Trong suy nghĩ của các nàng, Hàn Vu Thủy chân chính là một phế vật không thể tu luyện. Cho nên ghi danh tham gia Hoa Vương đã là một trò cười rồi chứ chưa nói tới những cái khác. Dù không phải là chuyện gì mới mẻ nhưng mang theo huyễn lực vào tiếng đàn chắc chắn không phải là dễ. Người luyện nội công bình thường nếu muốn đàn một khúc nhạc, mang theo nội lực vào không phải là chuyện quá khó. Mà vấn đề nằm ở chỗ có thể kiên trì được bao lâu. Hơn nữa chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị phản phệ, nhẹ thì nội thương nặng thì tẩu hỏa nhập ma. Huyễn lực cũng giống như vậy, thậm chí còn có phần nguy hiểm hơn, bởi tu luyện huyễn lực so với nội công còn muốn khó hơn rất nhiều. Ở thế giới này tuy rằng hầu hết mọi người ngay từ khi sinh ra đều sẽ mang sẵn trong mình một nguồn huyễn lực. Ngay từ nhỏ đã có thể tu luyện nhưng tốc độ tăng tiến thì lại cực kì chậm, tuổi đạt tới đỉnh tứ giai đã là rất có thiên phú rồi. Trước kia, Hàn Vu Thủy cũng đã tìm hiểu qua nên biết được huyễn lực này có cách tu luyện gần giống như nội lực nhưng cách thức thi triển thì lại chả khác gì đấu khí hơn nữa còn phải dựa vào linh thạch mới có thể sử dụng.
Quan trọng hơn là thân thể này khi nàng xuyên qua cũng đã tuổi, bắt đầu tu luyện lúc này thì quá trễ. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng nàng quyết định đi đường tắt, dùng nội lực sẵn có của mình, bổ sung thêm một ít dược liệu quý hiếm. Lại học thêm một vài bí tịch trong hang động, qua một thời gian nội lực đã tăng thêm đáng kể. Mộ Băng Băng và Hàn Vô Mai căn bản không biết điều này nên vô tình đã hiến cho mình một cái bàn đạp thật lớn .
Nụ cười bên khóe môi Hàn Vu Thủy còn chưa tắt đã nghe thanh âm của nha hoàn bên người Triêu Tuyết lần nữa vang lên.
"Phần thi thứ nhất là cầm, mời các vị theo số thứ tự trên thẻ bài đã được phát lần lượt lên đài. Mỗi lượt gốm bốn người, cùng lúc hợp tấu. Xin mời." Được sự cho phép của Triêu Tuyết, nàng nhẹ nhàng vận khởi huyễn lực trong người bay lên lôi đài đứng ở vị trí giám thị.
Nghe xong lời nàng nói, mọi người đều đã biết số thứ tự của mình nên lập tức có người đứng dậy. Nhóm thi đầu tiên gồm Hàn Vu Thủy, Diêu Thanh, Hứa gia nhị tiểu thư, Khương gia đại tiểu thư, từng người tự mình vận khởi huyễn lực để lên lôi đài rồi ngồi vào vị trí đã được đánh dấu sẵn. Chờ hai nàng lên trước, Diêu Thanh mới đi tới, trên người mặc một chiếc váy ngực màu lam nhạt dài chấm đất, áo ngoài màu thiên thanh. Hông thắt một dải lụa gắn tua ngọc thật dài rủ xuống. Ngực thêu vài đóa lưu ly xanh biếc, tóc thắt một dải lụa mỏng đính lam bảo ngọc lấp lánh tôn lên nước da trắng muốt. Trông qua thanh thoát mà huyền bí, dưới cái nhìn của mọi người tao nhã rút ra từ bên hông một miếng linh thạch ngũ sắc hình hồ điệp tinh xảo. Đang chuẩn bị vận khởi huyễn lực để lên đài thì nhìn thấy Hàn Vu Thủy một thân phấn y đang nhàn nhã thong dong đi tới. Khóe môi nở nụ cười khéo léo bước tới chủ động cầm tay nàng, giọng điệu thân thiết
"Biểu muội không có huyễn lực, vẫn là để tỷ tỷ giúp đi. Chúng ta cùng lên, được không?"
Hàn Vu Thủy liếc mắt nhìn bàn tay của mình đang bị nắm chặt trong mắt vụt qua một tia chán ghét nhưng trên mặt lại mỉm cười an tĩnh
"Biểu tỷ đã có lòng vậy ta mà từ chối thì thật không phải rồi."
Dứt lời cũng không đợi Diêu Thanh kịp phản ứng, Hàn Vu Thủy điểm nhẹ mũi chân dùng khinh công trong nháy mắt kéo nàng lên lôi đài, tới nơi còn cố tình trượt tay ném qua một bên. Diêu Thanh bị động tác của Hàn Vu Thủy làm cho sững sờ, hai mắt mở lớn nhìn nàng chăm chăm quên cả phản ứng. Cứ vậy để mặc mình bị kéo lên không chút phòng bị. Thậm chí bị ném xuống sàn cũng vẫn chưa hồi thần được. Hàn Vu Thủy nhìn biểu cảm của Diêu Thanh thì hơi mỉm cười. Diêu Thanh này thường ngày cũng là người kín đáo giỏi che dấu ngụy trang mà giờ lại lộ ra biểu cảm thế này thì đủ biết vừa rồi nàng ta bị ngạc nhiên bao nhiêu.
"Biểu tỷ! Biểu tỷ! Không sao chứ?"
Cũng không thể để nàng cứ vậy ngốc ở dưới sàn, Hàn Vu Thủy hơi cúi người xuống dùng tay khẽ lay.
"Không..không sao " Diêu Thanh bây giờ mới phục hồi thần trí, miễn cưỡng vẽ ra một nụ cười nhanh chóng đứng dậy ngồi vào chỗ của mình nhưng trong lòng vẫn đang dậy sóng. Không nhịn được ghé mắt sang Hàn Vu Thủy âm thầm đánh giá nàng kỹ lưỡng. Dường như có chút không thể tưởng tượng được, hồi tưởng lại vừa tồi nàng ta chỉ khẽ điểm mũi chân một chút lại có thể bay lên mà không cần tới bất cứ thứ gì hỗ trợ. Này đối với nàng là một chuyện cực kỳ phi lý khó tin bởi so với ai khác, Diêu Thanh là người rõ ràng nhất Hàn Vu Thủy hoàn toàn không có một chút huyễn lực nào là thật. Nhưng một màn vừa rồi lại giải thích thế nào? nàng ta vì sao lại có thể không cần dùng tới huyễn lực mà vẫn nhẹ nhàng bay lên?
Vốn Hàn Vu Thủy phải là người bị xấu mặt giờ lại chuyển thành mình, Diêu Thanh trong lòng tức giận, âm thầm trừng mắt nhìn Hàn Vu Thủy. Nhưng rồi nhìn xuống đàn tỳ bà trong tay không biết nghĩ tới cái gì,ánh mắt trở nên nhu hòa, bên môi cũng nở nụ cười thần bí.
Cạnh đó Hứa gia cùng Khương gia tiểu thư đồng dạng cũng là một biểu cảm không thể tin được nhìn Hàn Vu Thủy. Hứa nhị tiểu thư hình như vẫn còn muốn mở miệng nói gì đó nhưng ngại người của Triêu Tuyết đang đứng kia giám sát cho nên đành nuốt lại lời vào bụng, chỉ có ánh mắt không kiềm chế được thi thoảng lại liếc Hàn Vu Thủy một cái.
Trên lôi đài là vậy, bên dưới không khá hơn, vừa rồi Hàn Vu Thủy dùng khinh công dễ dàng bay lên. Trong mắt đại đa số người ở đây là chuyện không thể tin nổi. Những người như bọn họ dù có huyễn lực hộ thể cũng không thể cứ thế bay lên hoặc phi hành mà không dùng linh thạch hỗ trợ. Thế nhưng một Hàn Vu Thủy yếu ớt không một chút huyễn lực lại cứ thế nhẹ nhàng mà bay lên không trung là chuyện cực kỳ khó tin như là nói tuyết rơi giữa tháng sáu vậy.
Trong một lát, xung quanh tĩnh lặng dị thường chỉ nghe tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc xào xạc. Mỗi người đều mang một tâm tư nhưng tự nhiên đều là bị những gì vừa mới diễn ra thu hút, nhất thời không thể rời mắt khỏi bóng dáng nữ tử mặc phấn y nhàn an tĩnh ngồi kia. Nàng luôn bị bọn họ chế giễu là phế vật bởi thân thể yếu ớt, huyễn lực không có, thế nhưng hôm nay phế vật trong miệng bọn họ lại có thể chỉ bằng một cái nhún chân mà dễ dàng nhảy lên lôi đài cao chừng trượng.
"Này rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải vừa rồi ta bị hoa mắt hay không?"
Thời gian trôi qua chừng nửa khắc mới có người từ trong kinh ngạc đi ra dùng giọng điệu không thể tin nói chuyện với người bên cạnh nhưng người kia cũng là lắc lắc đầu không trả lời hắn.
"Không phải Hàn Vu Thủy không biết võ công cũng không có huyễn lực à? Vậy vừa rồi là thế nào?"
Lại một người khác nhỏ giọng thắc mắc chỉ là như cũ vẫn không có ai có thể đưa ra cho hắn đáp án.
"Xem ra, Hoa Vương năm nay sẽ rất gay cấn. Đường huynh nói phải hay không?"
Người vừa lên tiếng là Du Vương Mộ Cảnh còn "đường huynh" trong miệng hắn dĩ nhiên là Lâm Mộc Phong.
" Nhiều hoa đẹp như vậy quả thực rất đáng xem."
Lâm Mộc Phong giống như không nghe ra ý tứ trong đó, nhàn nhã nở nụ cười, chiết phiến trong tay khẽ đong đưa. Dáng vẻ phong lưu vô cùng ăn khớp với giọng điệu cợt nhả có phần tùy ý kia. Mộ Cảnh nghe hắn trả lời xiên xẹo cũng chỉ bất đắc dĩ cười cười, chuyển ánh mắt lên lôi đài không lên tiếng nữa.
Động tĩnh bên phía nam khách không nhỏ nên phần lớn các nữ quyến bên này cũng nghe được đôi chút. Mộ Băng Băng nhận ra Lâm Mộc Phong đang che chở Hàn Vu Thủy trong lòng dâng lên căm hận, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt. Hận không thể ngay lúc này làm cho nàng vĩnh viễn biến mất. Đảo mắt lên lôi đài vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Diêu Thanh nhìn lại, Mộ Băng Băng kín đáo liếc mắt trao đổi với nàng. Diêu Thanh hơi mỉm cười không tiếng động gật đầu. Một màn này đương nhiên Hàn Vu Thủy nhìn thấy nhưng cũng không quá để ý mà tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần chờ công bố đề mục.
Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, Triêu Tuyết gật đầu ra hiệu cho một nha hoàn bê trên tay một hộp ngọc nhỏ đang đứng gần đó tiến lên. Tự mình đưa tay vào ngẫu nhiên lấy ra một quả cầu bằng bạc hơi xoay nhẹ mở ra một cái rãnh nhỏ. Rồi từ trong đó rút ra cuộn giấy cỡ đốt ngón tay. Nhìn qua một chút rồi để nha hoàn đưa cho một vị công công vẫn luôn im lặng đứng cạnh đó cách vài bước chân. Công công kia cẩn thận xem xét rồi đưa cuộn giấy trở về, xong xuôi lại tiếp tục im lặng đứng một bên. Triêu Tuyết lúc này mới lên tiếng
"Lấy "Cao Sơn Lưu Thủy" làm đề mục, thời hạn một nén nhang kể từ lúc này. Bắt đầu đi."
Nha hoàn giám sát trên đài thắp lên một nén nhang rồi tiếp tục bất động một chỗ. Diêu Thanh nghe xong đề mục trong mắt lộ ra tia cười hài lòng. "Cao Sơn Lưu Thủy" chính là sở trường của nàng lại nhìn sang đôi mày hơi nhíu của Hứa nhị tiểu thư tươi cười càng thêm rạng rỡ. Khương tiểu thư liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của Diêu Thanh một cái xong lại đảo mắt qua Hàn Vu Thủy rồi quay đi, dáng vẻ cao ngạo k thèm để vào mắt. Hàn Vu Thủy đáy mắt hơi cười, nhìn các nàng giống như nhìn một đám tiểu hài tử đang tranh giành đồ ăn. Sau đó cụp mắt, hai tay nhẹ nhàng chuyển động tiếng đàn thanh thúy theo đó tuôn ra. Ba người kia đương nhiên không để nàng đoạt mất ánh sáng, lập tức cũng bắt kịp, trong chốc lát thanh âm réo rắt trong trẻo vang vọng khắp hoa viên.
Thời điểm thanh âm đầu tiên vang lên, chung quanh lập tức rơi vào tĩnh lặng. Mọi sự chú ý đều dồn vào nhóm thiếu nữ trên lôi đài. Rất nhanh liền nhìn thấy từng luồng huyễn lực tràn ra thành một quầng sáng nhỏ rực rỡ. Quầng sáng này lại giống như rất có linh tính, theo đôi tay uyển chuyển của các nàng hóa ra vô số chấm sáng nhỏ li ti rồi lại hợp lại thành hình dạng một vật thể vô cùng kỳ diệu.
Diêu Thanh liếc mắt nhìn đàn Lam Điệp một màu xanh biếc đang vây quanh mình. Nương theo tiếng đàn nhẹ vỗ cánh tụ lại rồi tản ra uyển chuyển nhịp nhàng hệt như một nụ hoa đang nở. Một làn gió khẽ thổi qua khiến hoa nhỏ lay động, vô vàn lam điệp đang phát sáng tản ra vương lên y phục của nàng. Tà áo lam nhàn nhạt trong suốt giờ được điểm xuyết thêm bằng vô số hồ điệp xinh đẹp làm cả thân thể Diêu Thanh như đang tỏa sáng, nhìn qua lung linh huyền ảo vô cùng đẹp mắt. Không thể không công nhận năng lực của Diêu Thanh rất khá. Lam Điệp của nàng khiến cho người ta càng nhìn càng bị thu hút, so với nàng thì Hứa nhị tiểu thư Khương tiểu thư có vẻ mờ nhạt và kém nổi bật hơn. Hàn Vu Thủy lại vẫn im lặng không có động tĩnh cho nên nhất thời Diêu Thanh trở thành người nổi bật nhất.
"Diêu tiểu thư chắc chắn sẽ thắng lượt đầu không có gì nghi ngờ."
"Ừm rất có khả năng. Cầm kỹ của nàng có thể nói là đệ nhất kinh thành. Có thể tạo ra Lam Điệp tinh xảo, sinh động như thế cũng không phải ai cũng làm được."
"Ta cũng nghĩ giống huynh."
Không thể không nói, bộ dáng của Diêu Thanh thu được không ít tâm tư của các công tử trẻ tuổi. Một màn biểu diễn của nàng vừa rồi cũng có thể tính là động lòng người. Nhận được không ít lời tán thưởng, nhưng cũng có người đánh giá khách quan hơn.
"Khả năng của Diêu Thanh không tồi nhưng huyễn lực của nàng so với Hứa Hải Châu và Khương Đình Đình lại kém hơn. Chưa chắc sẽ thắng."
"Nhưng ta lại thấy Diêu Thanh thực có khả năng thắng. Huyễn lực kém hơn thì thế nào, chỉ cần biết cách sử dụng khéo léo thì không thành vấn đề."
"Các ngươi vội cái gì, mới bắt đầu thôi mà. Không chừng tới cuối cùng người thắng lại là Hàn Vu Thủy cũng nên."
Người vừa lên tiếng không phải ai khác chính là tiểu công tử Diệp gia. Mà Hàn gia và Diệp gia thủy hỏa bất dung là chuyện cả kinh đô ai cũng biết. Cho nên lời này từ miệng Diệp Huyền đi ra không nghi ngờ gì chính là châm chọc.
"Xem kìa!" Vừa dứt lời bỗng người ngồi đằng sau bỗng thét lên một tiếng dọa hắn suýt chút nữa ngã ngửa.
"Ngươi hét cái quỷ gì----" Còn chưa kịp phát tác, Diệp Huyền tức thì nhận ra có gì đó không đúng. Đảo ánh mắt ra chung quanh nhìn thấy mọi người đều mang vẻ mặt không thể tin nhìn chăm chú lên lôi đài. Diệp Huyền nghi ngờ nhìn theo tầm mắt của mọi người liền chính mình cũng bị dọa cho kinh ngạc đến nỗi miệng há to hồi lâu không khép lại được. Thậm chí còn sợ mình hoa mắt nhìn lầm liền dùng sức xoa xoa hai mắt. Đến khi mở ra vẫn là một khung cảnh ấy, Diệp Huyền ngây thơ cho rằng hẳn là mình đang nằm mơ liền tự tát mình một bạt tai. Một tát này dùng sức không nhỏ hại hắn đau đến xây xẩm mặt mày lúc này mới xác thực mình không phải hoa mắt cũng không phải đang nằm mơ.
Trên lôi đài, Hàn Vu Thủy an tĩnh ngồi trước huyền cầm, ngón tay thon dài uyển chuyển bay múa. Giai điệu trong trẻo mượt mà theo đó không ngừng tuôn ra, toàn thân được bao bọc bởi một luồng ánh sáng trắng cùng vô số chấm sáng nhỏ li ti. Theo tiếng đàn của nàng, những đốm sáng nhỏ tản ra tứ phía lẫn vào khắp nơi, Diệp Huyền mở to mắt nhìn theo một đốm sáng bay vụt lại hướng hắn ngồi bám vào một gốc cây đã bắt đầu thay lá. Chỉ thấy gốc cây kia giống như hấp thụ hết đốm sáng này sau đó bỗng dưng tràn trề sức sống. Theo tốc độ mắt thường nhìn thấy bắt đầu đâm chồi ra hoa khiến đôi mắt của Diệp Huyền mở ra càng thêm lớn. Cuối tháng mười, tiết trời bắt đầu vào đông, cây cối cũng đã thay gần hết lá, có cây chỉ còn trơ ra những cành cây khẳng khiu. Dù cảnh sắc nơi này đã được coi là đẹp nhất cũng không tránh được vẻ xơ xác nhưng lúc này lại tràn trề sức sống, đua nhau đâm chồi ra hoa. Những khóm hoa được bài trí chung quanh cũng không chịu thua kém, vốn đã diễm lệ rực rỡ nay lại càng tươi thắm xinh đẹp, nhẹ nhàng đung đưa như mừng vui như ca múa. Mọi người còn chưa hết bàng hoàng, lúc này từ trên không trung bất ngờ rơi xuống vô số cánh hoa anh đào mỏng manh kèm theo một hương thơm tinh tế nhẹ thoáng qua khiến người ta cảm thấy thư thái, an bình. Tạm thời quên đi hết thảy vướng bận, muộn phiền quẩn quanh.
Ngay cả Diêu Thanh, Hứa Hải Châu và Khương Đình Đình cũng không tự chủ được mà dừng tay đàn ngẩn ngơ nhìn mỹ cảnh trước mắt. Đợi tới khi các nàng hồi thần lại thì khúc nhạc đã gần đến hồi kết, cây cối hoa cỏ chung quanh theo tiếng đàn của nàng mà dao động. Chim chóc muôn thú bị hương thơm tinh tế kia dẫn dụ tới vây kín tứ phương nhưng không hề có động tác gì mà chỉ yên lặng tụ vào một góc. Bộ dáng như đang nhập tâm thưởng đàn, thập phần khôi hài. Trong chốc lát, lôi đài trở thành nơi cho nàng tỏa sáng, Lâm Mộc Phong từ lúc Hàn Vu Thủy không che dấu mà phát ra thực lực liền ngẩn người tại chỗ, trên tay vẫn nắm chặt ly ngọc hồi lâu không chuyển động. Ánh mắt phức tạp nhìn nữ tử một thân phấn y dịu dàng an tĩnh lẫn vào vô số cánh hoa anh đào vẫn đang tiếp tục rơi xuống như mưa, trong lòng không biết là tư vị gì.