Mắt nhìn thấy đồ đệ mình tâm đắc nhất trong chớp mắt bị một tiểu cô nương một chiêu đánh cho hôn mê bất tỉnh. Vận Lâm bị đả kích thật lớn,toàn thân cứng đờ, trơ mắt nhìn Đoan Phi bị đặt lên cáng khiêng đi. Trong lòng hối hận không thôi,vì hắn quá tự tin nên lần này tới đây ngoài Đoan Phi ra chỉ mang theo hai đồ đệ nữa. Nay Đoan Phi đã thất bại,hai đồ đệ kia của hắn dù có lên đài nhưng năng lực còn kém hơn một bậc,không nghi ngờ gì chắc chắn là không có cơ hội chiến thắng.
Cẩn thận đánh giá tiểu cô nương trước mắt, Vận Lâm nhất thời muốn xông lên lôi đài bóp chết cái dáng vẻ e dè nhút nhát kia. Nhưng dù không cam lòng đến đâu thì hắn vẫn đủ tỉnh táo để biết mình không thể ra tay ngay lúc này. Đại hội anh hùng này tuy nói là một dịp cho võ lâm tranh bá nhưng cũng có một quy tắc ngầm. Tỷ võ tranh tài là dành cho đám tiểu bối,còn những lão già như bọn hắn có đến thì chỉ ngồi xem là được. Chưa đến thời điểm quan trọng sẽ không tự mình xuất chiến
Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Vận Lâm quyết định ngồi lại quan sát chờ cơ hội tới, đích thân hắn sẽ lên đài báo thù cho Phi Nhi.
"Làm tốt lắm Khả Nhi! Cứ tiếp tục giữ phong độ như vậy Thánh Giáo chúng ta không lo không giành được chiến thắng." Khả Nhi tạm thời không có đối thủ khiến Hiên Viên Nhã Lạc vui vẻ vô cùng. Nàng mau chóng tưởng tượng ra Thánh Giáo chiến thắng,bản thân mình cầm trên tay Song Linh Bội Kiếm uy dũng xinh đẹp. Chiếm được cảm tình của Diệm Sát ca ca sau này sát cánh cùng hắn, làm một đôi thần tiên quyến lữ để cho tiện nhân kia thấy được chỉ có nàng mới xứng đáng đứng cạnh nam nhân như lửa ấy.
Lúc này Hiên Viên Nhã Lạc chìm trong mộng tưởng,hoàn toàn quên rằng cho dù Thánh Giáo có chiến thắng thì người sở hữu Song Linh Bội Kiếm cùng Thiết Hồ Lệnh
cũng là Khả Nhi chứ không phải nàng.
"Đa tạ..đa tạ đại sư tỷ khích lệ.Muội nhất định sẽ cố gắng. " Trước sự nhiệt tình của Hiên Viên Nhã Lạc, tiểu cô nương tên Khả Nhi kia vẫn e dè khép nép đến giọng nói cũng hơi run. Những biểu hiện này vào trong mắt Hiên Viên Nhã Lạc khiến nàng thấy phiền chán. Tuy trên môi vẫn giữ nụ cười thân thiết nhưng ánh mắt đã không che đậy mà lộ ra vẻ coi thường.
"Tiểu sư muội tuổi nhỏ mà năng lực thật khiến người khác kinh ngạc. Không biết có thể cùng ta luận bàn một chút hay không?"
"Xin hỏi sư tỷ đây là..?" Một giọng nói lạ chậm rãi vang lên từ phía sau. Khả Nhi có chút hiếu kỳ còn Hiên Viên Nhã Lạc sắc mặt lại hơi khó coi một chút lạnh giọng trả lời thay không cần đợi nàng kia mở lời "Thứ nữ phủ Tả thừa tướng - Cầm Sương Sương"
"Nhã Lạc công chúa trí nhớ thật tốt." Nữ tử một thân hồng y rực rỡ,cao ngạo như phượng hoàng. Dung mạo tuy cũng gọi xinh xắn nhưng không có gì nổi bật. Tóc dài buộc cao bằng một dây lụa đỏ khảm bảo thạch lấp lánh,thần thái kiêu ngạo lạnh lùng. Nhìn qua cũng có một loại thu hút đặc biệt. "Chúng ta bắt đầu chứ?"
"A..Vâng." Khi ánh mắt nàng quét qua mình,không hiểu sao Khả Nhi có một loại cảm giác không thị mà uy. Khiến nàng không nhịn được cúi đầu xuống tránh đi đôi mắt của nàng ta.
Thấy Khả Nhi đã chuẩn bị tốt,Cầm Sương Sương không nhiều lời ngay lập tức đặt lên môi một ống tiêu hình đầu lâu nhỏ chậm rãi rót vào từng chút một dòng huyễn lực màu lam nhạt. Bên kia Khả Nhi cũng bắt đầu niệm chú quyết,hoa sen trắng nở bung xoay tít trên không trung. Từng cánh hoa mỏng manh sắc bén theo dòng âm thanh quẩn quanh đấu đá lẫn nhau. Hai bên giằng co hơn nửa canh giờ,Khả Nhi huyễn lực thấp hơn một bậc,chống đỡ không nổi nữa bị Cầm Sương Sương chớp thời cơ xuất một chiêu đơn giản đánh văng nàng ra ngoài vòng đỏ năm thước.
Khả Nhi thất bại,Hiên Viên Nhã Lạc tức giận hai mắt tóe lửa bắn về phía Cầm Sương Sương đứng trên lôi đài ngạo nghễ như phượng hoàng. "Cầm Sương Sương! Bản công chúa cùng chơi với ngươi!"
Hiên Viên Nhã Lạc suy nghĩ đơn giản,vốn tưởng Huyền Vũ Động am hiểu ám âm,không thông thạo các chiêu thức võ công thông thường. Cho nên nếu như dùng phương thức cận chiến áp sát,nàng ta sẽ không phải là đối thủ của mình. Không thể ngờ rằng chỉ qua chiêu đã bị nàng ta liên tục bức lui,đánh tới dồn dập không cho nàng một nửa cơ hội phản kích. Thật ra suy nghĩ Hiên Viên Nhã Lạc cũng không sai, Huyền Vũ Động đúng là không có nhiều người thông thạo công phu quyền cước. Chỉ là nàng không biết rằng Cầm Sương Sương vừa vặn là một trong số những cao thủ ở Huyền Vũ Động vừa thông thạo ám âm vừa có các chiêu thức công phu nhanh nhạy.
Thời điểm Hiên Viên Nhã Lạc sắp rơi xuống, từ phía dưới một bóng người nhanh như chớp bay lên đỡ lấy nàng. Đợi cho Hiên Viên Nhã Lạc an toàn đáp xuống chính giữa lôi đài người kia liền rút kiếm chém về phía Cầm Sương Sương. Thế kiếm biến hóa linh hoạt,mềm dẻo như rắn nhưng uy lực lại mạnh mẽ như vũ bão. Từng chiêu chém xuống mau lẹ chuẩn xác, thêm vào gương mặt không một biểu cảm chỉ có đôi mắt sắc nhọn như lưỡi dao không ngừng lóe sáng làm cho người này trông ra y hệt một sát thần.
Nhận ra người tới giúp mình là ai,Hiên Viên Nhã Lạc hết sức vui vẻ,không chút để ý đến việc giữ gìn hình ảnh lớn tiếng cười "Là huynh! Ha ha ha! Hắc Ưng đại ca! Ả dám ức hiếp ta,huynh mau trả thù cho ta ". Dường như người này rất nghe lời Hiên Viên Nhã Lạc,lời nàng vừa nói ra như một liều thuốc kích thích khiến thế kiếm của hắn càng thêm mạnh mẽ. Cầm Sương Sương rất nhanh bị hắn áp chế,đối với thế kiếm như vũ bão của hắn dần dần chống đỡ không nổi. Ý thức của người này giống như ngoài chiến đấu ra không có gì khác, ngay cả ám âm của nàng là tuyệt chiêu bổn môn do chính sư phụ là Huyền Vũ Động động chủ truyền dạy cũng không mảy may đả động đến hắn dù một chút. Nếu không phải tinh quang trong mắt hắn vẫn luôn lưu chuyển thì nàng thật sự đã nghĩ tên Hắc Ưng này là một con rối vô tri vô giác.
Ở trên này từ đầu đến giờ tranh đấu kịch liệt, dưới khán đài Hàn Vu Thủy vốn không chú tâm lắm do tên nào đó từ nãy đến giờ luôn lải nhải lẩm bẩm gì đó bên tai làm nàng phân tán tư tưởng. Nhưng khi trên lôi đài xuất hiện thêm một Hắc Ưng, ngay lập tức khiến nàng chú ý. Người này vô cùng khôn khéo,ban đầu hắn thả tay,dây dưa cùng Cầm Sương Sương dồn nàng ta vào đường cùng. Buộc nàng phải dùng tới tuyệt chiêu, tới khi nàng ta sắp kiệt sức thì liên tiếp tung ra đòn hiểm. Cầm Sương Sương mới khi nãy còn phong hoa vạn trạng hiện tại vừa phải đối phó với Hắc Ưng như muốn đòi mạng nàng,vừa phải chú ý tới Hiên Viên Nhã Lạc luôn tìm cơ hội đánh lén nên bộ dáng hiện tại vô cùng chật vật. Tóc đen rối tung, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, trên y phục còn có vài vết chém rướm máu.
Thời điểm mọi người đều nghĩ rằng Cầm Sương Sương sẽ gục ngã thì một thiếu niên từ vị trí Vô Cực Động bay vào lôi đài. Ân cần đỡ lấy Cầm Sương Sương,ngăn lại một đường kiếm hiểm hóc. Giúp nàng tranh thủ thời gian vận khí điều hòa lại huyễn lực trong người. Sau đó liên thủ bày ra mê âm trận,hai người phối hợp vô cùng ăn ý nhuần nhuyễn, giống như đã thực hiện qua vô số lần. Chỉ một lát sau đã vây kín cả Hắc Ưng lẫn Hiên Viên Nhã Lạc vào trong.
Mê âm trận là sự kết hợp giữa ám âm và mê hồn trận pháp của hai động phủ. Vừa công kích vừa dần dần lấy đi tri giác khiến đối phương mất năng lực phản kháng, cũng là một loại chiêu thức nguy hiểm. Thế nhưng ngoại trừ Hiên Viên Nhã Lạc năng lực thấp chả bao lâu đã mất đi tri giác,hôn mê bất tỉnh thì Hắc Ưng vẫn sừng sững đứng giữa tâm trận. Trấn định như tượng,người đứng ngoài chỉ thấy hắn lẩm bẩm trong miệng vài câu gì đó rồi lại thấy giữa tâm trận xuất hiện vết nứt như dây leo dần dần lan rộng. Cuối cùng nhìn thấy mê âm trận phức tạp bị phá vỡ, Cầm Sương Sương cùng thiếu niên kia bị hất văng ra xa.
"SƯƠNG NHI!"
Trận pháp bị phá,huyễn lực phản phệ Cầm Sương Sương vốn đã kiệt sức nay lại thêm nội thương liền chìm vào hôn mê. Thiếu niên kia tuy thân mình cũng mang thương tích nhưng so với Cầm Sương Sương thì không đáng kể. Mắt thấy nàng thổ huyết bất tỉnh,gương mặt không còn chút huyết sắc,hơi thở mỏng manh thì đau lòng không thôi. Bất chấp bản thân mình cũng bị thương vẫn kiên trì dùng huyễn lực của mình giúp nàng trị thương. Những người đứng xem nhìn thấy cảnh tượng này thì không ngừng khen ngợi hắn thâm tình, những tiểu cô nương cùng trang lứa thì tỏ vẻ hâm mộ Cầm Sương Sương không thôi.
Rất nhanh sau đó, hai người được đệ tử Thiên Vân Sơn Trang đưa xuống dưới nghỉ ngơi điều trị. Trên lôi đài Hắc Ưng như một chiến thần bất khả chiến bại, tạm thời không có người nào chống đỡ được quá chiêu của hắn.
Từ xưa tới nay ba động phủ vốn có quan hệ tốt, nên mắt thấy Hắc Ưng ra tay tàn nhẫn khiến Cầm Sương Sương mang nội thương nghiêm trọng. Ngay cả Sa Tử cũng bị thương,Vân Mi Mi - bào muội của động chủ Linh Lung Động lên lôi đài muốn xả giận cho bằng hữu cũng không thể thắng, trái lại bả vai còn bị hắn đâm một kiếm. Qua thêm nửa canh giờ nữa một số người khác tiến lên khiêu chiến cũng đều bại dưới kiếm của hắn,không một ai toàn thân trở ra. Nhẹ nhất cũng là một kiếm xuyên vai như Vân Mi Mi, chiêu thức của Hắc Ưng tàn nhẫn ra tay quyết đoán làm rất nhiều người bị thương nặng. Chuyện này khiến cho không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Hầu hết những môn phái đến tham dự năm nay đều đã bị Hắc Ưng này đánh bại. Mọi người đều lo lắng nếu Thiết Hồ Lệnh rơi vào tay Hắc Ưng này cục diện giang hồ bấy lâu nay yên bình sẽ bị phá vỡ. Chỉ là cho đến hiện tại chỉ còn lại một số ít môn phái chưa xuất thủ Vạn Hoa Cốc,Đại Lâm Tự, U Linh Cốc,Nga Sơn Cung và Diệm Hỏa Cung vẫn án binh bất động nên tâm tư những người đã bại trận đều mang một phần hy vọng sẽ có ai đó trong số đám người này đánh bại Hắc Ưng .
"Nếu đã không còn ai muốn lên đài vậy chúng ta tạm thời nghỉ một lát. Mời các vị dời bước, đệ tử bổn trang sẽ dẫn các vị tới phòng nghỉ đã chuẩn bị. Sau khi nghỉ ngơi hồi phục,chúng ta sẽ lại bắt đầu vào buổi chiều ". Trước tình hình này, Thiên Vận Kỳ đành phải cho thời gian tỷ võ kết thúc sớm hơn dự định. Mọi người cũng không có ai phản đối,tự mình đi theo đệ tử sơn trang về tới một biệt phủ được chuẩn bị sẵn ngay trên núi.
-------------------------------
Chúc các cậu năm mới vui vẻ may mắn:
Nghỉ tết hơi lâu nên - chap sau sẽ dài gấp đôi thường lệ để đền bù: