Tại thiên thần giời, một nữ tử bạch y xinh đẹp đứng trong vườn mẫu đơn trắng thẫn thờ nhìn những đóa hoa tinh khiết đang nở rộ.
Ngũ quan mờ nhạt không rõ như cố ý che giấu nhưng khí chất thoát tục kia làm cho người ta không tự chủ được bị thu hút.
”Lan Dạ Ly, ngươi nói ta phải làm sao đây?” Tham âm trong trẻo nhẹ nhàng vang lên, giọng nói thanh thoát như nước vô cùng quyến rũ.
Bạch y nữ tử xoay người nhìn bầu trời xanh ngắt, bóng dáng bạch y cô độc phiêu trong gió trông vô cùng ảm đạm.
Cách đó không xa một nữ tử thanh y nhìn nữ tử bạch y nhìu mày nói:“Chủ tử chúng ta không thể không chọn lựa sao?”
Nữ tử bạch y quay người nhìn thanh y nữ tử mỉm cười chua xót nói:“Lan Nhĩ Duy sẽ hiểu cho ngươi thôi, đệ đệ ngươi luôn vô cùng ngoan ngoãn không phải sao.”
”Nhưng...” Nữ tử thanh y đau lòng nhìn người mình gọi là chủ tử định mở miệng thì bị cướp lời.
”Chúng ta phải làm thôi, để A Ngọc biết chắc chắn nàng sẽ ngăn cản...”
--- ------ ------ ------ --------Hiện Tại---- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Lan Dạ Ly đứng dưới gốc cây đăm chiêu nhìn lên bầu trời trong veo đôi mắt xinh đẹp có lớp sương mù, chủ tử ta nên làm gì tiếp đây.
Ta... ta thật sự quên tiếp theo làm gì rồi!
Lan Dạ Ly khóc không ra nước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, tại sao chủ tử thì thoải mái như thế còn nàng phải hứng nắng ở đây!
Lão Thiên không công bằng! đợi ta trở về xem ta làm sao sử lí ngươi!
(...: khụ khụ, Dạ Ly không phải tại ta! là con nhỏ tác giả!)
Trong khi Lan Dạ Ly không mấy quan tâm xung quanh thì Lạc Anh đang mở to mắt thấp tha thấp thỏm nhìn trái, ngó phải bộ dạng thập phần mờ ám.
”A! Tô tường quân từ biên quan trở về kìa, mau ra xem đi”
Bất chợt có người hét to lên kích động chạy ra đường lớn, những người xung quanh vì tiếng kích động này đều hưng phấn chạy theo hướng người kia vừa chạy.
Nói giỡn, Tô tương quân là ai chứ, tuổi đã dẫn một ngàn người đuổi đi mười vạn quân của Đông Tinh quốc cứu Lãnh Thiên Quốc một màn thua trông thấy.
Hiện tại mười bảy tuổi là Đại Tướng nắm giữ bốn mươi vạn quân Lãnh Thiên quốc chống giữ biên cương, tiền đồ vô hạn. Lại nói Tô tướng quân còn là huynh đệ kết nghĩa của Thái tử, là cháu trai yêu quý của hoàng hậu. Tính sơ sơ cũng biết cái người này tuyệt đối không nên lại gần.
Mà ở trên cây Tô Nhã đã lên kế hoạch thăm hỏi Mã gia, nàng mới để ý thấy thời điểm thích hợp ra tay là sáng ngày mai, hắc hắc nàng rất chờ mong sự việc sắp tới ha ha ha....
Lúc nàng còn đang thất thần Phượng Mị bân cạnh đã nhận thấy bóng dáng Tô Văn Liên dẫn binh sĩ đi vào thành. Vì khá xa nên nàng không thấy rõ nhưng nàng biết người mặc võ phục màu đen đi đầu là hắn
Phượng Mị quay người nói rõ tình hình với Tô Nhã, nàng đoán chủ tử sẽ lập tức trở về tướng phủ.
Nhưng Phượng Mị lại quá xem thường cái gan 'thỏ' của Tô Nhã.
Chỉ biết nàng nghe Phượng Mị nói xong không có dáng vẻ lo lắng bất an, mà tinh thần lại càng hưng phấn, nụ cười trên khóe môi càng cao.
Tô Nhã phúc hắc nhìn Phượng Mị nói:“Phượng tỷ chúng ta đi xem náo nhiệt”
”Chủ tử...”
”Đừng lo không có chuyện gì đâu, đi thôi”
Tô Nhã không để Phượng Mị nói hết đã quyết định xong, náo nhiệt nàng nhất định phải xem.
Tô Nhã nhìn Phượng Mị đang đăm chiêu nói nhỏ, bộ dạng đứa trẻ làm nũng được nàng phô bày ra:“Tỷ tỷ ta ở phủ hữu tướng vô cùng buồn bực a, tỷ chiều ta lần này đi”
Phượng Mị bất lực nhìn Tô Nhã, cảm xúc kì lạ không ngừng đang lên, lời chủ tử hơi giống 'Sắc lang' quá rồi! Bộ dáng này vô cùng đáng đánh a...
Hắc hắc nhưng mà có điều như vậy thì lừa tiền thật tốt a.