Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Sự Thật Về Lý Lệ Thanh
Sơn cốc hoang dã, đi vào sâu bên trong có một gia trang giản dị, nằm tách biệt với thế giới xung quanh bên ngoài. Nó được bao phủ bởi rừng trúc, những cây trúc mảnh mai đong đưa, lả lướt theo từng cơn gió.
Nơi đây chim hót líu lo, ríu rít, lá kêu xào xạc như một khúc nhạc được hòa tấu bởi bàn tay của thiên nhiên. Trăm hoa đua nở, khói lam chiều bay trắng xóa, khi cơm chiều được thổi lên... Một tiên cảnh chốn trần gian. Một bức tranh đơn giản nhưng nhìn cực kỳ thanh tịnh đẹp đến nỗi làm lòng người say đắm. Hẳn chủ nhân của nó cũng là một người có tâm hồn thoát tục, thanh thoát.
Lối vào gia trang phải đi qua một con đường dốc, quanh co, uốn lượn, nhỏ hẹp mới tới được chồn bồng lai tiên cảnh, chốn trần gian. Chính điều này, khiến cho nơi đây giống như một chốn hoang vắng không người ở. Lâu nay không có người qua lại...
Trong gia trang, Lý Lệ Thanh đang ngồi chăm chú lắng người phụ nữ khoảng ngoài năm mươi tuổi, đang ngồi trước mặt nàng. Giọng bà ta đều đều nhưng mỗi lời nói bà ta cất lên là khiến gương mặt Lệ Thanh một lần biến sắc. Gương mặt mỹ miều, ánh mắt ngây thơ không còn nữa, thay vào đó là một gương mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi nhễ nhại.
Nàng trợn mắt nhìn ngạc nhiên không sao tin nổi vào những gì bà nói.
"Sư phụ sao người có thể? Những gì người nói không phải là sự thật? Sao có thể như thế chứ? Con không thể nào?"
Giọng nàng như không còn hơi để cất lên tiếng nói. Thanh âm lời nói có phần đứt đoạn. Nước mắt nước tuôn trào chảy dài trên đôi gò má. Dung nhan mỹ miều, kiều diễm, say động lòng người giờ đây nhợt nhạt, không còn chút sức sống như héo tàn, mong manh trước gió. Nàng ngồi phịch xuống đất một cách vô thức, không biết lúc này nên làm gì...
Người mà Lệ Thanh coi là người thân duy nhất bà giống như là mẹ, lại còn là sư phụ chăm sóc nàng từ bé. "Sao có thể vì phục quốc mà nỡ ra tay hại nàng, nỡ đâm một nhát dao vào người nàng."
Ngày hôm ấy như hiện ra trước mắt nàng. "Yến Hội linh đình. Vương gia, Thái Tử, quan lại những có quyền thế đang say sưa nhập tiệc. Ngắm nhìn kỳ nữ trổ tài nghệ đàn, hát cùng nâng ly rượu cạn sạch. Bỗng một thân ảnh, bịt mặt toàn thân bao phủ bởi một y phục màu đen từ đâu bay tới. Lưỡi kiếm sắc nhọn hướng thẳng Tứ Vương Gia mà đâm tới. Dưới sự hoảng loạn bất ngờ của mọi người chưa kịp phản ứng, chính Lý Lệ Thanh đã vứt bỏ cây đàn mà đỡ cho hắn một nhát kiếm chí mạng. Bởi, một lần tương ngộ, vạn kiếp vương. Trong mắt, trong lòng nàng có hình bóng của hắn... Bóng tối bao phủ, khi nhát kiếm xuyên qua. Nàng không còn biết chuyện xảy ra tiếp đó là như thế nào? Chỉ khi tỉnh lại, mới biết thời gian đã trôi qua rất rất lâu. Hắn giờ đã có Chính Phi...
Trời se uyên ương sợi chỉ hồng. Để nàng mải miết tìm chân ái. Tình ngỡ một đời nhưng lỗi hẹn trăm năm. Đêm tối, mưa rơi, nàng mộng mị. Tay khẽ lau khô, lệ vương mi." Nỗi đau cũ chưa kịp nguôi ngoai lành lại, vết thương cũ chưa kịp lành vết thương mới lại tới. Thế nhân, mãi vô tình với nàng...
Người nàng gọi là cô cô, sư phụ... "Giờ đây, lại đâm thêm vào tim nàng một nhát chí mạng như vậy? Vết thương không tuôn trào máu tươi, gớm ghiếc. Không phải dùng kiếm, đao xuyên thấu mà những lời nói như những mũi tiễn sắc nhọn xuyên tim, xuyên qua tâm nàng. Nhưng người này đã từng chăm sóc, nuôi dưỡng nàng từ tấm bé..." Thế nên, lời bà nói chắc chắn là sự thật, không thể lừa gạt nàng. "Nàng phải làm sao đây? Nghiệp duyên sao lại rơi trúng người nàng. Nàng đã làm gì sai." Đôi tay thon dài khẽ run lên, cầm lấy cây đàn trong tay gẩy lên một đoạn bi ai.
"Tuyết rơi lạnh lẽo một góc trời.
Nhớ người năm ấy ta từng gặp.
Bao năm xa xứ phương trời khác.
Bóng dáng người xưa mãi trong tim."
Âm thanh đứt đoạn, suối lệ tuôn trào. "Tình và nợ nước, nợ nhà bên nào nặng bên nào nhẹ đây?" Nàng run rẩy, nén đau thương ngưng tiếng đàn. Hoang mang, đau khổ, dằn vặt nàng... Không tin đây chính là sự thật.
"Cô cô người gạt con..." Nàng lắc đầu lia lịa phủ nhận điều mình vừa nghe thấy.
Người đàn bà ngồi đó, bình thản đến lạ lùng. Bà ta không nói một lời nào nữa chỉ nhìn Lệ Thanh đau khổ, gào thét và chỉ gục đầu xác nhận những gì bà vừa nói là sự thật. Sự thật bấy lâu nay được che giấu, bà ta cũng một tay sắp xếp nên cục diện ngày hôm nay.
Ánh mắt hoảng loạn, lệ tuôn rơi từ đôi mi. Nàng quỳ gối bò đến nơi bà ta ngồi, nắm đôi bàn tay đã hằn vết thời gian của bà ta. Nói với giọng run rẩy, khẩn trương:
"Nhưng có gì nhầm lẫn và sai trái ở đây? Không phải... chỉ là ai đó bịa đặt ra thôi. Cô cô..."
Nàng gọi người đàn bà ấy là "cô cô" bao năm nay. Tuy nhiên, giờ đây tiếng gọi ấy nghe chua xót, nức nở.
"Một sự thật hoang đường nhất mà nàng từng nghe. Lý Lệ Thanh là công chúa tiền triều sao? Phụ mẫu bị tên Hoàng Đế kia ra lệnh suy sát vòng thân nơi xứ người. Cha của người mà nàng có tình cảm đã sát hại phụ mẫu của nàng? Sao có thể chứ?"
Những gì nàng tiếp nhận lúc này, thật sự quá sốc, khiến nàng choáng váng, lảo đảo.
Dung sư phụ nhìn Lệ Thanh bà ta cũng thấy xót xa. "Sự thật vẫn là sự thật không thể che giấu." Bà coi Lệ Thanh như con mình, cưu mang nuôi dạy. Nhưng sự nuôi dạy này, ngoài bảo vệ mạng sống của công chúa. Mục đích sâu xa chính là phục quốc, báo thù cho phu quân của bà và phụ mẫu của Lệ Thanh. Khôi phục lại triều đại cũ. Chính vì nuôi ý định báo thù mà bà mới có thêm nghị lực để sống tiếp.
Năm đó, bà đã cứu đứa bé này và rất lao tâm để sắp xếp mọi chuyện. "Dĩ nhiên, người tính có khi không bằng trời tính. Mọi thứ, một phần phụ thuộc vào thiên kiếp định mệnh nữa."
Sự việc đã vượt khỏi kế hoạch của bà, khi năm đó bà đưa Lệ Thanh vào "Yến Hội". Mục đích là để dùng nhan sắc, tài nghệ mê hoặc vị Thái Tử điện hạ kia. "Bởi mai này. Hắn sẽ lên ngôi Hoàng Đế. Trong tay đang nắm binh quyền nếu như thuận lợi có thể đẩy nhanh kế hoạch... Thật không ngờ..." Ý nghĩ của bà ta dừng lại, mắt bà ta rũ xuống khẽ tiếc nuối có phần hơi giận dữ. Bà ta nắm chặt tay, cố gắng không phát tiết ra ngoài, khiến Lệ Thanh sợ hãi.
Vì để thực hiện kế hoạch lớn này mà bao năm qua bà ta dốc toàn lực dạy dỗ Lệ Thanh một cách nghiêm khắc. Biến nàng thành một kỳ nữ tài sắc, nam nhân nhìn là say mê. Một mỹ nhân được rèn dũa từ tấm bé. Yểu điệu thướt tha, mong manh như cần được ai đó che chở. Nhưng sâu bên trong là một tâm hồn lạnh lẽo không ai thấu được. Chính nàng cũng chưa từng hiểu về chính con người nàng. Một phần là cô cô nghiêm khắc, lại kiêm luôn sư phụ của nàng nên bà hiểu rõ ưu và nhược điểm của sư đồ, cũng như tính cách của đứa bé bà coi như con mình.
Bà ta nhìn Lệ Thanh gương mặt khó xử nói:
"Năm đó, vì cứu con ta đã tính kế với con gái thừa tướng. Lúc Nam Phương mới chào đời thì cũng như những đứa trẻ bình thường khác. Nhưng vừa sinh ra đã mất mẹ. Bà ta đã tiếp cận và dạy dỗ nàng. Đến khi Nam Phương tròn mười lăm tuổi bà ta đã gieo vào đầu nàng những tham vọng cuồng si quyền lực. Chính vì biết được sự thật mẹ ruột nàng bị chính mẹ kế hãm hại, khi nàng mới chào đời nên nàng rất hận người mẹ này. Hai người họ bằng mặt nhưng không bằng lòng. Cuộc sống của nàng ta cũng có những oan trái, ẩn khuất khó sẻ chia cùng người khác. Có những bí mật sống để bụng chết mang theo. Mẹ kế và nàng ta luôn đối nghịch nhau, nhưng chẳng thể làm gì nhau..." Nói đến đây bà ta cười lạnh, bưng chén rà lên uống một ngụm. Rồi lại tiếp tục câu chuyện đang dang dở.
"Nàng ta vốn là người thông minh xinh đẹp. Nhưng một người trong lòng có thù hận tâm sẽ không bình yên. Nàng ta cũng không ngoại lệ. Nam Phương một mỹ nhân đẹp nhất kinh thành cũng chính là ta tung tin đồn, từ đó lời đồn lan rộng ra. Haha... Dù nàng ta hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người. Không ai thấy mặt mũi nàng ta như thế nào? Chính lời đồn làm mọi người tin nàng ta thực sự xinh đẹp. Tư tưởng của thừa tướng cũng rất cổ hủ, con gái suốt ngày ở trong phủ lão rất yên tâm. Bởi điều đó sẽ tránh được thị phi không cần thiết cho lão. Thêm chuyện không bằng bớt đi một chuyện."
Bà ta kể cho Lệ Thanh nghe toàn bộ câu chuyện. Bởi bà ta biết rằng, nàng sẽ vì nợ nước, món nợ phải trả của Hoàng tộc mà hi sinh những tình cảm cá nhân. Không ai hiểu nàng hơn bà ta... Thế nên bà ta lại kể tiếp phần còn dang dở.
"Khi Nam Phương tròn mười sáu tuổi bức họa về chân dung của nàng được lan truyền khắp nơi. Chuyện này cũng có một tay Cô Cô góp vào... Trước đó, ta định đánh tráo con vào phủ thừa tướng nhầm trộm long tráo phụng. Để con có thể sống một cuộc đời bình yên, nhưng ta không thể làm thế. Ta không thể bỏ rơi công chúa của mình. Điều đó, làm ta nghĩ ra một kế hoạch khác cũng dễ dàng thực hiện. Vì trách nhiệm phục quốc nhưng ta không thể, ta không thể giao tiểu công chúa công nhỏ cho người khác. Và chính con cũng có một phần trách nhiệm. Thế nên, ta đã tính kế với Nam Phương. Với một chuỗi kế hoạch được sắp xếp và thực hiện ngần ấy năm..."
Nụ cười trên miệng bà ta trở nên điên cuồng hoang dại... Ánh mắt bà ta nhìn Lệ Thanh như muốn nuốt chửng nàng... "Con người có tham vọng và thù hận thật là đáng sợ. Họ có thể bán linh hồn cho quỷ để có được điều mình muốn." Lệ Thanh lúc này nhìn bà ta chằm chằm. Gương mặt đã khô ráo không còn dấu tích của giọt lệ nào.
"Hắn, cuối cùng ta cũng có cơ hội gặp hắn... Với một lời tiên đoán định mệnh. Hắn đã tin vào vẻ bói, tin vào lời của ta... giọng cười ha ha của bà ta vang lên." Bà ta càng nói, mắt bà ta càng sáng lên, tia mắt ánh lên lửa hận thù. Hận không thể ngay lúc này, đạp đổ, xô ngã xuống Vương Triều này chìm xuống vực sâu.
"Cuối cùng Thái tử hắn lại tin vào lời đồn, tin vào tiên đoán của ta... Nếu nàng ta Mai Nam Phương làm Vương Phi của Tứ Hoàng Tử. Mai này, cùng hắn liên kết lại thì hắn chắc chắn sẽ lên ngôi hoàng đế. Địa vị được củng cố vững chắc... Mọi chuyện dần đi đúng hướng theo kế hoạch của ta. Nếu như không phải con vì tình... Thì mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn bây giờ. Ta không cần tính kế dự phòng lên người Nam Phương. Mà thôi, ta cũng không thể trách con. Bởi con chẳng biết gì về thân thế của chính mình." Nói rồi bà ta cười tự giễu, xem thường như thể tất cả đều ngu ngốc, đều nằm trong tính toán của bà ta.
Lý lệ Thanh giờ mới biết nguồn gốc của bức họa bấy lâu nay lan truyền ra là như thế? "Chủ nhân bức họa, hiện giờ là Vương Phi phu nhân của gã nam nhân mà nàng trót yêu. Cả hai có tình ý nhưng chưa có dịp thổ lộ. Tình trong như đã mặt ngoài còn e. Giờ đây mối tình này, có thể nói là nghiệt duyên. Nàng phải quên hắn đi, vì những điều lớn lao hơn."
"Hắn con của kẻ thù sát hại dòng tộc nàng. Yêu hận, hiếu, tình phải thế nào đây?" Nước mắt nàng ta rơi xuống, trong mắt loé lên tia sắt lạnh dị thường. Nàng bị dồn đến tận cùng của nỗi đau...
Mơ hồ nhớ về ánh mắt hắn nhìn nàng, nhớ đôi môi khẽ cười, cánh mũi cao thẳng tắp. Đôi mắt đen sâu thẳm không thể nhìn thấu của hắn. Một gương mặt lạnh lẽo, kiêu ngạo, xa lánh thế nhân. Danh lợi đối với hắn chẳng có ý nghĩa, một thân thích phiêu diêu tự tại. Trong mắt không để ý đến nữ nhân. Có thể nói, lạnh lùng vô cảm. Nhưng luôn say đắm, ngọt ngào, ánh mắt trìu mến như dành cho riêng nàng. Là yêu thương, là cả hai cùng say... hay tự nàng đa tình.
Những lần thoáng chạm mặt nhau... Vài lần gặp gỡ mà tựa như say cả đời. Một lần lầm lỡ, rồi cũng lạc nhau cả đời... Những hình ảnh về hắn dần dần nhoè đi, trong đôi mắt ngấn lệ... "Một đêm khóc than quên hết tình, quên hết người... Để mai này nàng sẽ là một Lý Lệ Thanh cạn tình."
Không biết nàng khóc qua bao lâu, chỉ biết cổ họng nghẹn lại. Mắt cạn khô không còn nước mắt để tuôn rơi. Cô cô cũng đã rời đi tựa bao giờ. Chỉ còn mình nàng nơi gian phòng vắng lặng, yên tĩnh, lạnh lẽo đến thấu xương, cô độc không nơi bám víu.
Màn đêm phủ kín, bóng tối bao vây. Nàng đưa tay bưng chiếc đèn dầu và thổi tắt đóm lửa nhỏ còn sót lại. Mọi thứ tĩnh mịch, yên tĩnh một cách quỷ dị và đáng sợ. Cứ thế bóng tối âm u bao phủ kín cả một góc trời. Một tiên cảnh dần mất hút trong bóng đêm đen.
Hết chương .
Còn tiếp.
Phú Trên Mây.