Nhị Thẩm Hà Hoa hừ nhẹ, khinh bỉ mà nhìn nàng:
"Lương Vương a... aizzz... là Lương Vương... người kia là ai, nữ nhân chỉ cần đến gần nội trong ba bước là sẽ bị nội lực của hắn đả thương, nhiều nữ nhân không biết sống chết lao vào còn bỏ mạng luôn đó."
Tam Thẩm Mạnh Hà:
"Haizzz... còn không phải sao? Không phải vị tiểu thư này nhà chúng ta phách lối tự phụ sao? Để xem lần này mạng của cô ta giữ được bao lâu..."
Nhị biểu ca:
"Ồ!... vừa nãy còn lớn lối nắm... nói cái gì mà nam nhân của nàng chỉ có thể có một mình nàng, cái gì mà không được nạp thiếp, còn không được chêu ong ghẹo bướm sao? Giờ thì hay rồi, thánh chỉ hạ xuống ta xem cô ta làm thế nào... haha... không phải lớn lối nắm sao?"
Hai phu thê Lê Trọng Nghĩa, Trần Bảo Bình nhìn nhau, lại đưa mắt liếc nhìn nữ nhi bảo bối của mình. Lê Bảo Ngọc bộ dáng không để ý, cầm theo thánh chỉ đi ra ngoài. Phu thê hai người liền đi theo sau. Trong lòng thầm than một tiếng. Lần này biết làm sao đây. Nữ nhi này của bọn họ từ nhỏ đã được nuông chiều, việc gì cũng tự làm theo ý mình, lầm này thánh chỉ vua ban xuống phải gả cho một nam nhân mà mình chưa một lần gặp mặt, lại là một nam nhân thâm trầm, âm hiểm số một trong triều đình, liệu nữ nhi của bọn họ có chấp nhận được không. Trần Bảo Bình níu lấy tay Lê Bảo Ngọc, nắm tay nàng, ánh mắt ôn nhu, lo lắng nhìn nàng.
"Ngọc Nhi... con..."
Lê Bảo Ngọc khẽ mỉm cười nắm lấy tay bà trấn an.
"Mẫu thân... con không sao... con thường hay tùy hứng nhưng con hiểu, thánh chỉ vua ban con không thể kháng được, con không sao đâu... dù sao cũng phải xuất giá, gả cho người nào cũng vậy thôi, người đừng lo cho con... con thực sự không sao đâu."
Nghe con gái hiểu chuyện như vậy, Trần Bảo Bình cũng yên tâm hơn phần nào. Biết là ủy khuất nữ nhi bảo bối, nhưng lại không thể làm gì được. Thánh chỉ vua ban, kháng chỉ là tội chu di cửu tộc, bọn họ cũng chỉ còn cách là ủy khuất nữ nhi mà thôi. Haizzz... thở dài một tiếng bà chỉ chua xót mà xoay người đi mà thôi. Lê Trọng Nghĩa khẽ ôm lấy thê tử vào lòng, lặng lẽ đi về.
~~~~~~~~
Phủ Lương Vương.
Long Hiền Lương đang ngồi trong thư phòng, nhìn thánh chỉ trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo, mày kiếm nhíu lại. Hai nam tử đứng bên cạnh nhìn chủ tử nhà mình. Nam tử mặc trường bào màu xanh thậm, len lén nhìn Long Hiền Lương một cái, dè dặt nói.
"Chủ tử... người định tính sao với mối hôn sự này đây ạ..."
Long Hiền Lương nhìn hắn một cái, nói.
"Chuyện ta bảo ngươi tra, ngươi làm đến đâu rồi..."
Nam tử mặc trường bào màu đen là Hội Sở, hắn người luôn đi theo Long Hiền Lương từ nhỏ, là cánh tay đắc lực của hắn. Là người được Long Hiền Lương cứu trong cơn thập tử nhất sinh, từ đó trở thành người thân cận bên hắn, lòng trung thành tuyệt đối với hắn. Còn nam tử đang đứng song song cùng Hội Sở là Hội Nhiễm cũng là một cánh tay đắc lực, môth hộ vệ trung thành được mẫu thân của Long Hiền Lương chọn lựa, ở bên cạnh Long Hiền Lương trước cả Hội Sở một thời gian.
Hội Sở nghiêm cẩn đứng đó, giọng nói nghiêm túc, kính cẩn vang lên.
"Chủ tử... đã điều tra rồi ạ. Lê Bảo Ngọc tiểu thư phủ Tướng Quốc Công, năm nay mười tám tuổi, từ nhỏ đã được cưng chiều, là hòn ngọc quý trên tay của Tướng Quốc Công. Tính tình ngang bướng, luôn luôn làm theo ý mình, nhưng lại là một kỳ nữ từ nhỏ đã tinh thông cầm, kỳ, thi, họa, dung mạo xuất chúng, bất quá..."
Nói đến đây Hội Sở hơi ngừng lại đôi chút. Hội Nhiễm thấy Hội Sở dừng lại thì hơi sốt ruột mà dục.
"Bất quá làm sao?... ngươi đừng có mà lấp lửng ở đó nữa đi..."
Hội Sở liếc Hội Nhiễm một cái lại mở miệng.
"Bất quá... bất quá nàng ta đã có rất nhiều người tới cửa cầu thân nhưng luông bị nàng từ chối. Ngay cả trước khi thánh chỉ được ban xuống, con trai thái phó là Đinh Chiều cũng đến xin cầu thân. Tất cả đều bị nàng từ chối với cùng một cách thức giống nhau là... nếu muốn nàng đồng ý thì nam tử đó phải cam kết cả đời này chỉ có thể có một nữ nhân là nàng, không được nạp thêm thiếp, cũng không được ra ngoài chêu hoa ghẹo bướm. Nếu đồng ý thì phải điểm chỉ, ký danh lên một bản hiệp ước được nàng gọi là hiệp ước hôn nhân mà nàng đặt ra... nên tất cả các mối hôn sự đến của đều bị nàng đẩy ra khỏi cửa..."
Nghe xong báo cáo của Hội Sở, Long Hiền Lương hơi nhướng mày, nữ nhân này thật thú vị, có ý tứ... rất tốt...
"Được rồi... vậy còn Hội Nhiễm thù sao?"
Hội Nhiễm bị điểm danh, dầu hơi cúi xuống.
"Chủ Tử... chuyện mà ngài giao thuộc hạ đã cố gắng hết sức rồi nhưng... nhưng mà cái vị Mai Nữ Hoa Sơn kia đúng là thần Long thấy đầu không thấy đuôi. Ngay tại Hoa Sơn thì ngoài sáu vị hộ pháp của Mai Nữ thì cũng không có thêm bất cứ một kẻ nào biết được Mai Nữ là ai cả... vậy nên... rất khó để tìm được người..."
Long Hiền Lương cũng hiểu tìm và điều tra về Mai Nữ là rất khó nhưng cũng không khỏi có vài phần thất vọng. Hơi nhíu mà phất tay để hai người Hội sở, Hội Nhiễm đi ra ngoài. Chuyện đến nước này, thánh chỉ vua ban không thể kháng, chỉ có thể thuận theo mà thôi.
~~~~~~~~
Trong phòng Hà tỷ cùng Mộc tỷ đứng bên cạnh Lê Bảo Ngọc, nhìn nàng đang nhìn chằm chằm vào thánh chỉ vua ban kia. Mộc tỷ khẽ đẩy tay Hà tỷ một cái. Hà tỷ nhăn mặt, liếc Mộc tỷ. Dè dặt hướng về Lê Bảo Ngọc mà nói.
"Chủ tử... người tính sao bây giờ..."
Lê Bảo Ngọc cũng không nhìn hai người, nhếch nên một nụ cười khổ. Nàng vốn là người hiện đại, luôn muốn tìm một người nam nhân nói chuyện yêu đương, cùng nhau xây dựng mái ấm thuộc về mình. Kiếp trước nàng bận rộn lăn lộn, lo toan cuộc sống, chưa kịp nói chuyện yêu đương thì đã bị xuyên không đến đây rồi. Lại mất thêm một thời gian dài làm một tiểu cô nương không thể nói chuyện yêu đương. Lớn lên khi trở thành một đại cô nương thì lại có nhiều người đến của cầu thân nhưng nàng lại không có cảm tình, không có tình cảm nên trực tiếp ngang ngược không để ý đến ánh nhìn của người đời mà đưa ra yêu cầu mà đối với yêu cầu của nàng trong mắt của tất cả mọi người, lại là một yêu cầu mà rất ít có người có thể đáp ứng được, yêu cầu này của nàng có thể nói là vô cùng hoang đường, mà đối với mọi nử tử trong thiên hạ đều mông muốn nhưng không giám nói ra.
(Còn tiếp)