Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Đại Dịch - Bức Họa
Màn đêm buông xuống, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Sự im ắng có thể nghe được cả tiếng một con muỗi đang thở. Mọi thứ trong phòng đều trắng tinh, mùi thuốc xịt phòng vẫn còn đó, ngột ngạt khó thở. Khoảnh khắc này, cô ngỡ mình sắp chết, sinh tử cận kề. Không biết lúc này người thân của cô đang làm gì? Ba mẹ anh chị em có nhớ cô không? Cô nhớ họ nhưng làm sao bây giờ. "Sinh lão bệnh tử" mấy ai tránh khỏi. Chỉ buồn là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng chẳng thể một lần từ biệt. Khoé mắt cay cay trào ra một dòng lệ. Ngày dịch bệnh bùng phát cô lên tiếng cảnh báo nhưng người ta lờ đi, buông ra lời sắt nhọn nói cô này nọ. "Cứ thích làm quá, nghiêm trọng vấn đề." Khiến trái tim cô muốn rỉ máu. Giờ dịch bệnh tràn lan, chính cô cũng không tránh khỏi bàn tay của số phận.
Ngày cô quyết định đăng ký ở lại nghiên cứu, chống dịch ba mẹ đau lòng rồi cũng để cô ra đi thực hiện ước muốn. Đây cũng là nhiệm vụ của một người trẻ cần phải làm khi đất nước cần. Huống hồ cô còn là một nhà nghiên cứu có liên quan đến y học.
Nhớ nhung chỉ làm con người ta mất mát, cõi lòng trống trải. Con người thì có rất nhiều hoang mang. Cô cũng không ngoại lệ, lần này cảm giác trong lòng thật mãnh liệt khó diễn tả thành lời. Lòng bấn loạn...
Bàn tay mân mê một vật gì đó trên ngón áp út, rõ ràng bản thân cô chưa từng đeo nhẫn cơ mà. Đôi mắt nặng trĩu chẳng thể mở ra... Cứ thế... Ý thức mất dần cô chìm sâu vào cơn hôn mê, tiếng bước chân vội vã ngoài hành lang cũng thưa dần. Mọi thứ lại tĩnh lặng...
Mặt trời ló dạng sau những rặng cây từ phía đông, ánh mặt trời chiếu sáng những tia nắng xuyên qua khung cửa. Thân hình mảnh khảnh của người con gái đang nằm tựa như ngủ. Tuyệt sắc giai nhân, một công trình tuyệt mỹ của tạo hóa. Gương mặt trắng trẻo, thanh tú, đôi mi cong vút, đôi môi đỏ mọng khiến người nhìn đắm say. Trên người có vết máu không ngừng chảy. Tay nàng ta buông lỏng, thả rơi chiếc kéo sắt nhọn bằng vàng dưới nền nhà.
"Tiểu thư, tiểu thư tỉnh lại... Người đâu, người đâu..." Tiếng tri hô hốt hoảng của Vân Nhi.
Tiếng bước chân lại vang lên, những bước chân có vẻ rất vội vã và gấp gáp.
"Sao rồi! Con gái ta không sao chứ?" Tiếng nói nghe rất ưu phiền và nặng nề.
"Tiểu thư đã tạm thời qua cơn nguy hiểm nhưng cần phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Lão gia xin hãy yên tâm." Gian phòng trở nên im lặng, yên ắng. Tiếng gió lao xao bên ngoài như tiếng đàn ai oán du dương.
"Mình đã chết rồi sao, nhưng mùi hương này... Chẳng lẽ mình đã khoẻ mạnh, đại dịch Vũ Hán đã được khống chế." Trong lòng nàng cảm thấy nhẹ hẳn từ từ mở mắt ra... "Oa, oa chết tiệt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy!"
Đập vào mặt nàng là bức tranh một người con gái, dung nhan tuyệt đẹp. Bức tranh ấy là do chính tay nàng vẽ. Được nàng treo một góc phòng ngủ để kỷ niệm chuyện vẽ vời của mình lên một tầm cao mới. "Ha ha... Sao có thể, mình về nhà khi nào vậy?" Chỉ là... Ngoài bức tranh thân thuộc này thì mọi thứ hoàn xa lạ. Lẽ nào ba mẹ cô đã dọn dẹp lại phòng cho cô, suy nghĩ ấy bỗng đổ vỡ khi cô nhìn xuống người mình.
"Không thể nào! Chẳng lẽ đây là... Mơ ư, cái quần què gì đang xảy ra vầy nè!" Cô dùng tay tát, nhéo mình. "Ôi mẹ ơi đau... Vậy lẽ nào đây là thật không phải mộng. Tỉnh lại, mình chết chưa đây?" Cô vội vịn thành giường đứng dậy. "Rầm" vết thương trên người lại nhói đau, máu chảy ra.
"Ai có thể nói cho tôi biết chuyện quái quỷ này là sao?" Cô đang trong trạng thái hoang mang tột độ. Tự lẩm bẩm hỏi chính mình.
"Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi thưa lão gia..."
Tiếng cô gái chạy vào tiến lại đỡ lấy tay của người bị thương. "Tiểu thư người mới tỉnh lại đừng cử động." Trong đôi mắt hiện lên vẻ thương xót.
"Cô gọi ta là tiểu thư?"
Nam Phương ngạc nhiên hỏi lại lần nữa.
"Vâng. Thưa tiểu thư, chẳng lẽ vết thương làm người..." Nói rồi Vân Nhi tỏ ra bối rối.
"Tiểu thư bị thương ở bụng chứ có phải ở đầu đâu mà ngay cả thân phận của mình cũng không nhớ." Vân Nhi lẩm bẩm gõ gõ đầu mình.
Không khí trong gian phòng ngưng đọng, hai kẻ ngạc nhiên nhìn nhau, chưa được bao lâu thì có hai người bước vào. Người đàn ông trung niên có vẻ điềm đạm, còn người phụ nữ có vẻ mất bình tĩnh. Bà bước tới ngồi xuống nắm tay cô.
"Nam Phương sao con lại suy nghĩ nông cạn vậy? Nếu con không thích thì cha mẹ sẽ từ hôn, con đừng hành động dại dột."
Nói rồi bà khóc rất thương tâm, người đàn ông thì ánh mắt khó xử không nói lên lời!
"Trong lòng có phiền muộn hãy nói với mẹ."
Nói rồi bà ta ngước nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt buồn thê lương nước mắt cứ chực chờ tuôn ra. Người đàn ông trung niên nhìn cô đôi mắt mang nhiều tâm tư. Ông khẽ lắc đầu bước đi ra khỏi phòng trong sự ngỡ ngàng của cô. Theo sau ông là bóng lưng của người phụ nữ.
Hết chương
Còn nữa.
Phú Trên Mây
Ảnh: Sưu tầm