Cốc chủ xuất hiện ngay vào thời khắc nguy hiểm nhất,giữ lại cho mèo nhỏ kia một cái mạng. Cũng làm cho quả tim của Ám Huyết nãy giờ treo lơ lửng trên cuống họng cuối cùng hạ xuống. Lúc này hắn mới khẽ thở ra,thật là hú hồn.
Nhìn sang bên kia,mèo nhỏ tên Tiểu Mỹ vẫn ngang nhiên nằm trên bờ tường liếm láp. Dáng vẻ không có chút gì gọi là bị dọa, thỉnh thoảng còn quay sang dùng ánh mắt nhìn một con chuột đang chờ xử lý liếc hắn một cái. Làm Ám Huyết muốn xông tới vặt lông của nó,con mèo đáng chết này.. Thế nhưng cốc chủ đứng đây,nhìn ánh mắt lạnh băng của nàng cho thấy nàng đã nổi giận. Liền nhanh chóng thu hồi tâm trạng muốn nhổ lông đuôi của Tiểu Mỹ,tiến tới gần nàng quỳ xuống.
"Là thuộc hạ sơ suất khiến Tiểu Mỹ gặp nguy hiểm. Thỉnh cốc chủ xử phạt"
Hàn Vu Thủy quả thực đã nổi giận, chỉ là nàng bị mèo nhỏ cùng nữ nhân điên kia chọc giận. Cũng không liên quan tới Ám Huyết,nghe thấy hắn thỉnh tội chỉ nhẹ giọng nói "Đứng lên đi,không liên quan tới ngươi." Tính tình Tiểu Mỹ nàng rõ nhất.Vật nhỏ kia hẳn là không cam lòng bị nàng bỏ lại cốc nên bày trò lừa gạt,lén lút đi theo.
"Tạ cốc chủ. Vậy..người này nên xử lý thế nào?" Cốc chủ không trách tội hắn sơ suất,điều này dĩ nhiên hắn biết. Chỉ là thứ mèo kiêu ngạo kia hẳn sẽ phải hảo hảo dạy dỗ một chút..
"Ngươi tự mình đem nàng ta tới biệt viện của giáo chủ Thánh giáo. Nói với hắn chuyện vừa xảy ra,chuyển lời của ta nói nếu còn một lần nữa,ta sẽ không tiếp tục nhịn nàng đâu". Nếu không phải trước kia nàng thiếu người ta một cái ân tình,thì nữ nhân điên này đã sớm bị nàng lôi ra làm dược nhân rồi. Đâu còn mạng ở đây để phách lối với nàng.
"Thuộc hạ lập tức đi làm. " Dứt lời,Ám Huyết vác lên vai Hiên Viên Nhã Lạc đang mềm nhũn nằm trên mặt đất. Nhún chân thi triển khinh công,trong tích tắc đã không thấy bóng dáng.
Nhìn thấy Ám Huyết đã đi,Hàn Vu Thủy mới quay lưng tiến lại gần mèo nhỏ đang thảnh thơi nằm sưởi nắng trên bờ tường. Thấy Hàn Vu Thủy tới nó liền nhón chân nhỏ nhảy lên vai nàng,cọ cọ đầu vào làn tóc lấy lòng. Chỉ là Hàn Vu Thủy cũng không như mọi lần dịu dàng sờ đầu nó,cười với nó mà thẳng một đường đi về viện của nàng. Mèo nhỏ liền biết nàng giận nó lén lút chạy theo nàng tới,vừa rồi lại suýt chút toi mạng còn ngông nghênh như vậy. Nhưng là không phải nàng đã tới sao? Nó là ngửi thấy mùi nàng ở ngay trên đỉnh đầu nên mới tĩnh tâm tiếp tục sưởi nắng nha.
"Tuyết Liên,tối hôm nay chúng ta liền ăn thịt nướng. Tiểu Mỹ chắc cũng lâu rồi không được thưởng thức. " Hàn Vu Thủy liếc mèo nhỏ trên vai một cái,trong lòng thì buồn cười nhìn biểu cảm áy náy, cảm động đến chết trên khuôn mặt tròn xoe của nó. Nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt,thản nhiên ra lệnh cho Tuyết Liên,nàng cần phải dạy dỗ tiểu nha đầu này một chút. Tránh cho lần sau lại xảy ra chuyện như hôm nay,không phải lúc nào cũng may mắn và dễ dàng như thế.
"Tiểu Mị Mị,ta biết sai rồi,thật sự biết sai rồi. Lần sau sẽ không như vậy nữa.." Mắt thấy trong phòng không có ai,mèo nhỏ Tiểu Mỹ liền mở miệng cầu xin. "Hơn nữa lúc ấy chẳng phải ngươi cũng đã tới rồi sao,cho nên ta mới an tâm ngồi yên nha. Với lại,cái điên điên công chúa đó cũng sẽ không làm gì được ta.."
Nghe Tiểu Mỹ lí nhí bên tai,trong lòng Hàn Vu Thủy hiểu rõ.Cho dù nàng không tới kịp thì nó cũng sẽ vô sự. Chỉ với cấp bậc của Hiên Viên Nhã Lạc căn bản sẽ không làm nó thương tổn. Có điều,tiểu nha đầu này tính tình cao ngạo,lại vô cùng hay chủ quan khinh địch. Hàn Vu Thủy rất không thích điểm này của nó,nếu không sớm sửa đổi thì sớm muộn gì cũng có ngày gặp họa.
"Tiểu Mỹ,tối nay sẽ là lần cuối cùng ta cho ngươi ăn thịt nướng.Cũng là bữa cơm cuối cùng ngươi ăn cùng ta. Lát nữa sau khi ăn xong,ngươi liền tự mình đi đi."
Ong--
Tiểu Mỹ cảm thấy như có cái gì đó vừa mới nổ trong đầu mình. Nàng vừa nói gì thế nhỉ? Bữa ăn cuối cùng sao? Bảo nó đi? Nó biết đi đâu?. Mèo nhỏ vô cùng sợ hãi,vô cùng hối hận,thịt nướng cũng không thấy quyến rũ nữa. Nó biết nó thường hấp tấp,hồ đồ,còn có quá kiêu ngạo nữa. Lần này thật sự đã chọc nàng giận rồi. Nàng tức giận nên mới muốn đuổi nó đi..?
"Tiểu Mị Mị...đừng đuổi ta đi mà. Ta không có chỗ nào để đi. Ta biết ta kiêu ngạo,làm việc hay hấp tấp lại khinh địch. Ta biết ta sai rồi..ta sẽ sửa,sẽ sửa mà..Tiểu Mị Mị đừng giận ta,đừng đuổi ta đi mà.."
"Ta cảm thấy,ngươi rất không thích nghe lời ta nói. Ngươi như vậy,ta giữ ngươi lại không sớm thì muộn cũng có ngày ngươi hại chết ta. Mà ta thì không thể chết,đám người kia vẫn còn đang vui vẻ hưởng thụ mọi thứ cướp đoạt từ ta. Ta còn chưa có tính sổ được với họ đâu.."
Hàn Vu Thủy nói lời tuyệt tình,ánh mắt lãnh đạm khiến mèo nhỏ càng sợ hãi. Lao xuống ôm chặt gấu váy nàng khóc đến lợi hại. Vận dụng hết vốn ngôn từ mà nó biết chỉ để thể hiện nó biết lỗi ra sao,sẽ thay đổi thế nào,cam đoan thế nào.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau,Hàn Vu Thủy mới ngồi xuống ôm nó vào lòng. Dùng ngữ điệu vô cùng dịu dàng nói chuyện với nó.
"Tiểu Mỹ,cuộc sống của ta từ lúc bị lưu lạc tới nơi này,đã xác định là sẽ không còn an bình nữa. Vì vậy,cho nên những ai đã nguyện đi theo ta đều phải học cách tỉnh táo,không được phép chủ quan,khinh địch. Lại càng không thể hấp tấp,hồ đồ vì chỉ cần đi sai một bước không những ta mà cả ngươi,Tuyết Liên,Ngân Sương,Ám Huyết. Tất cả những huynh đệ tỷ muội này đều sẽ rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Sẽ chết vạn kiếp bất phục... " Hàn Vu Thủy ngừng một chút cho Tiểu Mỹ có thời gian tiếp thu.Nhìn ánh mắt nó thấy như thực sự đã hối hận,lúc này mới xoa nhẹ cái đầu nhỏ rồi cười với nó. "Đã hiểu chưa,Tiểu Mỹ?"
"Xin lỗi Tiểu Mị Mị. Ta hiểu rồi,ta hứa sẽ thay đổi,sẽ không chủ quan khinh địch nữa. Ta sẽ bảo ngươi,bảo vệ mọi người "Lời nàng nói nghiêm túc lại dịu dàng thực sự đã thức tỉnh Tiểu Mỹ. Làm nó nhận ra từ trước đến nay rất nhiều việc quan trọng nàng giao cho nó làm. Nó đều mang tâm trạng chủ quan,khinh thường tất cả mà làm mới có bao nhiêu phần nguy hiểm. May mắn là mạng nó lớn,phúc nó dày nên chưa hề có chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu không thực sự nó sẽ hại chết tất cả mọi người.
"Được,ta tin ngươi. Bây giờ thì đi thôi,đi tìm Tuyết Liên cùng Ngân Sương chuẩn bị đồ ăn. Tối nay chúng ta sẽ ăn uống một bữa thoải mái lấy tinh thần cho đại hội sắp tới. Song Linh bội kiếm nhất định thuộc về U Linh cốc." Hàn Vu Thuỷ vuốt nhẹ bộ lông mượt của Tiểu Mỹ,dặn dò cùng khích lệ nó vài câu. Nàng cười dịu dàng như ánh trăng,xinh đẹp say lòng người y hệt một đóa hoa đào. Đôi mắt lung linh trầm tĩnh như nước hồ thu lấp lánh ánh sáng. Thêm vào vài phần khí phách cùng tự tin lại càng quyến rũ hơn. Tiểu Mỹ nhìn nàng đang có chút bị dung nhan của nàng làm cho ngơ ngẩn. Thì bỗng ngoài cửa có tiếng nói cắt ngang làm nó giật mình thanh tỉnh.
"Cốc chủ,Diệm Sát Vương đưa tới bái thiếp. Đang đợi ngoài cửa lớn."