Vương Phi Quyền Lực

chương 22: 22: về vương phủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm hôm sau mọi người đã có mặt đầy đủ, đứng đợi Cao Hàn và Lam Ly như lần trước.

Do hôm qua cô về trễ nên cảm thấy rất mệt, ngủ li bì đến giờ vẫn không thức nổi.

Còn hắn thì đã tỉnh giấc từ rất sớm nhưng không kêu cô dậy mà nhân cơ hội ngắm nhìn tiểu xinh đẹp đang say ngủ trong lòng mình.

Thấy ngoài trời đã sắp sáng, mà Lam Ly thì vẫn chưa tỉnh hắn liền ẩm cô dạy.

Thay đồ rồi bồng cô đi xuống, xe ngựa đã chờ sẵn phía dưới chỉ còn đợi hai người nữa thôi là có thể xuất phát.

Hôm nay hắn không cưỡi ngựa, vào trong xe ngồi ôm cô ngủ.

Khi nào Lam Ly tỉnh thì cả hai sẽ ra ngoài sau.

Hắn không định làm vậy, chỉ muốn cứ thế mà ôm cô đến suốt đường về phủ mà thôi nhưng cô không chịu.

Cô bảo thắng trận là phải cưỡi tuấn mã cho nó oai.

Từ khi cô xuyên không đến giờ, đây là thứ cô mong chờ thứ hai chỉ sau màn sự báo thù đầy ngọt ngào của mình.

Cũng may là hắn tâm lý, hiểu ý Lam Ly nên đã mặc cho cô bộ áo giáp vàng cùng kiếm bạc được một nghệ nhân có tiếng làm cho, nó được vắt ngay bên hông cô.

Hắn lặng lẽ chỉnh tư thế thoải mái để nằm ngủ nhất có thể cho Lam Ly.

Tay nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc đang bay bay trên mặt cô, trầm ngâm nhìn khuôn mặt tuyệt vời này, rồi lại lặng lẽ sờ tay lên bên mặt bị thương của mình, thầm nghĩ mình không hề xứng với cô.

Lấy nhau ba năm, buộc cô phải sống chung với một người xấu xí như hắn, có lẽ cô sẽ cảm thấy rất thiệt thòi.

Càng nghĩ hắn lại càng thương cô nhiều hơn.

Nhưng không thể làm gì khác được.

Xe ngựa đột nhiên thắng gấp, may mà hắn đỡ kịp không là nãy giờ cô đã tiếp đất một cách đau đớn rồi.

Cao Hàn khi đỡ được cô thì lòng thầm nhẹ nhõm, khi nãy lỡ hắn không kịp đỡ cô thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Hắn tuy giận dữ nhưng vẫn cố bình tĩnh, không muốn làm phiền, sợ cô thức giấc.

Mã phu ló đầu trong bảo có người kiếm hắn.

Cao Hàn thật sự không muốn xa cô chút nào nhưng rồi cũng đành miễn cưỡng đi xuống, hắn dặn dò phu mã không được cưỡi ngựa, bảo anh đi xuống canh trừng không cho ngựa chạy, vì hắn sợ nếu ngựa cử động một chút thì cô có thể bị rớt xuống sàn mất.

Cao Hàn đi theo đám người áo đen, mép bên đường có một bụi cây rất to, bọn họ đi vào trong, nói gì đó rồi đám người áo đen kia cũng dùng khinh công bay đi.

Còn hắn thì về với cô.

Thấy cô vẫn nằm yên ngủ cũng đủ làm hắn thấy nhẹ lòng.

Ở bên cô cảm giác thật bình yên biết bao.

Xe ngựa lại tiếp tục chạy, binh lính đến cưỡi ngựa hoặc bước chân đều rất khẽ chỉ sợ phát ra tiếng động làm vương phi tỉnh giấc thì mình chỉ có nước ngồi xe lăn đến suốt đời thôi.

/Ưm~/

Lam Ly khẽ cử động, duỗi thẳng người để giãn gân cốt.

Hắn thấy cô đã thức liền cúi đầu xuống xem tình hình đúng lúc Lam Ly ngồi dậy.

Mũi chạm mũi cả hai vô thức đều nín thở, khi nắm bắt được tình hình thì hắn liền vòng tay ra sau đỡ lưng cô, tay còn lại thì nâng cằm cô lên, hôn xuống làm Lam Ly chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn đáp trả.

Trao cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt đầu ngày.

Chàng phu mã từ mặt lạnh như băng, khi nghe tiếng phát ra từ bên trong xe ngựa thì mặt từ từ đỏ lên rồi nóng rang.

Lưu tướng quân thấy thề bèn đi lại hỏi thăm tình hình, xem anh có ổn không.

"Này, ngươi bị say nắng hay sao mà mặt đỏ vậy?!" Ông lo lắng hỏi.

Còn anh thì kịch liệt lắc đầu, ra hiệu cho Lưu tướng quân im lặng.

Ông đành làm theo, bỗng ông nghe thấy những âm thanh mà mình không nên nghe.

Ông lặng lẽ cho ngựa của mình chạy hướng khác, mặt ông và chàng phu mã chẳng khác gì nhau, đỏ như con tôm luộc.

Không chỉ hai người nghe mà tất cả mọi người ở đây đều nghe.

Ai cũng ngại nhưng không dám có ý kiến.

Sau một hồi say sưa môi lưỡi, hắn đành luyến tiếc buông cô ra.

Cao Hàn biết chắc rằng ai cũng nghe thấy rồi, hắn cũng mặc kệ coi như đánh dấu chủ quyền trước vậy.

Còn Lam Ly ngây thơ chẳng biết gì, hắn nhẹ xoa đầu rồi đưa cho cô mấy cái bánh bao ăn cho đỡ đói.

Ăn xong rồi cô tươi tỉnh hẳn, chỉnh trang lại đầu tóc trang phục.

Chỗ này không có gương cô liền nắm chặt hai vai quay hắn nhìn về phía mình.

cô nhìn thẳng vào mắt hắn, soi xem mình đã đẹp chưa, công nhận cô thông minh thật đấy.

Lam Ly thấy trong mắt hắn toàn là hình bóng của cô và đến bây giờ cô mới biết, mắt hắn rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cô không kiềm được lòng mà hôn lên chúng.

"Thế nào, ngươi thấy ta đủ đẹp chưa" Cô cười tươi hỏi hắn.

"Nàng lúc nào cũng đẹp"

"Thật sao, nhưng ta thấy mình không thật sự đẹp như lời ngươi nói.."

"Vương phi yêu dấu à, dù nàng có như thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn là người con gái xinh đẹp nhất trong mắt Cao Hàn ta, nàng đẹp lắm, chỉ sau mẫu thân đáng kính của ta mà thôi" Hắn triều mến nhìn cô nói ra lời thật lòng mình đã giấu bao lâu nay.

"Ta biết mà, thôi đừng khen nữa ta ngại lắm" Trên chiến trường thì là một con quỷ hút máu người nhưng bên cạnh hắn cô mới có thể bộc lộ được tính cách thật của mình, ngây thơ và thánh thiện.

Nhưng cô chỉ xem hắn như một người bạn...!

"Sắp đến kinh thành rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi" Nói rồi hắn liền nắm tay đỡ cô ra khỏi xe ngựa.

Lam Ly đi ngang qua thì thấy Tử Thanh thương tích đầy mình, đừng nói là do Cao Hàn làm đấy nhé, cô cảm thấy có chút sợ rồi đó.

Cả hai, mỗi người đều trèo lên lưng một con tuấn mã, được đặt cách mua loại tốt nhất cho cô và hắn.

Khi tới cổng thành, những lá cờ tượng trưng cho nước Lạc Hi cũng được phất cao lên thể hiện ý chí hùng mạnh và sự chiến thắng anh dũng.

Cổng thành mở ra, dân chúng khắp nơi nhiệt liệt chào đón, chúc mừng họ đại thắng trở về.

Hoàng thượng muốn tiếp đón họ nhưng lại bị bệnh đành cho thái giám đến đưa quà và thư.

Người của hắn thì đi xung quanh mở đường.

"Này này, thấy cô nương mặc áo giáp vàng cưỡi tuấn mã đi kế bên Hàn vương không??" Có nhiều người xúm lại bàn tán về cô.

"Nghe nói cô ấy một mình giết hàng vạn quân địch đấy"

"Nghe đâu là vương phi tương lai của Hàn vương, đúng là trai tài gái sắc, tôi có chút ganh tị đấy.."

"Mà công nhận cô ấy đẹp thật, nhìn cứ ngỡ như tiên giáng trần ý.."

Đa số mọi người đều bàn tán về cô, nhưng đó cũng là điều đương nhiên thôi, vì hắn vừa giỏi vừa tài, còn là Hàn vương đứng trên vạn người chỉ dưới một người, tất nhiên vương phi của hắn cũng phải đảm đang, xinh đẹp tài giỏi, nếu không sẽ bị người đời đồn thổi tiếng xấu.

Còn cô thì không biết gì về chuyện bếp núc cả nhưng cô biết đánh giặc chắc không ai nói gì đâu nhỉ.

Mặc kệ nhân dân đang hô hào.

Cao Hàn cùng mọi người đi thẳng về phủ vương gia.

Hiện tại trời cũng đã xế chiều.

Chắc về đến Vương phủ thì trời đã tối mất rồi.

Đứng trước cửa phủ vương gia của Cao Hàn mà Lam Ly chỉ biết há hốc mồm, nơi để ở thôi mà, có cần to với đẹp vậy không.

"Vào trong thôi" Người hầu kẻ hạ chia hai hàng, đứng ngay ngắn.

"Chào mừng vương gia thắng lợi trở về"

"Từ nay về sau cô ấy sẽ là vương phi của ta, các ngươi liệu mà hành xử cho tốt, quản gia sắp xếp chỗ ở cho mọi người đi" Hắn bước xuống ngựa, giới thiệu cô với tất cả người hầu trong phủ.

"Mọi người cứ ở lại chơi, ta còn có việc phải đi trước.

Cô hoang mang, mắt chữ A mồm chữ Ô làm hắn phải bật cười hôn nhẹ lên môi cô một cái rõ kêu.

Rồi ẵm cô về biệt viện của mình nghỉ ngơi.

Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn, ở đây ai cũng chưa có ý trung nhân mà sao họ lại làm vậy, nhưng phận thấp kém nên không dám phản bác chủ tử, đành ngậm ngùi nuốt ngược nước mắt vào trong, đúng là số khổ.

Lưu tướng quân còn có một cô con gái ở phủ nhưng đành mặc kệ, ở lại vương phủ chơi sáng mai về cũng không muộn.

Cũng tại đồ ăn ở đây quá ngon chứ bộ đâu thể trách ông được, ngày mai về đem cho cô con gái cưng của mình một ít món ngon là hết giận ngay ý mà.

_____________________________________

Lại trễ:.

Truyện Chữ Hay