Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

suy tư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương

Suy Tư

Hắn lảo đảo bước vào thư phòng với trạng thái say xỉn, loạng choạng. Quần áo, người ngợm nồng nặc mùi rượu...

Theo lời đồn của người trong thiên hạ, hắn là một Hoàng Tử, một Vương Gia chẳng ra gì, thô bạo và đáng sợ... Bao lâu nay, hắn tự tô vẽ nên hình ảnh của chính mình trong mắt người khác. Phô ra cho thiên hạ thấy hắn ta độc ác, xấu xa, bất cần đời là như thế! Diễn viên và kịch bản quá xuất sắc khiến người ta lầm tưởng những gì họ thấy là sự thật. Hắn đã rất thành công trong vai trò đạo diễn và diễn viên của vở bi hài kịch này.

Hắn bước đến bàn, nhìn bức tranh khẽ lắc đầu. Mặt hắn nghiêng qua trái rồi nghiêng qua phải, mũi hít hít, ngửi ngửi... Mi tâm khẽ nhíu lại, miệng lẩm bẩm "hôi quá!"

Hắn đứng dậy đi thay bộ y phục mới, sạch sẽ, thom tho. Chiếc mặt nạ che kín nửa mặt cũng đã bị lột bỏ. Dáng người cao ráo, mạnh mẽ kèm thêm tướng mạo tuấn mỹ khiến gã nam nhân này đúng là cực phẩm của nhân gian.

Mặt có vẻ hài lòng, hắn bước lại bàn, góc dành làm việc yêu thích của mình. Hắn chính là Vương gia Triệu Hoàng Vương xấu xí theo lời đồn.

"Gương mặt ấy rất là... Rõ ràng theo như lời đồn nàng ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành." Hắn lấy bức tranh ra ngắm nhìn, thở dài... "Nàng ta bày trò gì đây? Nếu đã như vậy ta sẽ thuận theo tự nhiên coi nàng ta bày trò gì? Nếu đã diễn thì phải diễn cho đến cùng."

Cũng đã mấy tuần trôi qua từ ngày thành hôn, hắn không về phòng tân lang tân nương mà ở mãi trong thư phòng. Bình thường gia nhân hiếm khi gặp hắn. Từ ngày, Vương Phi vào cửa gia nhân đúng là cực cực kỳ khó gặp nam chủ nhân của mình. Nếu không phải là hiếm, thì phải nói hắn là một sinh vật quý hiếm khó gặp. Mọi việc đều thông qua hộ vệ thân tín của hắn phân phó. Lãnh Băng giống như Vương Gia của phủ này. Riêng hắn giống như một người vô hình với những tai tiếng đầy xấu xa, ám ảnh.

Gia nhân trong phủ đôi lúc, không thể hiểu nổi hoặc theo kịp suy nghĩ của nam chủ nhân quái dị này. Đối với gia nhân Vương gia là một người khó mà đoán được tâm tư. Nên cứ là tròn bổn phận của mình có thể nói trời yên, biển lặng. Họ cũng rất tò mò, Vương Gia là người quyền cao có thế lực, sự giàu có cùng địa vị của chủ nhân thì muốn có bao thê thiếp cũng được. Rất nhiều nữ tử muốn làm thê tử của hắn. Tuy nhiên, họ rất ngạc nhiên mà không dám tò mò. Vương Phủ ngoài vị chính phi mới rước về cổng kia, thì tuyệt nhiên không có bóng một giai nhân nào khác.

Trước giờ, trong phủ lạnh lẽo thiếu hơi ấm của nữ chủ nhân. Điều làm gia nhân, người hậu ngạc nhiên hơn nữa là Vương Phi của họ theo như lời đồn là đẹp nhất, kinh thành, thông minh, cao ngạo. Nhưng mấy ngày qua, trước mặt họ Vương Phi là một người xấu xí, hành động, lời nói có vẻ không bình thường, đôi lúc còn bất thường. Vương Phủ này, đúng là có rất nhiều chuyện kỳ lạ đối với đám gia nhân.

Chiều nay, mưa lất phất bay Nam Phương ngồi nhìn ngoài hiên những giọt mưa rơi rơi. Lòng não nề, tâm trạng trống rỗng nếu trước đây nàng vội vã sống, vội vã làm việc như thể tuổi trẻ thời gian sẽ bốc hơi đi mất. Ngược lại, thế giới này, thời gian trôi qua chậm chạp một cách nặng nề.

"Không biết số phận mang nàng đến đây có ý nghĩa gì? Từ dạo nàng về làm Vương Phi trong phủ đến giờ, ngoài lần gặp một tên ma men, say xỉn hôm tân hôn thì bấy lâu nay chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, cứ như bốc hơi lên trời vậy." Nghĩ lại nàng cũng thấy mình may mắn. "Có lẽ gương mặt ma chê quỷ hờn như nàng dọa hắn chạy mất dép." Khuôn miệng nàng khẽ cong lên để lộ nụ cười tinh nghịch. Bao lâu rồi, nàng chưa có tâm trạng thoải mái như vậy?

Nàng muốn đi dạo một vòng quanh phủ, nhân lúc Vân Nhi không có ở đây nàng sẽ đi dạo một mình. Cho mình khoảng không gian riêng bình tâm suy nghĩ chuyện đời, thế sự vô vàng đảo điên này. Nghĩ là làm, nàng nhẹ nhàng cầm chiếc ô và bước ta khỏi Mai Phương cung.

Những giọt mưa bay bay khiến con đường trở nên ẩm ướt, cây cối, hoa lá còn vương những giọt nước trong veo trên những cành lá. Vốn là một nhà nghiên cứu sinh học, nghiên cứu về sự sống, lại ham mê chơi bời. Một người luôn chạy theo tiếng gọi của trái tim. Thế nên, lần này cũng không ngoại lệ, nàng bỏ luôn chiếc ô và dầm mình dưới cơn mưa bay lất phất. Hòa mình vào thiên nhiên, nhìn nhìn ngó ngó những bông hoa xinh đẹp kia.

Người ta nói: "Số phận chính là thứ chúng ta không thể tránh được. Nó sẽ đến dù cho ta có cố chạy thế nào đi chăng nữa. Định mệnh, trái lại, là thứ ta phải theo đuổi, là những gì chúng ta phải cố tạo cho được kết quả. Là những gì ta phải phấn đấu biến thành sự thật. Thành công là kết quả của việc đuổi theo những điều tốt đẹp và viết nên tương lai của chính mình. Ít số phận đi, nhiều định mệnh hơn."

"Mỗi lần nàng bước theo những điều nàng coi là tốt đẹp thì định mệnh ập đến. Người mất phương hướng như nàng đi kiểu gì thì cũng sẽ lạc đường. Thế nên, đôi khi một kế hoạch nghe có vẻ bất khả thi. Cứ đuổi theo những điều tốt đẹp, nhiều định mệnh hơn có vẻ là một chọn lựa phù hợp. Khi nàng lên kế hoạch để cuộc đời dành tặng mình những đóa hồng đỏ thắm, mà định mệnh cứ đi sai đường. Vậy nên, thứ nhận được lại là những bông giấy." Nam Phương nghĩ xong không nhịn được cười, gương mặt vốn đã xấu xí khi cười trông còn xấu xí hơn bội phần.

Cách đó không xa, trên lầu Ngưng Bích của Thanh Hậu Viên một nam nhân mở to mắt ra nhìn nàng. Gương mặt ẩn sau phía mặt nạ không nhìn ra biểu hiện vui buồn. Hắn cứ, đứng yên đó không biết qua bao lâu, nhìn Vương Phi của mình. "Người được ca tụng tài trí, thông minh, đẹp nghiêng nước nghiêng thành đây sao? Nhìn bộ dạng nàng ta, cách hành xử khiến hắn đang uống một ly trà muốn phun ra... Tổn hao bao tâm tư, tính kế đối với nàng ta. Giờ chẳng có đất để dụng võ."

Nhìn nàng ta, khiến hắn tâm mi nhăn lại. Trong con ngươi đen láy, sâu thẳm đầy thâm trầm mang bao suy tư... Cứ thế, đứng xa quan sát dung mạo, hành động xấu xí của một nữ nhi. Mọi thứ được thu vào tầm mắt của hắn, tất cả như một bức tranh sinh động.

Những chùm hoa Hoàng Hậu vàng không ngừng đong đưa trong gió. Nước mưa vương trên những chùm hoa khiến chúng càng thêm muôn phần lộng lẫy.

Dù mải mê với trạng thái cảm xúc thoải mái nàng cũng không quên nghĩ về vị hôn phu của mình. "Một tên quái dị, nàng đã có thể trải qua nhiều tuần bình yên như vậy. Cũng không chắc là bình yên cả đời. Nàng phải sớm tìm hiểu về hắn về mọi chuyện ở thế giới này. Có như thế khi đêm xuống nàng mới ngủ yên giấc những cơn ác mộng mới không đến phiền nàng."

"Vương phi."

Tiếng Vân Nhi hốt hoảng gọi nàng!

"Vương Phi chúng ta về thôi. Nếu người cứ lang thang thế này sẽ cảm mất. Vết thương của người cũng chưa lành hẳn. Đi thôi tiểu thư..."

Nam Phương nhìn chằm chằm Vân Nhi sau đó nở nụ cười tà mị.

"Ngươi có biết có chỗ nào để chúng ta xem một vẻ bói không?"

Vân Nhi nhìn Nam phương vẻ đầy ngạc nhiên, mắt tròn xoe nhìn nàng.

"Xem số mệnh? Trước giờ tiểu thư không tin..." Tiếng Vân Nhi đột nhiên dừng lại.

"Gì chứ?" Nàng há hốc miệng nhìn Vân Nhi.

Nam Phương là một người cực kỳ mê tín, tin vào những chuyện siêu nhiên. Nhớ lần cuối cùng nàng đi bói là lúc trong người nàng còn năm mươi ngàn. Lúc đó nàng thà chịu đói để được xem vẻ. Thế nên, đã cúng cho thầy còn mình thì nhịn ăn. Bà thầy thầy phán số mệnh nàng khó đoán. Nghĩ lại: " là thế kỷ nào chứ? Mọi thứ đều tự động, cực kỳ hiện đại." Khoa học công nghệ phát triển đến đỉnh cao của loài người. Vậy mà vẫn sót lại một sinh mệnh mê tín dị đoan như nàng.

"Đùng một cái, nàng đã ở thế giới này? Sao không tin cho được. Giờ không muốn tin cũng phải tin."

Nàng nhìn Vân Nhi cười nói: "Trước đây ta khác bây giờ lắm sao?"

Vân Nhi nhìn nàng gật đầu nhẹ nhẹ.

"Ta mặc kệ, mai chúng ta sẽ ra ngoài..."

Hết chương .

Còn tiếp.

Phú Trên Mây.

Truyện Chữ Hay