" Lưu Ly ngươi mau đi gọi các trắc phi đến đây cho ta."
Ngâm Tuyết vừa nhấp nhẹ ngụm trà vừa ra lệnh.
Lưu Ly nghe vậy thấp giọng hỏi lại.
" Vương phi người đây là muốn..."
Giọng Lưu Ly ấp úng, muốn hỏi nhưng lại sợ không giám nói ra ý nghĩa của mình.
Ngâm Tuyết cười nhẹ như làn gió thu sang vừa từ tốn.
" Vương phủ này đã lâu không theo quy cũ rồi, người làm vương phi như ta đâu thể cứ lười biếng không thể lo được."
Lưu Ly như hiểu ý chủ tử của mình, liền vội vả đi thực hiện mệnh lệnh.Chỉ một lát sau bốn vị trắc phi đã có mặt đầy đủ, Ngâm Tuyết nhìn hết một lượt rồi nhẹ nhàng.
" Ta không biết, ta đường đột mời các muội đến đây có khiến các muội cảm thấy phiền hay không?"
Ngâm Tuyết vừa dứt lời, Liễu Như Nguyệt đã tiếp lời.
" Sao Vương Phi lại nói vậy chúng ta đều là thê tử của vương gia, bọn muội coi tỷ như tỷ tỷ ruột sao tỷ lại bảo là phiền.
Bọn muội dạo gần đây cũng muốn đến thăm tỷ, nhưng chỉ là sợ tỷ vừa bình phục nên không giám phiền tỷ tỷ nghĩ ngơi, bọn muội đã định khi nào tỷ tỷ bình phục sẽ đến thăm tỷ."
Ngâm Tuyết cười lạnh rồi nhìn Liễu Như Nguyệt.
" Trong các tỷ muội chỉ có Như Nguyệt muội muội là khéo ăn nói a, không uổn công hoàng hậu đã yêu thương muội."
"Vương Phi tỷ quá lời rồi, đây đều là lời thật lòng của muội nào có phải lời nói cho dễ nghe."
Nơi hậu cung là vậy, tỷ tỷ muội muội toàn lời lẽ êm tai, nhưng dùng dao đâm sau lưng nhau lúc nào lại không hay.
Đôi khi khiến kẻ khác mất mạng lại còn không biết mình chết như thế nào.
Mộ Dung Vân Phượng từ tốn.
" Vậy không biết vương phi hôm nay gọi bọn muội đến đây có gì dặn dò?"
" Muội quá lời rồi, ta gọi các muội đến đây là vì muốn cám ơn Kiều Nhi muội muội."
Nghe nhắc đến mình, Sở Mỹ Nhân Sở Kiều Nhi ngạc nhiên hỏi vội.
"Vương phi đây là có ý gì? Sao người lại muốn cám ơn ta?"
Ngâm Tuyết bình thản uống thêm ngụm trà lại nở nhẹ nụ cười, nhưng lần này trong nụ cười của nàng mang theo chút khinh thường.
" Các muội cũng biết trong thời gian ta dưỡng thương, Vương Phủ là một tay Kiều Nhi muội muội lo liệu nhờ muội ấy mà trong ngoài Vương Phủ đều ổn thoả..."
Nghe đến đó Sở Mỹ Nhân trong lòng có chút tự đắc, vẻ mặt lộ rõ hàm ý trong lòng.
Ngâm Tuyết nhìn Sở Mỹ Nhân rồi tiếp lời.
"Nay ta đã hồi phục nên gánh nặng gánh gác Vương Phủ, không thể nào cứ để Kiều Nhi muội muội nhọc công.
Hôm nay ta gọi các muội đến đây là muốn nói với các muội biết, từ nay Vương Phủ sẽ do ta quản."
Ngâm Tuyết vừa nói xong các tiểu thiếp ngạc nhiên nhìn nhau, như thể không tin vào những gì mình nghe.
Sở Mỹ Nhân ngạc nhiên đến độ không thốt lên được lời nào.
Một lát sau Sở Mỹ Nhân bực tức bảo.
"Vương Phi lẽ nào việc này người không báo lại với Vương Gia?"
Ngâm Tuyết nghe vậy vỗ tay xuống bàn hô lớn.
" Sở Mỹ Nhân ngươi đây là có ý gì, Vương Gia trăm công ngàn việc, chỉ là việc nhỏ trong phủ ngươi lại muốn phiền Vương Gia.
Có phải thường ngày ngươi được Vương Gia cưng chiều nên bây giờ không còn biết phép tắc?"
Mọi người ai cũng đều im lặng, một phần vì sợ một phần vì quá đổi ngạc nhiên.
Trong phủ ai cũng đều biết từ trước tới nay Vương Phi là người yếu đuối căm chịu, cho dù bị chèn ép, bị bắt nạt cũng không giám nói tiếng nào.
Nhưng từ khi xảy ra tai nạn đó thì nàng như trở thành một người khác, uy nghiêm đến độ chẳng ai giám cãi lại nàng.
Ngâm Tuyết nhìn một lượt rồi lại nhìn Sở Mỹ Nhân.
" Từ xưa đến nay ai cũng biết Vương Gia thì phải lo việc triều chính, chuyện tam cung lục viện là do Vương Phi làm chủ.
Nếu ngươi không phục có thể tìm Vương Gia mà nói lại, xem Vương Gia có vì ngươi làm chủ chuyện này cho ngươi hay không."
Mọi người im lặng nhìn nhau không gian căng thẳng đến tột độ.
Khí tức từ Vương Phi tỏ ra khiến người khác bị áp chế, đến mức khiến người khác không thở được.
Người trước mắt là Vương Phi của bọn họ đây sao? Nữ nhân được cho là vô dụng không có tiếng nói đây sao, mọi người chỉ im lặng không giám hở môi nữa lời.
Sở Mỹ Nhân tức giận siết chặt nắm tay lại, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn không giám phản bác nữa lời.
" Nếu không còn gì nữa các muội cứ về nghĩ ngơi đi."
Bọn họ nghe vậy liền đứng dậy rời đi, Lưu Ly đến cạnh Ngâm Tuyết.
" Vương Phi hôm nay người thật uy nghiêm làm sao."
Ngâm Tuyết nhìn Lưu Ly rồi cười bảo.
" Ta chỉ lấy lại những thức thuộc về ta mà thôi."