, thật ra chỉ để giết thời gian giảm căng thẳng không khí là chính, ai thèm quan tâm có thật hay không. Thế nên cũng chẳng ai hơi đâu tìm hiểu thật thật giả giả, nên cũng không ai hỏi sâu thêm thân phận nhau làm gì. Sở Vân nghe vậy chỉ cười cười, liếc nhìn gã đàn ông đang hôn mê kia rồi nói.

“Cô nương là cao nhân thế ngoại, hẳn sẽ không so đo tính toán với đám tục nhân chúng tôi. Công tử nhà tôi vô lễ, nên mong Vân cô nương độ lượng khoan dung người.”

Vân Khinh vừa nghe cũng hiểu được. Lời lẽ anh ta khách sáo, ý tứ cũng khách sáo không kém, chẳng qua là muốn cô hạ thủ lưu tình, không nên nhằm vào công tử nhà anh ta trả thù, mà nhanh nhanh giải độc cho hắn. Lập tức cô mỉm cười. “Chỉ một chốc là tỉnh thôi.”

Cô nào có lòng dạ cố tình chỉnh hắn ta chứ, chỉ là có chút ngứa mắt. Bao năm hành tẩu giang hồ như vậy, cô đã sớm nuôi dưỡng tính cách người không phạm ta ta chẳng phạm người rồi. Chuyện hôm nay cũng đã qua rồi, có gì vượt qua được những gì trong quá khứ của cô đâu. Hắn ta cũng chỉ là một người xa lạ, không đáng để cô bận lòng.

“Đa tạ Vân cô nương.”

Mặc Ngân Mặc Ly hai người lập tức đồng loạt quay đầu trầm giọng nói với Vân Khinh. Cô cũng chỉ hơi gật đầu, không nói gì thêm. Sở Vân thấy Vân Khinh không có ý làm khó, lập tức nhẹ cả người. Họ đều là kẻ có mắt nhìn, Vân Khinh không biết võ công, chỉ cần không có con chồn kia

sẽ không có trở ngại. Anh ta lập tức gỡ bình nước trên lưng ngựa xuống, nhẹ nhàng đổ lên mặt gã công tử kia, mong làm chậm lại cơn sốt nhỡ có kéo đến.

Vân Khinh chỉ lẳng lặng ngồi nhìn. Nước làm trôi đi vết máu trên mặt gã đàn ông đó, hoàn toàn lộ ra gương mặt vốn có của hắn ta. Cô thấy thế, chợt hơi sững sờ một chút. Hắn ta còn khá trẻ, nhìn qua xem ra không lớn hơn cô là mấy. Đôi mắt nhắm nghiền hoàn toàn che khuất những toan tính những tàn nhẫn hung hăng. Đuôi mắt hơi nhếch lên trên, hai hàng lông mi dày rợp rủ xuống, dường như thoáng ánh bạc trên nền đen thẫm. Làn da phơi nắng lâu ngày thành màu đồng, làm nổi bật đôi môi hồng nhạt như cánh hoa đào. Ngũ quan hợp lại, tạo nên một cảm giác vô cùng yêu diễm. Giờ đây đôi môi kia đang mím chặt, lông mày cau lại, làn da sau khi giải độc giờ tái nhợt khiến cho vẻ mặt hắn ta bỗng nhiên toát ra vẻ mị hoặc quỷ quái lạ lùng.

Vân Khinh không ngờ một kẻ tàn nhẫn máu me như hắn ta, sau khi rửa mặt sạch sẽ lại có dáng vẻ như thế. Yêu nghiệt dường ấy, ờ, đẹp đẽ dường ấy, quả là một gã đàn ông đầy mâu thuẫn, mở mắt ra tựa như Diêm La, nhắm mắt lại giống hệt hồ ly tinh, gã này…

Sở Vân thấy Vân Khinh chỉ hơi ngẩn người rồi lập tức vẻ mặt lại lạnh nhạt như cũ, không khỏi hơi động trong lòng. Lần đầu tiên anh ta thấy có người nhìn mặt công tử nhà mình xong lại chả có biểu tình gì đặc biệt. Điều này chứng tỏ Vân Khinh cô gái kia cao thâm khó lường, hay là…

Đúng lúc này, một tiếng rít gào chợt vang lên từ trên cao, một vật thể lạ vun vút lao từ trên không xuống, đảo mấy vòng quanh chỗ mọi người ngồi rồi lập tức nhắm thẳng về phía mọi người mà bay, thế tới vô cùng mạnh mẽ.

Mặc Ngân đang ngồi nghỉ trong nháy mắt bỗng vọt đứng dậy, trường kiếm trong tay vung lên nhằm hướng vật thể kia bay tới, cả lực đạo lẫn tốc độ đều vừa mạnh vừa nhanh. Rõ ràng là việc nghỉ ngơi trong chốc lát đã có tác dụng tương đối lớn.

“Đang!” Một âm thanh duy nhất vang lên cùng lúc đó. Mặc Ngân chỉ thấy kình phong rào rạt từ sau lưng hướng tới, một lực đạo vô cùng mạnh mẽ nhằm thẳng vào cánh tay cầm kiếm đang vung lên của anh ta mà tấn công, vừa nhanh vừa chuẩn, mạnh tới mức anh ta không thể coi thường. Lập tức Mặc Ngân khẽ động cổ tay, không kịp đối phó vật thể đang lao từ trên trời xuống, mà quay người chém thẳng vào đạo phong nhận đang lao tới kia. Chỉ nghe phịch một

tiếng to, Mặc Ngân bị đẩy về phía sau hai bước mới có thể đứng vững. Anh ta vô cùng kinh hãi nhìn về phía Vân Khinh, đây chính là âm công.

Tay Vân Khinh vẫn đang đặt hờ lên cây cổ cầm, lạnh nhạt nhìn Mặc Ngân nói. “Đừng làm nó bị thương.”

Cùng với câu nói đó, một con vật hùng hổ lao xuống từ trên trời, thu cánh thu vuốt lại đứng ở trên vai Vân Khinh, đè xuống khiến cả người cô run lên không chịu nổi phải nghiêng người về phía gã đà ông còn đang mê man bất tỉnh kia một chút.

“Mới chưa gặp chẳng bao lâu mà sao mi lại béo lên nhiều thế này?” Cô mỉm cười nhìn con vật đang đứng trên vai mình, vươn tay vuốt ve.

Con vật kia, chính là một chú chim ưng to màu xám, giờ đang cúi đầu dùng mỏ mổ mổ vào tay Vân Khinh đầy thân thiết. Còn Điêu nhi vốn đang ngồi trên vai Vân Khinh, vừa thấy phi ưng nhào tới, đã lập tức lẩn trốn xa tít tắp. Hai đứa chúng nó vốn chẳng đội trời chung.

Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân liếc nhau, nét mặt hiện lên vẻ kinh ngạc và quan sát kỹ lưỡng, cả ba đều trở nên vô cùng cẩn thận hơn. Vân Khinh xoa nắn chú ưng xám kia một hồi, liền gỡ xuống khỏi đùi nó một mảnh vải. Mở ra nhìn, thì ra là bà bà gửi cho cô, nói rằng có việc ở nước Tần níu chân lại, nên nhắn cô tới đó gặp bà bà

Vân Khinh đọc xong liền mỉm cười. Bà bà cũng thật, chắc là lại đi tìm y dược gì đó cho mình rồi. Cánh tay phải tuy rằng hoạt động như thường, nhưng trời mưa trở gió vẫn đau đớn khôn xiết. Bà bà trước sau không nói một lời, lại làm mọi việc vì cô, cô quả thật rất thương bà bà.

Nhẹ nhàng khép thư lại, còn chưa kịp cất kỹ cô đã cảm nhận thấy một ánh mắt lạnh thấu xương đang hướng vào mình. Vân Khinh nghiêng đầu vừa nhìn, lập tức đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của gã đàn ông kia.

“Ngươi… ưm…” Vân Khinh không ngờ hắn ta tỉnh lại nhanh như vậy. Chữ ngươi vừa thốt ra, gương mặt vốn đang ở rất gần cô bỗng kề sát lại nhanh như chớp. Hai bàn tay cứng như sắt kéo cô một cái. Vân Khinh mất thăng bằng vừa ngả người sang, lập tức đôi môi bị hôn lên đầy hung hăng cường bạo.

Cô không biết võ công, chỉ biết âm công. Tốc độ cũng như sức mạnh của cô làm sao bì kịp gã đàn ông lực lưỡng kia chứ, nhất là lúc này hai tay không hề đặt trên cổ cầm, khiến cho gã đàn ông kia thừa cơ đắc thủ.

Vân Khinh ngẩn người. Cả đời cô chưa từng trải qua chuyện như vậy. Còn chưa kịp phản ứng, bỗng cô cảm thấy một vật tròn bị lưỡi của đối phương đẩy vào miệng. Chưa nhận ra cái gì, vật đó đã tan thành nước khiến cô bị ép phải nuốt xuống, mà đôi môi mỏng kia cũng nhân đó lùi lại nhanh chóng. Tất cả xảy ra chỉ trong nháy mắt

Truyện Chữ Hay